Bất thình lình kiếm được 30 tỷ, chồng tôi khiến cả gia đình rơi vào cảnh lao đao
Với tốc độ tiêu tiền không “phanh” của chồng, tôi sợ gia đình mình sẽ có ngày ra đường ở.
Nhờ sự làm việc chăm chỉ cần mẫn của hai vợ chồng mà sau 11 năm cưới nhau, chúng tôi đã có nhà đẹp và một mảnh đất hơn 1000 m2. Mấy năm nay cuộc sống gia đình tôi rất yên ổn hạnh phúc.
Cách đây 7 tháng, mảnh đất của gia đình tôi nằm gần dự án lớn, giá tăng lên vùn vụt. Chớp lấy thời cơ chúng tôi chia nhỏ ra bán thành nhiều suất và thu được 30 tỷ.
Lần đầu tiên trong đời, vợ chồng tôi cầm được số tiền lớn thế nên tranh cãi rất nhiều. Tôi bảo chồng gửi ngân hàng để lấy lãi, còn vợ chồng vẫn đi làm như trước.
Thế nhưng chồng tôi không chịu, anh giữ hết số tiền đó để làm việc lớn. Chồng bảo sẽ tìm mảnh đất nào rẻ và xây nhà cho thuê làm như thế là tốt nhất. Không thể ngăn cản chí hướng của chồng, tôi đành thuận theo sự tính toán của anh ấy.
Từ khi có số tiền lớn, chồng nghỉ việc công ty, suốt ngày la cà tụ tập với nhóm bạn bàn bạc về chuyện đất cát nhà cửa. Những ngày chồng say xỉn càng nhiều hơn, có hôm đi nhậu đến tờ mờ sáng mới về nhà.
Video đang HOT
Chồng chi tiêu rất hào phóng, về bên nội ngoại chơi, gặp ai anh cũng biếu tiền, ai khó khăn thì anh biếu nhiều hơn, ít thì một triệu, nhiều vài triệu. Những bữa ăn ở nhà nội ngoại, chồng tôi đều bao hết. Từ khi có tiền, chồng có nhiều anh em bạn bè hơn. Kiếm được đồng tiền khó nhọc, thế mà chồng tiêu dễ dàng quá. Tôi khuyên can rất nhiều nhưng anh không nghe lời vợ.
Tôi hoảng khi phát hiện mới có hơn 3 tháng mà chồng đã chi mất 6 tỷ cho việc ăn tiêu chơi bời. Cứ đà này số tiền bán đất sẽ bị chồng tiêu hết sạch mất. Một lần nữa, tôi đề nghị được giữ số tiền đó nhưng chồng không chịu. Cuối cùng tôi xin chồng đưa vợ 5 tỷ để gửi tiết kiệm, sau này lo cho các con vào đại học. Tôi đã phải khóc và xin xỏ hết nước bọt, chồng mới chịu đưa 3 tỷ cho vợ giữ.
Tôi đã nói rất nhiều bài học của những người đột ngột trở lên giàu có cho chồng biết nhưng anh không nghe. Cứ cho là đời sống được mấy, có tiền phải biết hưởng thụ.
Những cuộc ăn chơi làm đầu óc chồng tôi bị u mê, không khống chế được bản thân. Tôi nên khuyên bảo chồng như thế nào để giữ lấy số tiền còn lại và để anh tu chí làm ăn tiếp đây?
(thanhloan…@gmail.com)
Mong ước giản đơn đến mức bị xem thường của những bà mẹ ở tuổi xế chiều: Một bữa cơm không phải để phần ai, một câu "con cần mẹ" là to tát quá ư?
Rồi sẽ đến lúc, đàn bà chẳng sợ gì hơn sự thờ ơ đến từ chính gia đình mình.
Ông A. hàng xóm có cô con gái rượu "hết nước chấm", hai vợ chồng nó mới gần 30 tuổi đã mua được căn chung cư rõ to, lại đẻ được thằng cu bụ bẫm kháu khỉnh. Nhà ông B. mới chuyển đến đây cũng có "bình rượu mơ" đáng đồng tiền bát gạo. Con gái sống bên trời tây bao năm, mới gửi tiền về xây nhà cho bố mẹ, trông có khác gì biệt thự đâu cơ chứ.
Lần đầu tiên thay chồng - chính là ông B. đi họp tổ dân phố, tôi đã vô tình nghe được hàng xóm khen lấy khen để con gái mình. Chưa kịp mát lòng mát dạ, nụ cười đã tắt ngấm trong lòng khi ai đó thốt lên: "Đấy, con cái thế thì còn mong gì hơn được nữa nhỉ?".
Con ngoan, con giỏi và kiếm được tiền, người làm cha làm mẹ sao có thể không vui, không hãnh diện. Nhưng vậy thôi, sao đủ...
Nhà to quá cũng để làm gì, khi 2-3 năm tôi mới được gặp con gái một lần? Nhiều cái Tết nó chẳng chịu về, vì bên tây người ta có ăn tết Nguyên Đán đâu. Thế là hai ông bà già lủi thủi sắm sửa, dọn dẹp, đón tết với nhau. Nhà khang trang, rộng rãi đấy, nhưng tôi thấy cô đơn.
Còn chồng tôi, có vẻ lại khác. Thi thoảng, ông cũng bâng quơ bảo "bà nghĩ cách nào dỗ nó về Việt Nam chơi vài tháng đi". Nhưng nỗi nhớ con gái của chồng tôi chỉ thi thoảng trồi lên trong phút chốc, rồi lại lặn ngay khi ông đi xem chọi gà, đánh cờ tướng.
Cuối cùng, chỉ có bà mẹ, bà vợ này là cô đơn, lủi thủi.
Thời trẻ, chồng tôi chẳng bao giờ về muộn để vợ con phải chờ hay phần cơm. Tự dưng nghỉ hưu xong lại thành... nghiện chọi gà với cờ tướng, có hôm 8h tối mới vác thân về nhà, lại còn càu nhàu vì hôm nay thua 4 trận.
Cũng vẫn là ngày xưa, con gái cứ đi học về là lao vào bếp, vừa phụ mẹ nấu cơm vừa tâm sự đủ thứ, từ chuyện kiểm tra chẳng làm được bài đến cả việc có bạn nào đút thư vào hộc bàn của nó. Đến cả việc lần đầu tỏ tình mà bị người ta từ chối, con gái tôi cũng mang về kể hết với mẹ, rồi chui vào lòng mẹ khóc rưng rức. Thế đấy, nó từng kể với tôi mọi chuyện dù lớn dù nhỏ.
Chẳng bù cho bây giờ, nhiều khi mới gọi được 5-7 phút, nó đã kêu con bận lắm rồi cúp máy đi luôn.
Nghe con nói thế nào thì tôi biết thế, chứ chẳng hiểu nó bận thế nào, công việc cụ thể ra làm sao, rồi đồng nghiệp có tốt không.
Càng nghĩ, tôi càng nhận ra mình mình chẳng hiểu nổi con gái mình nữa. Dù nó vẫn luôn là cô con gái ngoan, không bao giờ để bố mẹ thiếu thứ gì. Nhưng tôi chắc chắn nó chẳng biết mẹ nó khao khát 1 bữa cơm có đủ 3 người trong nhà đến mức nào và cả những lúc hai mẹ con vừa nấu cơm, vừa buôn chuyện như xưa nữa.
Nhiều khi tôi cũng chẳng rõ có phải mình sướng mà không biết hưởng hay không? Nhưng muốn gần con, gần chồng, muốn gia đình vui vẻ như khi con còn bé phải chăng là dở hơi, là to tát quá hay sao?
Nếu biết trước đến lúc mãn kinh, bản thân sẽ thèm được gần con thế này, tôi đã đẻ thêm vài đứa nữa!
Từ ngày chồng trở thành đồng nghiệp của tôi, mọi người xung quanh ai cũng tỏ ý xa lánh Dù có bao lời đàm tiếu, tôi vẫn luôn cố gắng để làm việc chăm chỉ, cống hiến. Tôi vào làm ở công ty hiện tại từ năm 2018. Khi đó tôi vừa sinh hai em bé, ở nhà suốt bao năm liền nên rất mong ngóng được đi làm. Dù hai con còn nhỏ, nhưng tôi khá tin tưởng vào sự chăm...