Bỏ trốn 16 năm, thành ông chủ rồi… ra đầu thú
16 năm bỏ trốn, sống lang bạt khắp các nước Thái Lan, Hồng Kông, Trung Quốc, cuối cùng Long cũng trở về đầu thú. 3 năm trôi qua kể từ khi đặc xá trở về, giờ anh đã là một ông chủ có tiếng ở Lào Cai.
Tất cả chỉ vì tính nóng
“Tất cả mọi sai lầm đều từ cái tính nóng như hổ lửa của tôi mà ra cả”, Nguyễn Hà Long, ông chủ một dãy nhà nghỉ ở ga Lào Cai mở đầu câu chuyện về cuộc đời mình như thế.
Nguyễn Hà Long quê gốc ở Hoa Lư, Ninh Bình. Thuở thanh niên anh là người đàn ông đẹp trai, tháo vát và có lẽ nhờ thế mà anh cưới được một cô gái con nhà gia giáo, có nước da trắng và nụ cười duyên đến nỗi gặp một lần nhớ mãi. Ngày ngày, anh đạp xe tới hết làng trên xóm dưới mua mít mang về cho chị bổ bán, lời lãi không nhiều nhưng được cái lúc nào trong túi cũng có t.iền.
“Tính tôi nóng nảy, ai làm điêu là không chịu được”, anh nói như mở đầu về quãng đời trôi nổi của mình. Một buổi chiều đạp xe đi mua mít, gần tới thị xã Tam Điệp, Long bắt gặp một cặp vợ chồng đứng t.uổi đang đứng tần ngần bên một quả mít lớn. Nhìn bộ quần áo lếch thếch, anh đoán vợ chồng này đã đứng ở đây lâu lắm rồi mà chưa bán được hàng nên dừng lại hỏi mua. Sau khi cân, thanh toán t.iền xong, anh Long gửi lại quả mít, nhờ trông hộ rồi tiếp tục hành trình đi mua hàng thế nhưng khi quay về thì món hàng mua trước đó đã không còn. Người chồng xin lỗi anh Long, đưa cho anh quả mít bé hơn và xin rút lại một phần t.iền hàng với lý do người vợ không biết đã bán quả mít trên cho khách đi đường, không thể đòi lại được. M.áu nóng bốc lên đầu, anh Long vơ luôn chiếc cân quả, đ.ập túi bụi vào người đàn ông tới khi người đàn ông này m.áu m.e bê bết mới sực tỉnh. Vội vàng đưa nạn nhân vào bệnh viện, anh đã khóc vì ân hận bởi người bị đ.ánh là một thương binh và với hành vi cố ý gây thương tích, anh bị kết án 18 tháng tù, bị đưa vào trại cải tạo của Quân khu 3 ở Kim Bảng, tỉnh Hà Nam. Do biết lỗi, lý lịch thân nhân tốt nên khi thời gian cải tạo ở trại, anh được phân công dọn dẹp vệ sinh, rửa ấm chén nơi làm việc của cán bộ. Tuy nhiên do vợ ốm khi đang mang thai, hoàn cảnh gia đình neo người nên anh được hoãn thi hành án, về nhà chăm vợ. Tai họa lại tiếp tục xảy ra.
Thời gian ở nhà, Long đi buôn mật ong với một người bạn và với chiếc xe máy Minsk của anh bạn, hai người thường rong ruổi lên các bản làng vùng cao mua mật ong, đem về thị xã bán. Một lần đi mua hàng về tới Gia Viễn thì trời đổ mưa to, đường trơn trượt lại không thuộc đường nên Long lao xuống một hố sâu ven đường. Người bạn ngồi sau văng ra ngoài còn anh bị chiếc xe đè lên, dụi dưới hố nước. Thấy đau hẫng một bên vai, Long đoán mình đã bị gãy xương nhưng vẫn cố đẩy chiếc xe ra khỏi người, bò lên tìm bạn. Thấy bạn thiêm thiếp, anh vội kéo bạn vào chiếc quán ven đường cho khỏi bị mưa xối vào người rồi ôm vai cứ thế đi bộ về nhà, bảo người thân đưa vào bệnh viện băng bó. Sau khi choàng được chiếc dây treo cánh tay phải lên cổ, lúc bấy giờ anh mới báo cho mọi người biết còn một người bị tai nạn nữa đang nằm lại giữa đường. Theo địa chỉ mà anh mô tả, mọi người vội chạy tới song tất cả đã muộn, người bạn đồng hành của anh đêm hôm đó đã t.hiệt m.ạng.
Kể về chuyện này, Long cho biết lúc đấy không phải anh có ý định bỏ bạn giữa đường mà vì đêm khuya, xe cộ đi lại gần như vắng hẳn, bản thân lại bị gãy xương, không biết mức độ thế nào, nếu ở lại chờ người tới cứu có khi nguy hiểm cho cả hai nên mới tính chuyện vào bệnh viện băng bó sau đó sẽ quay lại, ai ngờ…
Ảnh vợ chồng anh Long chụp những ngày khốn khó
Mang nỗi ân hận vì để bạn c.hết về Kim Bảng cải tạo, không ngày nào anh không cầu nguyện để bạn mình được siêu thoát và mong bạn bỏ qua lầm lỗi của mình. Anh bảo ngày ấy mình còn trẻ, ngày làm việc mệt nên ngủ như c.hết nhưng cứ tang tảng sáng, anh lại nhớ tới người bạn xấu số bởi đó cũng là thời điểm anh nhắc mọi người đi cứu giúp bạn mình. 12 tháng như thế trôi qua, một hôm đang quét dọn văn phòng hội trường, anh được quản giáo gọi lên có thư. Cầm chiếc phong bao nặng trịch, có dòng chữ của CQĐT Công an tỉnh Hà Nam Ninh, anh run run bóc mà trong lòng phân vân không hiểu chuyện gì đang đến với mình. Rồi anh sững người khi biết đó là một bản cáo trạng đề nghị truy tố anh về tội không cứu giúp người bị nạn. Chưa đầy 6 tháng nữa là anh hết hạn tù, bao dự định nung nấu trong đầu bỗng trở nên vô duyên khi anh biết mình đang phải đối diện với một án tù mới. 7 đến 12 năm tù là mức án mà VKS đề nghị. Trong lúc sợ hãi, anh bỏ trốn khỏi nơi giam giữ và từ đây, anh thực sự bước chân vào con đường bôn ba, tứ xứ. Đó là đầu năm 1991, khi con trai anh được ba t.uổi. Kể từ giờ phút đó, anh là một tên tù trốn trại, bị truy nã toàn quốc.
Vượt khỏi nơi giam giữ, ngay đêm đó, Long đón xe vào Bình Thuận, kiếm sống bằng nghề phu hồ, thợ xây, lang thang khắp mấy tỉnh miền Tây Nam Bộ. Sau đó anh trốn sang Lào rồi sang Thái Lan, qua Hồng Kông xin tị nạn chính trị nhưng không được. Bị cảnh sát Hồng Kông đưa vào trại tập trung, biết thế nào cũng bị trả về nước, anh trốn về Vân Nam, Trung Quốc. Chiều chiều ra ngã ba sông Hồng, nhìn về đất nước mình, trong lòng anh lại cồn cào vì nhớ nhà nên năm 1993, khi mở cửa biên giới, anh quyết định quay về Lào Cai lập nghiệp.
Video đang HOT
Đầu thú khi đã là ông chủ
Ngày ấy mảnh đất địa đầu Tổ quốc này còn hoang sơ lắm, chỉ có vài nóc nhà còn xung quanh là rừng rậm. Thời gian đầu anh sống với một gia đình người Thái, cũng chăn lợn, thả gà để sống. Khi đã có chút vốn liếng, anh bí mật về Ninh Bình đón vợ con lên ở cùng. Khỏi phải nói ngày đầu lập nghiệp ở vùng đất mới với vợ chồng anh cơ cực đến thế nào. Chút t.iền còm kiếm được từ chăn nuôi, anh dựng được căn nhà tranh trên mảnh đất mượn thì vừa hết. Để sinh sống, ngày ngày anh ra sông Hồng đặt rọ, đ.ánh cá còn chị, vốn chưa quen làm việc tay chân bao giờ, chọn nghề bán chè chén ở ga Lào Cai. “Khách ngày ấy đâu có đông như bây giờ, quán nước của chị gọi cho oai thế thôi chứ hành trang chỉ là cái siêu nhôm và ba cái cốc nhựa. Vất vả, mệt nhọc, lăn lưng ra k.iếm t.iền nhưng vui vì có vợ có chồng em ạ”, chị nhẹ nhàng kể.
Rồi anh xin được một chân bảo vệ ở lâm trường Bảo Thắng, vợ chồng lại dắt díu nhau xuống huyện nhưng chỉ một năm lại quay về mảnh đất đầu nguồn con sông Hồng chảy vào đất Việt để tiếp tục kiếm sống bằng chiếc ấm nhôm. Vất vả sớm hôm nhưng được cái chịu khó nên dần dà vợ chồng anh bắt đầu có tích trữ. Họ không còn phải ở nhờ nữa vì số t.iền dành dụm bao lâu đủ mua được một mảnh đất. Năm 2003, anh chị là người đầu tiên xây nhà cao tầng để kinh doanh nhà nghỉ ở ga Lào Cai. Cuộc sống bắt đầu khấm khá hơn cũng là lúc anh nghĩ tới món nợ xưa kia và cái tội trốn trại nhưng rồi cũng phải mấy năm sau, anh mới dám ra đầu thú.
“Lần đầu thú ấy vào mùa hè năm 2007, tôi vẫn còn sợ lắm, vợ phải động viên mãi tôi mới đủ dũng khí đấy”, anh cười, hướng ánh mắt tràn ngập yêu thương về phía vợ. Sau khi ra Công an tỉnh Lào Cai đầu thú, anh được di lý về Ninh Bình. 4 năm tù là mức án cho hành vi trốn trại; không cứu giúp người bị nạn, song do cải tạo tốt, năm 2009, Long được đặc xá.
Năm lần đi tù, 15 năm có lẻ sống chui lủi, ông chủ nhà nghỉ Hà Long quá may mắn bởi có được người vợ tần tảo. Chị thay anh quán xuyến việc kinh doanh, nuôi dạy hai con khôn lớn. Giờ con trai anh đã là sinh viên ĐH Bách khoa, con gái trong đội tuyển học sinh giỏi còn anh mới có thêm một khách sạn nữa ở thị trấn Cam Đường, tỉnh Lào Cai. Anh bảo trong những cái không ngờ đến với cuộc đời anh thì cái được lớn nhất là anh may mắn có chị, một phụ nữ thương chồng hết mực. Chị không chỉ động viên chồng ra đầu thú mà còn hỗ trợ anh rất nhiều trong việc cai quản hai cơ ngơi bề thế đang kinh doanh phát đạt này.
Nhiều lúc nghĩ lại, anh thấy tiếc quãng thời trai trẻ, sống chui lủi, trốn tránh ở nước ngoài khiến vợ phải thiệt thòi nhưng cũng chính thời gian sống xa nhà ấy, anh ngộ ra một điều rằng không đâu thân thiết như Tổ quốc mình. Thường thì những kẻ bỏ trốn, sau khi tạo dựng được cuộc sống ổn định ở nước ngoài, chẳng ai dại gì quay về nước để chịu tội, vậy mà anh lại làm cái điều mà ít người muốn làm đó để giờ đây có thể ngẩng cao đầu kể về những sai lầm của mình những mong ai đó đừng vì tội lỗi nhất thời mà buông xuôi hay trốn tránh.
Theo Báo Công Lý
Trại giam những trùm giang hồ trước ngày đặc xá
Với lý do không muốn nhắc về quá khứ, những phạm nhân của chuyên án Năm Cam như Trúc "Mẫu hậu" , Hải "Bánh"... từ chối những cuộc tiếp xúc. Năm nay, trại giam này có hàng trăm người được đặc xá nhưng không có những nhân vật trên.
Trại giam Xuân Lộc (Đồng Nai) được biết đến như "trạm dừng chân" của hàng loạt giang hồ có m.áu mặt, khét tiếng một thời liên quan đến vụ án Năm Cam như: Hải "Bánh", Trường "Xoăn", Trúc "Mẫu hậu", Hoàng "Lựu đạn"... Đây cũng là nơi cải tạo của những tội phạm kinh tế hàng đầu như: Nguyễn Văn Mười Hai, Hải Robert, Đỗ Thị Mỹ Phượng (Phượng lai, nữ hoàng rượu lậu)...
Phạm nhân xếp hàng chuẩn bị nhập trại. Ảnh: Quốc Thắng.
Dịp 2/9 năm nay, Xuân Lộc có 373 phạm nhân được đặc xá và 787 người được giảm án. Tuy nhiên, hầu hết những người liên quan đến chuyên án "Năm Cam" đều không lọt vào danh sách.
Theo một quản giáo của trại, Trúc "Mẫu hậu", Hoàng "Lựu đạn" đang vật vã chống chọi với những cơn đau bệnh tật. Riêng Hải "Bánh", đệ tử ruột của ông trùm Năm "Cam" một thời thì chỉ muốn bình lặng, không muốn nhắc về quá khứ nên họ đều xin không tiếp xúc phóng viên vào lúc này.
Cũng theo vị quản giáo, người phụ nữ từng lừng lẫy một thời này giờ ốm yếu, khổ sở với đủ các thứ bệnh h.ành h.ạ trong người. Khi nhắc về chồng và những đứa con của mình, Trúc "Mẫu hậu" thường rơm rớm nước mắt. Ở t.uổi ngoài 60, ước mơ duy nhất của người đàn bà này là sớm trở về và thành tâm sám hối để cầu mong sự bình yên sẽ trở lại với gia đình.
Những ngày đầu mới đến, Trúc "Mẫu hậu" sống trong tâm trạng hoảng loạn, tuyệt vọng. Bà ta thường xuyên khóc lóc vật vã nhưng sau một thời gian, với sự động viên của cán bộ trại cũng như sự giúp đỡ của các phạm nhân khác, Trúc "Mẫu hậu" đã dần lấy lại được cân bằng. Bà sống hòa đồng với các phạm nhân khác.
"Hải "Bánh", Hoàng "Lựu đạn", Trường "Xoăn"... luôn là những phạm nhân đặc biệt. Họ luôn muốn chứng tỏ, khẳng định mình khi mới vào trại nhưng qua thời gian họ đã hướng thiện. Tuy chưa đủ điều kiện để giảm án nhưng những con người này giờ biết sống hòa đồng với các phạm nhân khác và sợ nhắc đến những năm tháng quá khứ", trung tá Nguyễn Trọng Tuấn, Phó giám thị trại giam Xuân Lộc cho biết.
Trái với hình ảnh lặng lẽ của những "nhân vật nổi tiếng" trên, hàng trăm phạm nhân khác của trại giam này đang hồ hởi chờ ngày về đoàn tụ.
B.é g.ái ở tù cùng mẹ và cũng được "đặc xá" trong dịp này. Ảnh: Quốc Thắng.
Nhà văn hóa phân khu 2 của trại những ngày này được trang hoàng sạch sẽ. Các dãy bàn ghế tại hội trường được dọn ngăn nắp để phục vụ khóa học cho những phạm nhân sắp được tái hòa nhập với xã hội.
Vừa hoàn thành khóa học, Nguyễn Thị Ngọc Anh (33 t.uổi, ngụ Đồng Nai) nhoẻn miệng cười tươi. Bước ra cửa Nhà văn hóa trại, chỉ b.é g.ái trên tay, chị ta hóm hỉnh: " Nó ở tù cùng mẹ và cũng sắp được đặc xá đấy".
Chọn một góc tại phòng bên cạnh, người mẹ của 6 đứa con lặng lẽ kể về quá khứ của mình. Năm 2005, do hoàn cảnh khó khăn, Ngọc Anh thuê mặt bằng mở quán cà phê tại thị trấn Trảng Bom (Đồng Nai) để cùng chồng nuôi 3 con nhỏ. Muốn kiếm nhiều t.iền, cô chủ liền tuyển 3 "chân dài" về nuôi ăn tại quán. Khi khách có nhu cầu, các nhân viên này sẵn sàng đi nhà nghỉ để "phục vụ" hoặc b.án d.âm tại chỗ. Mỗi lần như thế, chị ta sẽ thu 40.000 đồng.
Đến tháng 8/2005, ổ mại dâm đã bị công an khám phá. Bị tòa tuyên phạt 5 năm tù nhưng do con nhỏ nên được Ngọc Anh tại ngoại để nuôi dưỡng đứa con thứ 4 được hơn một tháng. Tuy nhiên, chưa được một năm, Ngọc Anh lại tiếp tục mang thai và sinh bé thứ 5. Việc thi hành án bị trì hoãn, mãi đến tháng 5/2010, để 5 đ.ứa t.rẻ cho chồng chằm sóc, chị ta mới vào trại để thụ án. Tuy nhiên, thời điểm này chị ta đã lại mang bầu được hơn một tháng mà không biết nên b.é g.ái được sinh ra ngay trong tù.
Dịp đặc xá năm nay, Ngọc Anh có tên trong danh sách khi thi hành mới được một năm 3 tháng. "Được nhà nước tạo điều kiện nuôi con nhỏ trong tù, tôi không phải lao động mà hàng tháng còn được cấp t.iền nuôi con. Về lần này, có cực mấy cũng không phạm pháp", chị tâm sự.
Một trường hợp khác cũng được đặc xá là Hiển (20 t.uổi, Đồng Nai), phạm nhân mang tội g.iết n.gười khi còn v.ị t.hành n.iên và bị phạt 7 năm tù.
Ngày ra trại đã đến gần nhưng Hiển lo lắng về sự kỳ thị. Ảnh: Quốc Thắng.
Hiển nhớ như in vào tối 19/4/2008 đã cùng nhóm bạn bè tổ chức sinh nhật cho một cô bạn trong lớp. Nghe bạn bị đ.ánh dọc đường, Hiển cùng 3 &'chiến hữu' khác kéo đi trả thù. Trong lúc đi tìm người đ.ánh bạn mình, cả nhóm phát hiện một nhà sáng đèn nên xông vào đ.ập cửa. Chủ nhà mang gậy ra đ.ánh thì bị cả nhóm giật lấy gậy đ.ánh túi bụi. Thấy anh này nằm im, cả đám bỏ về nhà ngủ.
Rạng sáng hôm sau, nhóm 4 người đã bị công an bắt vì người bị chúng đ.ánh tối qua đã c.hết. Do không trực tiếp gây án, Hiển bị tuyên phạt 7 năm tù. &'Thấy bạn bị đ.ánh, em chỉ biết xông vào. Chắc do rượu sai khiến chứ nếu tỉnh táo thì không đến nỗi', cậu này tỏ vẻ hối hận.
Đang học lớp 11, Hiển phải rời bỏ ghế nhà trường để nhập trại trả giá cho hành động nông nổi của mình. &'Là một trong những phạm nhân nhỏ t.uổi nhất, em được các quản giáo phân công vào đội xây dựng. Em cố gắng làm việc để cuộc sống có ích đồng thời học nghề để có thể làm việc khi ra tù', Hiển tâm sự.
Sau khi biết mình có tên trong danh sách được đặc xá đợt này, Hiển mất ăn mất ngủ nhiều ngày. Cậu ta cho biết, mừng thì mừng nhưng cũng lo lắm, không biết ra tù mọi người sẽ nhìn em như thế nào.
Trung tá Nguyễn Trọng Tuấn chia sẻ, làm công tác trại giam nhiều năm, thấy phạm nhân được đặc xá trở về nhà là niềm vui lớn của ban giám thị. Tuy nhiên, cùng với đó là nỗi lo tái hòa nhập của những con người từng lầm lỗi.
"Đối với nhiều phạm nhân, khi bước chân ra khỏi cánh cổng trại giam họ cảm thấy bơ vơ, lạc lõng. Mặc cảm tội lỗi luôn hiện diện, họ co mình vào vỏ ốc và có thể tái phạm tội bất cứ lúc nào", ông Tuấn trăn trở.
Theo VNExpress