Cái giá của những cơn “say nắng”
Với kinh nghiệm tình trường từng trải, cộng với những lời mật ngọt từ Khang, chỉ sau 2 tháng Dạ Thảo đã tự nguyện lao vào vòng tay của sếp. Cô sẵn sàng hiến dâng tất cả cho tình yêu.
Minh Sơn (Hà Tĩnh) là công nhân bảo trì điện tại một nhà máy sản xuất thực vật ở Sài Gòn. Sơn tình cờ quen Thanh Thủy (Bình Dương) là y tá ở một bệnh viện huyện. Tiếng sét ái tình đến khá bất ngờ khiến hai người hút vào nhau như thỏi nam châm không rời xa nhau được. Ai cũng nghĩ họ sẽ cưới nhau. Nhưng thật bất ngờ mới đây gặp lại Sơn trong bộ dạng khác hẳn, trông rất thảm hại và đang cầm tờ đơn xin thôi việc. Tôi không tin vào mắt mình bởi Sơn vốn có công việc rất tốt, mọi thứ đều tương đối ổn…
Sơn giãi bày: Em yêu Thủy ngay từ cái nhìn đầu tiên, và thật lòng thương cô ấy vì đây là tình yêu đầu đời nên em chỉ biết yêu cô ấy hết mình. Thủy muốn xin chuyển về quê để được gần nhà, em đã tự nguyện xin chuyển công tác cho cô ấy. Và đau đớn hơn là em đã mù quáng tin vào lời dụ ngọt của Thủy khi hứa sẽ lấy em nên em đã dành hết tài sản để mua đất cho cô ấy đứng tên. Nhưng thật trớ trêu, sau một thời gian bên nhau, cô ấy dứt khoát đòi chia tay và công khai lý do: Không yêu em mà chỉ lợi dụng tình cảm chân thành của em. Chua xót quá! Chỉ vì một phút “say nắng” mù quáng mà em mất tất cả. Tình yêu, tiền bạc, lòng tin… Em xin nghỉ việc, về quê một thời gian rồi tính tiếp.
Dạ Thảo (Long An), 22 tuổi, một cô gái trẻ đẹp vừa tốt nghiệp đại học. Với tấm bằng cử nhân kinh tế loại giỏi, Thảo dễ dàng xin vào làm tại một ngân hàng lớn. Ngay từ những ngày đầu đi làm, cô được rất nhiều chàng trai trong cơ quan để mắt tới bởi vẻ tươi trẻ và nụ cười luôn thường trực. Trong số đó có cả anh đã có gia đình. Không hiểu sao trong số đó, cô chỉ “say” mỗi Minh Khang, Trưởng phòng tín dụng của ngân hàng.
Không “thả” mình theo những tình cảm nhất thời để không phải hối tiếc về sau… (Ảnh minh họa)
Với kinh nghiệm tình trường từng trải, cộng với những lời mật ngọt từ Khang, chỉ sau 2 tháng Dạ Thảo đã tự nguyện lao vào vòng tay của sếp. Cô sẵn sàng hiến dâng tất cả cho tình yêu. Tiếc là tình cảm gửi nhầm chỗ, chỉ sau một thời gian ngắn, hậu quả mình cô “gánh”: Mang bầu, phá thai, xin nghỉ việc… Chỉ vì một phút nông nổi mà cô đánh mất mình ở cái tuổi đẹp nhất của người con gái và phải trả giá quá đắt khi vừa chập chững bước chân vào đời.
Minh Huyền (Thái Nguyên) cũng đã rất đau khổ, tuyệt vọng không kém khi cũng chỉ vì 1 phút “say nắng” bất thường. Cô mới 20 tuổi nhưng đã có gia đình và con gái 2 tuổi. Chồng phụ lái xe đường dài, con gửi ông bà ngoại nuôi nên Huyền vào khu công nghiệp Mỹ Phước làm việc. Tuy mới vào làm 3 tuần nhưng cô đã quen và “cặp” với Anh Tuấn – một người làm cùng, quê ở Sóc Trăng. Không hiểu Tuấn ngon ngọt thế nào mà Huyền đã tự nguyện “trao thân” cho hắn. Không những thế, cô còn đem hết tiền phòng thân để mua xe máy cho Tuấn. Cô như say trong hạnh phúc, quên hết cả gia đình, chồng con.
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Một đêm, Lai, chồng cô từ Bắc vào thăm. Vì muốn vợ bất ngờ nên Lai không báo trước nên anh đã tận mắt chứng kiến sự phản bội của vợ. Dù Huyền cố thanh minh và cầu xin chồng tha thứ nhưng Lai vẫn yêu cầu vợ ký nào đơn ly hôn ngay sau đó. Huyền hối hận thì cũng đã muộn, đặc biệt con cô sẽ lớn lên thế nào nếu nó biết gia đình nó tan nát vì mẹ nó “theo trai”…
Video đang HOT
Chỉ vì một phút “say nắng” mà thiệt đủ đường. Tình yêu luôn là điều thiêng liêng và kỳ diệu mà tạo hóa ban cho con người. Do đó, khi yêu cũng luôn cần đến sự tỉnh táo, lý trí, không “thả” mình theo những tình cảm nhất thời để không phải hối tiếc về sau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái giá của một phút toan tính
Tôi đã sống trong nỗi ân hận dày vò, cảm giác có lỗi với chồng con ngày đêm chà xát trong tâm can. Thú nhận để được tha thứ hay thú nhận để đánh mất hạnh phúc? Câu hỏi này đã vang không biết bao nhiêu lần để rồi câu trả lời với tôi vẫn mãi là một ẩn số...
Tự đưa mình vào bẫy...
Nếu em không đến, chuyện này sẽ đến tai chồng em. Em sẽ được gì? Hạnh phúc đổ vỡ hay tiền vẫn có, công việc có cơ hội thăng tiến? Em chọn đi...
Xin anh hãy buông tha cho tôi, hãy để cho tôi được dừng lại trước khi tất cả sụp đổ. Không có tôi anh vẫn có thể tìm được người khác, còn tôi không có họ thì cuộc sống không còn ý nghĩa.
Tôi cho em tự chọn, nếu sau buổi trưa nay em không đến chỗ hẹn thì...
Ảnh minh họa
Lời đe dọa đó đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần và lần nào tôi cũng không đủ can đảm để trốn tránh, vẫn phải lén lút đến nhà nghỉ để đánh đổi sự im lặng của anh ta. Trong khi anh ta đắc thắng thì tôi như chết từng bộ phận của cơ thể. Đã gần một năm nay tôi đã bị con người tồi tệ kia biến thành một ả gái gọi không hơn không kém.
Đã có lần tôi tự nhủ sẽ phải phản kháng lại, không thể biến mình thành một quân cờ để anh ta sử dụng mãi. Nhưng rồi chỉ cần nghĩ đến chuyện chồng con biết được sự thật sẽ đau khổ thế nào, rồi dư luận sẽ kết tội và đeo bám tôi đến hết đời là lập tức tôi lại bắt mình phải cố chịu đựng để chuyện này mãi mãi phải nằm trong im lặng.
Tôi hi vọng một ngày anh ta "no xôi chán chè" và sẽ buông tha để tôi được trở về với cuộc sống thực của mình. Cứ thế, tôi chờ đợi trong nỗi lo lắng phấp phỏng ngày đêm để rồi ngày một tiến xa hơn trong vũng bùn tội lỗi.
Em đã đạt nguyện vọng, vị trí đó không dễ gì có được nhưng anh đã mang đến cho em. Anh biết em chẳng hề yêu anh và anh cũng chẳng có ý định gì bỏ gia đình để cưới em. Vì thế chúng ta cứ duy trì cuộc chơi này nhé, đến một lúc nào đó chán thì đường nấy đi...
Bất chấp nỗi đau khổ của tôi, anh ta vẫn khả ố tuyên bố như thế sau mỗi lần kéo vào nhà nghỉ để thỏa mãn dục vọng. Trong nỗi nhục nhã ê chề, tôi thầm nguyền rủa bản thân. Giá như tôi đừng toan tính, đừng quá tham vọng, mà bằng lòng với cuộc sống mình đang có thì đâu đến nỗi tự đặt bình vào bi kịch này. Phải, không ai ngoài tôi đã tự đưa mình vào bẫy.
Phút toan tính đáng nguyền rủa
Tôi đã có một gia đình hạnh phúc theo đúng nghĩa của nó: một đứa con trai 3 tuổi ngoan ngoãn, một người chồng yêu vợ, thương con, chịu khó... Giá như tôi không tham vọng, không hoài bão mà biết chấp nhận cuộc sống ấy thì có lẽ bi kịch này sẽ không bao giờ đến.
Chúng tôi yêu nhau đúng vào năm cuối của đại học. Anh hơn tôi 5 tuổi. Chàng lính trẻ đi thi đỗ đại học sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự ấy đã thật sự cuốn hút tôi bởi sự chững chạc, niềm tin lạc quan vào cuộc sống. Ra trường, chúng tôi kiếm được việc làm ở Hà Nội. Dù thu nhập không cao nhưng cũng tạm ổn định cuộc sống. Cùng là dân tỉnh lẻ, gia đình không khá giả nên sau khi cưới nhau, chúng tôi phải thuê nhà để sống. Hai vợ tạm hài lòng với những gì đang có và cùng động viên nhau cố gắng làm việc kiếm tiền để có thể mua được nhà sau này.
Trong khi anh kiên định với lý tưởng đặt ra thì tôi lại bắt đầu lung lay bởi những khó khăn của cuộc sống liên tục xuất hiện khi đứa con trai ra đời. Những lần đưa con đi viện tiền vét đến đồng cuối cùng vẫn không đủ để mua hết một đơn thuốc cho con đã khiến tôi mệt mỏi và bắt đầu nản chí.
Không ít lần tôi thất vọng với cuộc sống hiện tại, lòng không khỏi hoang mang nghĩ đến tương lai. Phải tìm cách làm giàu, kiếm tiền thật nhiều. Ý nghĩ ấy suốt ngày quẩn quanh trong đầu tôi nhưng làm cách nào thì tôi không tìm được câu trả lời. Và cơ hội giúp tôi kiếm được tiền đến nhưng bằng con đường khá nhạy cảm.
Vào một buổi trưa ở lại cơ quan làm bù việc cho mấy ngày nghỉ chăm con ốm dồn lại, tôi được trưởng phòng mời đi ăn. Anh ta hỏi về gia đình tôi, như xui qủy khiến thế nào tôi lại tâm sự hết những khó khăn trong cuộc sống mà mình đang gặp phải. Lúc đó, tôi nhìn thấy rõ sự cảm thông ở vị trưởng phòng đạo mạo của mình. Sau khi ân cần thiết đãi một bữa trưa ngon lành và sang trọng, trưởng phòng tỏ ra thương cảm cho hoàn cảnh của tôi. Anh ta nói có thể giúp tôi vào vị trí trưởng bộ phận marketing, và chỉ ở vị trí ấy thì tôi mới có cơ hội kiếm được nhiều tiền.
Đổi lại, tôi có thể cùng anh ta vào nhà nghỉ một lần. Thoạt nghe, tôi thấy hoảng sợ vì điều đó là vi phạm đạo đức. Nhưng vị trưởng phòng ấy đã nhỏ nhẹ thuyết phục tôi rằng đó sẽ là lần duy nhất và là điều bí mật mãi mãi của chúng tôi. Chỉ cần một lần, tôi có được vị trí công việc mà nhiều người mơ ước.
Nghĩ đến những khó khăn đang gặp phải, chuyện thăng tiến trong công việc cũng không phải dễ dàng gì nếu không có người hỗ trợ. Cứ làm một nhân viên quèn mãi thì đến bao giờ mới mở mày mở mặt. Tôi tự thuyết phục mình chuyện sẽ được giữ bí mật tuyệt đối vì vị trưởng phòng đó cũng đang sở hữu một gia đình đủ đầy. Anh ta cũng chẳng dại dột gì công khai chuyện mình quan hệ ngoài luồng. Nếu mình không nói ra thì coi như mọi chuyện êm xuôi. Với suy nghĩ ấy, tôi đã đồng ý cùng trưởng phòng kế hoạch vào nhà nghỉ để được có vị trí công việc có thể giúp tôi kiếm được tiền cải thiện cuộc sống khó khăn trước mắt.
Giữ đúng lời hứa, sau lần đó, tôi được trưởng phòng cất nhắc, và đề bạt vào vị trí trưởng bộ phận marketing còn bỏ trống do sự điều động đột xuất của công ty. Đúng là ở vị trí ấy, tôi có cơ hội làm thêm, nắm bắt thị trường nhanh nhạy nên thu nhập cũng tăng lên nhanh chóng. Vợ chồng tôi đã có thể thuê được một căn hộ tập thể rộng rãi, tiền thuốc men cho con mỗi lần đi viện đều dư dật. Cuộc sống của chúng tôi dễ thởi dần thay vì lúc nào cũng bí bách và tiêu cực như trước đây. Điều ấy phần nào biện minh cho tôi lỗi lầm phạm phải.
Nhưng cái giá để tôi có những thứ ấy không chỉ là một lần vào nhà nghỉ như lời trưởng phòng đã nói trước đây. Sau đó không lâu, tôi nhận được điện thoại của anh ta hẹn gặp nhau ở quán cà phê. Anh ta hỏi tôi về cuộc sống hiện tại, thu nhập ổn định... Sau khi nghe tôi nói, anh ta đề nghị được vào nhà nghỉ một lần nữa. Tôi từ chối và lập tức nhận được lời đe dọa nửa đùa nửa thật rằng nếu tôi không chiều, anh ta sẽ nói chuyện cho chồng tôi biết. Lo sợ hạnh phúc sẽ đổ vỡ, tôi nhắm mắt đưa chân thêm một lần nữa và tự hứa với bản thân sẽ là lần cuối cùng vì phạm lỗi lầm.
Sau lần đó, tôi cố tình tránh mặt anh ta. Tuy nhiên, cây muốn yên nhưng gió chẳng ngừng, anh ta tìm mọi cách gặp tôi bằng được, lời đe doạ lại tiếp tục được nhắn vào máy điện thoại của tôi. Để bảo toàn hạnh phúc gia đình, tôi buộc phải mua sự im lặng của anh ta bằng cách ngoan ngoãn đáp ứng mỗi khi anh ta gọi. Cứ thế dần dần tôi bị biến thành "gái gọi" đặc biệt của anh ta. Sau mỗi lần như thế, tôi lại trở về gia đình với mặc cảm tội lỗi, nỗi ân hận dày vò từng đêm.
Rất nhiều lần nhìn thấy sự ân cần lo lắng, chăm sóc cũng như lòng tin tưởng tuyệt đối của chồng đối với mình, tôi lại muốn thú nhận với anh tất cả. Biết đâu anh sẽ độ lượng để tha thứ và tôi được sống thanh thản hơn. Nhưng rồi tôi lại không đủ can đảm khi nghĩ đến lòng tự trọng của anh bị tổn thương và sẽ không bỏ qua lỗi lầm cho tôi. Làm sao anh có thể chấp nhận người vợ bán thân để kiếm tiền nuôi gia đình, nỗi nhục nhã ấy sẽ khiến anh sụp đổ. Nỗi sợ hãi ấy buộc tôi im lặng, chấp nhận chung sống với cảm giác tội lỗi mà không biết tìm lối thoát cho mình bằng cách nào.
Giờ tôi chỉ hi vọng một điều, nếu sự thật bị phát hiện, nếu gia không chấp nhận thì khi đọc được những lời tâm can này, người thân của tôi sẽ phần nào thông cảm mà tha thứ, hoặc ít nhất họ cũng hiểu được tôi đã sống với nỗi ân hận và khổ sở như thế nào với lỗi lầm mà mình đã gây ra. Đồng thời, tôi cũng hi vọng bài học đau đớn này sẽ không bao giờ lặp lại với bất kì người phụ nữ nào có hoàn cảnh giống tôi. Đừng bao giờ mang hạnh phúc và nhân phẩm của bản thân để đánh đổi lấy tiền tài, sự nghiệp. Vì đó là hành vi bỉ ổi nhất và bạn sẽ phải trả giá rất lớn cho những lỗi lầm ấy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái giá của sự thật Lại một lần khác, bố mẹ anh ở quê ra chơi, khi bê mâm bát đi rửa, vì mâm bát quá nhiều nên em vô ý làm vỡ một cái, anh xồng xộc chạy và tát vào mặt em và bảo rằng: "Loại đàn bà như cô chỉ nằm ngửa ra cho đàn ông... là giỏi thôi...". Mình đến với nhau sau những...