Bỏ trốn 16 năm, thành ông chủ rồi… ra đầu thú
16 năm bỏ trốn, sống lang bạt khắp các nước Thái Lan, Hồng Kông, Trung Quốc, cuối cùng Long cũng trở về đầu thú. 3 năm trôi qua kể từ khi đặc xá trở về, giờ anh đã là một ông chủ có tiếng ở Lào Cai.
Tất cả chỉ vì tính nóng
“Tất cả mọi sai lầm đều từ cái tính nóng như hổ lửa của tôi mà ra cả”, Nguyễn Hà Long, ông chủ một dãy nhà nghỉ ở ga Lào Cai mở đầu câu chuyện về cuộc đời mình như thế.
Nguyễn Hà Long quê gốc ở Hoa Lư, Ninh Bình. Thuở thanh niên anh là người đàn ông đẹp trai, tháo vát và có lẽ nhờ thế mà anh cưới được một cô gái con nhà gia giáo, có nước da trắng và nụ cười duyên đến nỗi gặp một lần nhớ mãi. Ngày ngày, anh đạp xe tới hết làng trên xóm dưới mua mít mang về cho chị bổ bán, lời lãi không nhiều nhưng được cái lúc nào trong túi cũng có tiền.
“Tính tôi nóng nảy, ai làm điêu là không chịu được”, anh nói như mở đầu về quãng đời trôi nổi của mình. Một buổi chiều đạp xe đi mua mít, gần tới thị xã Tam Điệp, Long bắt gặp một cặp vợ chồng đứng tuổi đang đứng tần ngần bên một quả mít lớn. Nhìn bộ quần áo lếch thếch, anh đoán vợ chồng này đã đứng ở đây lâu lắm rồi mà chưa bán được hàng nên dừng lại hỏi mua. Sau khi cân, thanh toán tiền xong, anh Long gửi lại quả mít, nhờ trông hộ rồi tiếp tục hành trình đi mua hàng thế nhưng khi quay về thì món hàng mua trước đó đã không còn. Người chồng xin lỗi anh Long, đưa cho anh quả mít bé hơn và xin rút lại một phần tiền hàng với lý do người vợ không biết đã bán quả mít trên cho khách đi đường, không thể đòi lại được. Máu nóng bốc lên đầu, anh Long vơ luôn chiếc cân quả, đập túi bụi vào người đàn ông tới khi người đàn ông này máu me bê bết mới sực tỉnh. Vội vàng đưa nạn nhân vào bệnh viện, anh đã khóc vì ân hận bởi người bị đánh là một thương binh và với hành vi cố ý gây thương tích, anh bị kết án 18 tháng tù, bị đưa vào trại cải tạo của Quân khu 3 ở Kim Bảng, tỉnh Hà Nam. Do biết lỗi, lý lịch thân nhân tốt nên khi thời gian cải tạo ở trại, anh được phân công dọn dẹp vệ sinh, rửa ấm chén nơi làm việc của cán bộ. Tuy nhiên do vợ ốm khi đang mang thai, hoàn cảnh gia đình neo người nên anh được hoãn thi hành án, về nhà chăm vợ. Tai họa lại tiếp tục xảy ra.
Thời gian ở nhà, Long đi buôn mật ong với một người bạn và với chiếc xe máy Minsk của anh bạn, hai người thường rong ruổi lên các bản làng vùng cao mua mật ong, đem về thị xã bán. Một lần đi mua hàng về tới Gia Viễn thì trời đổ mưa to, đường trơn trượt lại không thuộc đường nên Long lao xuống một hố sâu ven đường. Người bạn ngồi sau văng ra ngoài còn anh bị chiếc xe đè lên, dụi dưới hố nước. Thấy đau hẫng một bên vai, Long đoán mình đã bị gãy xương nhưng vẫn cố đẩy chiếc xe ra khỏi người, bò lên tìm bạn. Thấy bạn thiêm thiếp, anh vội kéo bạn vào chiếc quán ven đường cho khỏi bị mưa xối vào người rồi ôm vai cứ thế đi bộ về nhà, bảo người thân đưa vào bệnh viện băng bó. Sau khi choàng được chiếc dây treo cánh tay phải lên cổ, lúc bấy giờ anh mới báo cho mọi người biết còn một người bị tai nạn nữa đang nằm lại giữa đường. Theo địa chỉ mà anh mô tả, mọi người vội chạy tới song tất cả đã muộn, người bạn đồng hành của anh đêm hôm đó đã thiệt mạng.
Kể về chuyện này, Long cho biết lúc đấy không phải anh có ý định bỏ bạn giữa đường mà vì đêm khuya, xe cộ đi lại gần như vắng hẳn, bản thân lại bị gãy xương, không biết mức độ thế nào, nếu ở lại chờ người tới cứu có khi nguy hiểm cho cả hai nên mới tính chuyện vào bệnh viện băng bó sau đó sẽ quay lại, ai ngờ…
Ảnh vợ chồng anh Long chụp những ngày khốn khó
Mang nỗi ân hận vì để bạn chết về Kim Bảng cải tạo, không ngày nào anh không cầu nguyện để bạn mình được siêu thoát và mong bạn bỏ qua lầm lỗi của mình. Anh bảo ngày ấy mình còn trẻ, ngày làm việc mệt nên ngủ như chết nhưng cứ tang tảng sáng, anh lại nhớ tới người bạn xấu số bởi đó cũng là thời điểm anh nhắc mọi người đi cứu giúp bạn mình. 12 tháng như thế trôi qua, một hôm đang quét dọn văn phòng hội trường, anh được quản giáo gọi lên có thư. Cầm chiếc phong bao nặng trịch, có dòng chữ của CQĐT Công an tỉnh Hà Nam Ninh, anh run run bóc mà trong lòng phân vân không hiểu chuyện gì đang đến với mình. Rồi anh sững người khi biết đó là một bản cáo trạng đề nghị truy tố anh về tội không cứu giúp người bị nạn. Chưa đầy 6 tháng nữa là anh hết hạn tù, bao dự định nung nấu trong đầu bỗng trở nên vô duyên khi anh biết mình đang phải đối diện với một án tù mới. 7 đến 12 năm tù là mức án mà VKS đề nghị. Trong lúc sợ hãi, anh bỏ trốn khỏi nơi giam giữ và từ đây, anh thực sự bước chân vào con đường bôn ba, tứ xứ. Đó là đầu năm 1991, khi con trai anh được ba tuổi. Kể từ giờ phút đó, anh là một tên tù trốn trại, bị truy nã toàn quốc.
Video đang HOT
Vượt khỏi nơi giam giữ, ngay đêm đó, Long đón xe vào Bình Thuận, kiếm sống bằng nghề phu hồ, thợ xây, lang thang khắp mấy tỉnh miền Tây Nam Bộ. Sau đó anh trốn sang Lào rồi sang Thái Lan, qua Hồng Kông xin tị nạn chính trị nhưng không được. Bị cảnh sát Hồng Kông đưa vào trại tập trung, biết thế nào cũng bị trả về nước, anh trốn về Vân Nam, Trung Quốc. Chiều chiều ra ngã ba sông Hồng, nhìn về đất nước mình, trong lòng anh lại cồn cào vì nhớ nhà nên năm 1993, khi mở cửa biên giới, anh quyết định quay về Lào Cai lập nghiệp.
Đầu thú khi đã là ông chủ
Ngày ấy mảnh đất địa đầu Tổ quốc này còn hoang sơ lắm, chỉ có vài nóc nhà còn xung quanh là rừng rậm. Thời gian đầu anh sống với một gia đình người Thái, cũng chăn lợn, thả gà để sống. Khi đã có chút vốn liếng, anh bí mật về Ninh Bình đón vợ con lên ở cùng. Khỏi phải nói ngày đầu lập nghiệp ở vùng đất mới với vợ chồng anh cơ cực đến thế nào. Chút tiền còm kiếm được từ chăn nuôi, anh dựng được căn nhà tranh trên mảnh đất mượn thì vừa hết. Để sinh sống, ngày ngày anh ra sông Hồng đặt rọ, đánh cá còn chị, vốn chưa quen làm việc tay chân bao giờ, chọn nghề bán chè chén ở ga Lào Cai. “Khách ngày ấy đâu có đông như bây giờ, quán nước của chị gọi cho oai thế thôi chứ hành trang chỉ là cái siêu nhôm và ba cái cốc nhựa. Vất vả, mệt nhọc, lăn lưng ra kiếm tiền nhưng vui vì có vợ có chồng em ạ”, chị nhẹ nhàng kể.
Rồi anh xin được một chân bảo vệ ở lâm trường Bảo Thắng, vợ chồng lại dắt díu nhau xuống huyện nhưng chỉ một năm lại quay về mảnh đất đầu nguồn con sông Hồng chảy vào đất Việt để tiếp tục kiếm sống bằng chiếc ấm nhôm. Vất vả sớm hôm nhưng được cái chịu khó nên dần dà vợ chồng anh bắt đầu có tích trữ. Họ không còn phải ở nhờ nữa vì số tiền dành dụm bao lâu đủ mua được một mảnh đất. Năm 2003, anh chị là người đầu tiên xây nhà cao tầng để kinh doanh nhà nghỉ ở ga Lào Cai. Cuộc sống bắt đầu khấm khá hơn cũng là lúc anh nghĩ tới món nợ xưa kia và cái tội trốn trại nhưng rồi cũng phải mấy năm sau, anh mới dám ra đầu thú.
“Lần đầu thú ấy vào mùa hè năm 2007, tôi vẫn còn sợ lắm, vợ phải động viên mãi tôi mới đủ dũng khí đấy”, anh cười, hướng ánh mắt tràn ngập yêu thương về phía vợ. Sau khi ra Công an tỉnh Lào Cai đầu thú, anh được di lý về Ninh Bình. 4 năm tù là mức án cho hành vi trốn trại; không cứu giúp người bị nạn, song do cải tạo tốt, năm 2009, Long được đặc xá.
Năm lần đi tù, 15 năm có lẻ sống chui lủi, ông chủ nhà nghỉ Hà Long quá may mắn bởi có được người vợ tần tảo. Chị thay anh quán xuyến việc kinh doanh, nuôi dạy hai con khôn lớn. Giờ con trai anh đã là sinh viên ĐH Bách khoa, con gái trong đội tuyển học sinh giỏi còn anh mới có thêm một khách sạn nữa ở thị trấn Cam Đường, tỉnh Lào Cai. Anh bảo trong những cái không ngờ đến với cuộc đời anh thì cái được lớn nhất là anh may mắn có chị, một phụ nữ thương chồng hết mực. Chị không chỉ động viên chồng ra đầu thú mà còn hỗ trợ anh rất nhiều trong việc cai quản hai cơ ngơi bề thế đang kinh doanh phát đạt này.
Nhiều lúc nghĩ lại, anh thấy tiếc quãng thời trai trẻ, sống chui lủi, trốn tránh ở nước ngoài khiến vợ phải thiệt thòi nhưng cũng chính thời gian sống xa nhà ấy, anh ngộ ra một điều rằng không đâu thân thiết như Tổ quốc mình. Thường thì những kẻ bỏ trốn, sau khi tạo dựng được cuộc sống ổn định ở nước ngoài, chẳng ai dại gì quay về nước để chịu tội, vậy mà anh lại làm cái điều mà ít người muốn làm đó để giờ đây có thể ngẩng cao đầu kể về những sai lầm của mình những mong ai đó đừng vì tội lỗi nhất thời mà buông xuôi hay trốn tránh.
Theo Báo Công Lý
Nữ tội phạm giết người trẻ nhất và thời gian thi hành án ngắn nhất
Phan Thị Thanh Hương lập cập đưa tay vào còng số 8 khi chưa tròn 17 tuổi và đang là nữ sinh lớp 11 chuyên văn trường THPT Đông Thụy Anh khi đâm chết bà hàng xóm. 10 năm tù giam là cái giá phải trả cho hành vi nông nổi của tuổi trẻ. Khi đó cô là một nữ tội phạm giết người trẻ tuổi nhất của trại giam. Phan Thị Thanh Hương đã được đặc xá trước thời hạn 3 năm cùng với 2 cái nhất: là người tích cực hoạt động nhất và được đặc xá trong thời hạn ngắn nhất.
Chiếc còng số 8 trong ngày lễ tình nhân
Nhớ lại bi kịch của đời mình, Hương vẫn còn bùi ngùi. Đó là ngày lễ tình nhân năm 2005. Trước đó một ngày, đám con gái lớp văn của Hương rủ nhau mua hoa bán nhân dịp lễ tình nhân. Tối 13-2, đám cưới anh trai Hương nên các bạn đến chơi và tiếp tục bàn về kế hoạch của mình. Gần 10h đêm, cả lũ kéo nhau ra về, Hương tiễn các bạn ra đến cổng, mọi người đùa cợt với nhau. Đúng lúc ấy, bà hàng xóm đi qua khó chịu "con gái mới tí tuổi đầu cứ xí xa xí xớn, không uốn nắn rồi mai mốt lại hỏng thôi". Đang vui vẻ, bị bà hàng xóm nói vậy khiến Hương tái mặt xấu hổ với các bạn cùng lớp. Sau đó, mọi người ra về, Hương vào nhà nhưng trong lòng vô cùng tức tối.
Hôm sau, cô bé vẫn ra trường cùng các bạn chuẩn bị hoa để bán. Lúc gói hoa, một bạn phát hiện quên mang kéo nên bảo Hương "mày nhà gần, chạy về lấy cho nhanh". Chẳng nghĩ ngợi gì, Hương chạy như bay về nhà. Khi cầm chiếc kéo đi qua nhà hàng xóm, thấy bà đang đứng ở sân, nghĩ đến mấy lời xúc phạm đêm trước, Hương rẽ luôn vào nhà bà thay vì ra chỗ bán hoa. Lúc đó, Hương chỉ có ý định nói chuyện bình thường để lần sau bà hàng xóm không nói mình trước bạn bè nữa. Bà hàng xóm tỏ vẻ giận giữ "Mày dạy khôn tao à? Tao có nói sai không?". Lời qua tiếng lại, Hương và bà xông vào đánh nhau. Trong khi đang giằng co, chiếc kéo trên tay Hương vô tình trở thành hung khí đâm thẳng vào cổ người hàng xóm. Nhìn bà lão mắt trợn ngược, miệng mấp máy kêu cứu, Hương buông tay, lùi dần ra cổng và bỏ chạy cùng với tiếng nấc nghẹn vì sợ hãi.
Cùng với tiếng kêu thất thanh thì màu đỏ sẫm của máu đã trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp trong đầu cô gái tuổi 17. Bước chân xiêu vẹo, cô bé chạy như vô định, vừa chạy vừa khóc vừa tự trách mình "Tôi vừa giết người, vừa giết người rồi...". Khi bước chân vào một ngôi nhà, Hương chui vào góc sâu nhất để trốn. Lúc đó Hương nghĩ rằng, nếu trốn ở đó, mọi người sẽ không tìm ra em.
Thế nhưng, đó không phải là một vụ đùa nghịch của mấy đứa trẻ mà là một vụ giết người, dù chỉ là ngộ sát. Vậy nên, Hương có trốn đến đâu cũng không thoát tội. Chưa đầy một tiếng đồng hồ sau, cả làng xôn xao, người nọ truyền tai người kia về việc "Con Hương giết người rồi bỏ trốn". Mẹ Hương chạy dọc đường làng tìm con, tiếng gọi khàn đặc.
Tiếng kèn trống nổi lên trong đám ma bà hàng xóm lẫn trong tiếng rú inh ỏi của còi xe công an. Hương bị bắt ngay trong buổi chiều 14-2. Ngày lễ tình nhân, thay vì hoa hồng, sô cô la và nến, món quà Phan Thanh Hương nhận được là chiếc còng số 8 lạnh lẽo. Nhiều người tiếc nuối cho cô gái tuổi trăng tròn đẹp nổi tiếng của Thái Thụy
Trả nợ cuộc đời
Cả làng đổ ra xem khi Hương bị đưa ra xe như một tên tội phạm. Tiếng bàn tán xôn xao kèm theo cả những lời nhiếc móc. Hương bảo rằng "lúc bước chân lên xe, cô nghe giọng ai đó nói rằng giết người sẽ bị tử hình nên Hương rất sợ, cô sợ sẽ không được gặp lại bố mẹ nữa". Công an phải rất vất vả lắm mới đưa được Hương lên thùng xe. Khi cánh cửa khép lại, Hương đã nghĩ "Mình sắp chết thật rồi" nên cố nhoài người ra ngoài ngóng tìm bố mẹ và anh trai. Không thấy bố mẹ và anh trai đâu, Hương vừa lo vừa khóc. Cô không hề biết rằng, giây phút cô được đưa đi cũng là lúc cả gia đình mình đang bị bủa vây bởi những lời chửi rủa của thiên hạ.
Với những người nông dân chân lấm tay bùn và chưa một lần đối diện với pháp luật. Nay có con gái giết người và nghe đâu nó sẽ bị tử hình nên bố mẹ Hương ngất lên ngất xuống. Mẹ Hương không thể gượng dậy ăn nổi bát cơm còn bố thì đôn đáo vay tiền để khắc phục hậu quả mà con gái đã gây ra mong vớt vát chút tình cảm láng giềng. Khi được luật sư cho biết "Cháu Hương phạm tội lần đầu và là tội ngộ sát, lại đang ở trong tuổi vị thành niên nên sẽ không bị tử hình". Mẹ Hương như người chết đuối vớ được cọc khi nghe câu nói ấy, bà gượng dậy giục chồng đi tìm người cứu con.
Cuối cùng, Hương bị kết án 10 năm tù giam. Được nói lời sau cùng ở tòa án, Hương đã khóc xin lỗi gia đình nạn nhân. Điều làm Hương hối hận nhất là trong phiên xử ấy gia đình nạn nhân không một lời trách móc, không một lời xỉ nhục như những kẻ giết người khác. Lúc ấy Hương khóc rất nhiều. Cô bảo rằng "em là người gây ra tội ác nhưng vì gia đình nạn nhân quá tốt nên món nợ em phải trả cũng nhẹ hơn phần nào".
Hương luôn bị ám ảnh bởi phiên tòa xét xử mình. Khi tòa kết thúc, mọi người về hết, còn Hương đi giữa hành lang tòa án, cô đơn đến cùng cực. Bố quá thương nhưng không đủ can đảm để chạy theo nhìn con bước lên chiếc xe chở tù nhân. Dáng mẹ cô liêu xiêu chạy trong chiều lạnh, nước mắt giàn giụa kéo tay áo con gái dặn dò "Nhớ cải tạo tốt để được giảm án con nhé". Sau phiên tòa ấy, Hương được đưa thẳng vào Trại giam Thanh Phong (Thanh Hóa)..
Phục thiện
Vốn được yêu chiều từ nhỏ, bố mẹ lại rất thương con nên Hương gần như không phải làm gì. Ngoài việc học và giúp mẹ trông coi cửa hàng ăn uống thì việc cô con gái làm gì cũng luôn được gia đình ủng hộ. Vậy nên, khi vào sống trong trại giam đi đâu cũng bị quản thúc, lại phải làm việc theo quy định nên với Hương như một cực hình. Cô luôn trong tình trạng chán nản. Cái chết của bà hàng xóm càng ám ảnh tâm trí Hương nhiều hơn. Nhiều đêm mất ngủ triền miên, lo lắng cho một tương lai mịt mờ nên có lúc Hương tính chuyện tự tử.
Nhìn gương mặt trẻ măng nhưng luôn luôn lo lắng của nữ phạm nhân mới, các cán bộ trong trại thường xuyên gặp gỡ, động viên. Hương bảo cô sẽ nhớ mãi câu nói của quản giáo dành cho mình "Ai trong đời cũng có sai lầm, quan trọng là mình biết vượt qua sai lầm ấy để sống có ý nghĩa hơn. Hôm nay, có thể một cánh cửa đã đóng lại nhưng ngày mai, sẽ có một cánh cửa khác mở ra".
Những ngày sau đó, Hương để ý đến xung quanh hơn, nghĩ về gia đình nhiều hơn. Và từ đó, Hương thôi nghĩ quẩn mà cố gắng để cải tạo tốt. Tết Nguyên đán năm 2009, Hương đã ngồi cặm cụi hàng ngày gắn từng viên đá nhỏ tạo nên một bức tranh đá quý tuyệt đẹp để gửi tặng gia đình. Ngắm nhìn bức tranh Hương chỉ mong nó là cuộc sống, là niềm tin hướng thiện sau này của mình. Mỗi khi ngồi mài đá với các chị trong phân trại, Hương cứ hay tưởng tượng đến một ngôi nhà nhỏ do mình tự tay gắn nên để tặng bố mẹ.
Trước đây Hương từng nghĩ trại giam là một khu biệt lập, chỉ dành cho những kẻ man rợ, mất hết tính người nhưng khi vào đây, chứng kiến sự quan tâm của mọi người dành cho mình thì Hương hiểu "Ở đâu cũng có tình yêu thương nếu như mình sống tốt với người khác".
Tình yêu từ trại giam
Trong trại Thanh Phong có một căng tin nhỏ. Thỉnh thoảng phạm nhân cải tạo tốt vẫn được ra đó mua thêm mấy món đồ lặt vặt. Hương cũng không ngoại lệ. Một lần, cô ra căng tin mua đồ và nhìn thấy chàng trai bán hàng cứ nhìn mình chăm chú. Ở lứa tuổi "dở dở ương ương" ấy, Hương bỗng thấy xấu hổ khi nghĩ "Chắc thấy mình nhỏ vậy mà mang án giết người nên họ khinh bỉ thôi". Nhưng khi Hương ngồi xuống, anh mỉm cười hỏi "Em mới vào trại à?" Hương đáp qua quýt rồi lẳng lặng đứng dậy bỏ đi thật nhanh.
Rồi những lần sau, lần sau nữa... mỗi khi ra căng tin, cô lại gặp anh. Câu chuyện cũng trở nên dài hơn. Có lần Hương hỏi "Anh có ghét em không?". Anh hỏi lại "Tại sao phải ghét?". Hương đáp lí nhí "Vì em giết người". Anh lắc đầu "Anh nghe chuyện của em rồi. Mọi người trong trại không ai ghét em đâu. Chỉ cần em chăm chỉ lao động và cố gắng cải tạo tốt thì sẽ được ra trại sớm".
Nghe chàng trai nói, Hương cảm thấy được an ủi phần nào. Từ đó, cô tâm sự với anh nhiều hơn. Anh cũng giúp đỡ Hương nhiều trong quá trình cải tạo. Dần dần, cả hai cảm nhận được tình cảm mà đối phương dành cho mình. Khi anh ngỏ lời yêu, Hương im lặng rất lâu. Sở dĩ cô không dám nhận vì xấu hổ với bản thân và tự ti về hoàn cảnh gia đình ở quê. Trong khi đó, gia đình anh ở Hà Nội, anh có đủ điều kiện để tìm được những người con gái khác tốt hơn Hương nhiều lần.
Sự cố gắng của Hương đã được đền đáp xứng đáng khi dịp Quốc khánh năm 2011, Hương là một trong 180 phạm nhân của trại giam Thanh Phong được xét đặc xá. Lúc đầu cô chỉ nghe mang máng, nhưng đến ngày 31-8, khi danh sách được đưa xuống, cô vui mừng đến nỗi đứng khóc như mưa.
Hơn 3 năm ở Thanh Phong, Hương đã lớn lên, trưởng thành và biết suy nghĩ thấu đáo về cuộc đời hơn. Cho đến giờ, nhìn lại những năm tháng đã qua, Hương vẫn bảo với tôi rằng "Không ai mong mình vào trại giam nhưng khi vào rồi, em thấy mình trưởng thành lên rất nhiều bởi em chưa từng hình dung đến những vấp váp ấy. Qua đây em cũng mong sự cảm thông chia sẻ của mọi người đối với phạm nhân, những con người lầm lỗi, có thể là sự bồng bột như em hoặc có thể vì những cám dỗ của cuộc sống. Sẽ không có gì là muộn nếu mỗi phạm nhân biết yêu cuộc sống, yêu thương con người, trân trọng hạnh phúc. Và các bạn trẻ, hãy suy nghĩ và luôn làm chủ bản thân mình trong mọi tình huống để không phải ân hận và tiếc nuối khi đánh mất những năm tháng thanh xuân của chính mình. Em cảm ơn những năm tháng ở trại giam đã cho em thấy cuộc sống thật tuyệt vời với những tấm lòng nhân hậu mà nhờ họ em hiểu hơn giá trị cuộc sống".
Hương sẽ nhớ mãi ngày hôm ấy, khi cánh cửa trại giam mở ra, lần lượt 180 người bước ra khỏi trại giam bỏ lại sau lưng những tháng ngày lầm lỗi. Bố mẹ, anh trai và gia đình bạn trai tới trại giam đón Hương từ sớm. Trút bỏ chiếc áo kẻ sọc, Hương hòa mình trong dòng người đông đúc. Nắng thu hôm ấy trong vắt.
Theo ANTD
Con đường hoàn lương: Ngày về của ông lão... Con cháu đề huề, gần cuối đời ông Sinh lại "đâm hư". Hơn một năm nếm trải cuộc sống nơi trại giam, ông lão thấm nỗi dày vò. Với phạm nhân này, 2-9 năm nay khắc dấu ấn trong chuỗi ngày ngắn ngủi còn lại. Chuyện không muốn vẫn phải nhắc... Cho đến giờ, tôi còn nhớ như in hình ảnh bà Nguyễn...