Bạn đọc viết: Người thầy ấm lòng với tiếng “dạ thưa”
Hơn chục năm qua gặp gỡ và dạy dỗ bao nhiêu thế hệ học trò với những tiếng ê a, tiếng thưa gửi cùng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau buồn vui lẫn lộn, nhưng chưa bao giờ lòng người thầy thấy hạnh phúc và sung sướng như tiếng “dạ, thưa” của những học sinh cũ đã rời trường.
Không biết từ bao giờ, mỗi khi băng qua con đường làng để đến với ngôi trường thân yêu, nơi đã gắn bó với cuộc đời tôi suốt 12 năm qua, tự nhiên trong lòng trào dâng cảm giác chờ đợi khó tả. Tôi chờ đợi nhiều điều trên con đường quen thuộc này. Tôi chờ một cơn gió đến, chờ một cánh đồng lúa chín vàng vào mùa thu hoạch, chờ đợi màu tím thương nhớ của hoa trinh nữ khi vào mùa, chờ đợi một tiếng xe quen thuộc của đồng nghiệp… Nhưng dường như tất cả đều không quan trọng.
Tự hỏi lòng mình, hóa ra, tôi đang chờ đợi một tiếng “dạ, thưa” từ lứa học trò cũ – những thế hệ đã bước qua cánh cổng trường THCS thân thương của tôi.
Một điều may mắn đối với ngôi nhà thứ hai của thầy và trò nơi đây đó là ngôi trường nằm giữa cánh đồng lúa mênh mông, bạt ngàn quanh năm đầy ắp nắng, gió và hương lúa ngào ngạt. Con đường dẫn lên thành phố chạy băng qua ngôi trường tôi. Con đường này không biết đã in dấu bao nhiêu kỉ niệm buồn vui.
Những lứa học trò rời trường, dù tiếp tục học lên cấp ba hay đi học nghề đều băng qua con đường này mỗi ngày. Điều này, ít nhiều làm những người thầy như chúng tôi luôn được gặp gỡ những gương mặt thân quen mà đời “người lái đò” một lần chở các em “sang bến”.
(Ảnh minh họa)
Nhưng một điều thật lạ kì! Hơn chục năm qua gặp gỡ và dạy dỗ bao nhiêu thế hệ học trò với những tiếng ê a, tiếng thưa gửi cùng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau buồn vui lẫn lộn, nhưng chưa bao giờ lòng người thầy thấy hạnh phúc và sung sướng như tiếng “dạ, thưa” của những học sinh cũ đã rời trường.
Đang buổi trưa hè oi nóng, cả thầy và trò đều vội vã đi đến nơi cần đến, tất bật, thu mình trong bóng nắng. Bỗng một tiếng “dạ thưa thầy/dạ thưa cô” vang lên. Như có phép màu, lòng người thầy bỗng có một làn gió mát thoảng qua làm dịu tâm hồn. Tự nhiên trong lòng cảm xúc trào dâng.
Video đang HOT
Tiếng “dạ thưa” nhỏ thôi, chỉ hai tiếng thôi nhưng nó có sức mạnh đến kì lạ. Thì ra ước mong của người làm thầy đơn giản lắm, chỉ mong các thế hệ học sinh còn nhớ đến mình dù đã rời trường cũ, hạnh phúc hơn khi lại được nhìn thấy học sinh thân yêu của mình. Các em vẫn hồn nhiên, tươi vui như ngày nào. Nhìn thấy các em thoáng qua trên con đường dài và hẹp, nhìn các em qua ánh nắng chói chang của ngày hè, lòng người làm nghề “gõ đầu trẻ” tự nhiên thấy yêu nghề hơn, hạnh phúc căng tràn.
Tiếng “dạ thưa” mong manh trên con đường nhỏ nhưng nó có sức mạnh ghê ghớm. Nó giúp người thầy thấy nhẹ lòng và đi tiếp đoạn đường dài còn lại, nó giúp người thầy thấy mình hạnh phúc vì đã lựa chọn đúng nghề, nó giúp con người hiểu rằng “sống ở đời chỉ có cái tình là ở lại”.
Tiếng “dạ thưa” to của cả một nhóm đi học cùng nhau có, tiếng “dạ thưa” của một em học sinh đi học đơn lẻ có… Nhưng lúc nào tiếng “dạ thưa” vang lên tràn đầy niềm vui, niêm tôn trọng, háo hức, hăm hở của người thưa lẫn người nhận.
Rồi sau tiếng “dạ thưa”, bao nhiêu khuôn mặt hiện về trong đầu người thầy, họ tên từng em học sinh, sức học như thế nào, hoàn cảnh gia đình ra sao, đặc điểm về tính cách của em đó… cứ ùa về trong đầu mỗi thầy cô – những người đã nhận tiếng “dạ thưa” từ bao thế hệ học trò của mình.
Tiếng “dạ thưa” vẫn tiếp tục vang lên trên trên một đoạn đường dài, tiếng “dạ thưa” sẽ đồng hành cùng thầy và trò suốt cả năm học. Ai đã đang làm nghề “kĩ sư tâm hồn” đều rất yêu và rất muốn nghe hai tiếng “dạ thưa” này.
Thanh Thanh
(Thừa Thiên – Huế)
Theo Dân trí
Tiến sĩ sư phạm: 'Nhiều giáo viên mầm non nhận mình là ôsin, vú em'
Theo các đại biểu, người thầy đúng nghĩa phải nhận thức là trí thức, có tầm nhìn, khát khao cống hiến, không vụ lợi cá nhân.
Tại tọa đàm Định vị hình ảnh người thầy do trường THPT Nguyễn Du (TP HCM) tổ chức chiều 21/8, TS Nguyễn Thị Bích Hồng (Đại học Sư phạm TP HCM) kể, trong lần đứng lớp tập huấn cho giáo viên mầm non, nhiều người tự nhận mình là ôsin, vú nuôi khi được hỏi "bạn là ai?".
"Phần lớn họ là những giáo viên có thâm niên, đạt được những thành tích nhất định trong công tác dạy học, đang trong diện thăng hạng nghề nghiệp. Định vị bản thân mình như vậy thì trách sao nhiều người cư xử với trẻ em hết sức thô thiển", bà Hồng bày tỏ.
Theo bà Hồng, giáo viên mầm non là người dạy học - tức là một nhà giáo dục. Chữ "thầy" đúng nghĩa không cho phép ai đó tự cho mình là "thợ dạy" mà phải luôn nhận thức bản thân là trí thức, có tầm nhìn, khát khao cống hiến, không vụ lợi cá nhân.
"Giáo viên phải thể hiện chất trí thức của mình qua việc phản biện xã hội và tiên phong sáng tạo. Nhiều giáo viên chưa định vị đúng bản thân dẫn đến hình ảnh người thầy bị giảm sút", bà phân tích.
TS Nguyễn Thị Bích Hồng chia sẻ tại tọa đàm. Ảnh: Yến Nhi.
Hiện, số lượng học sinh muốn vào ngành sư phạm mỗi lúc một giảm, song theo bà Hồng điều này không đáng lo, bởi quan trọng là có tuyển đúng người hay không.
Nhiều sinh viên sư phạm cho biết cha mẹ ở quê không muốn con làm ruộng, vào sư phạm vì được miễn học phí, ra trường được làm thầy hoặc có người vào ngành này vì điểm thấp dễ vào.
"Tất cả đều không phải là động cơ ban đầu mà giảng viên mong đợi từ một người giáo viên tương lai", bà nói và khẳng định, điểm đầu vào ngành sư phạm càng cao càng tốt nhằm sàng lọc người giỏi đưa vào trường sư phạm. Đầu vào chật vật mấy năm đầu nhưng sau đó sản phẩm đầu ra sẽ chất lượng.
Bà cũng ủng hộ thu nhập cao cho giáo viên vì hình ảnh này sẽ có tính thuyết phục cho xã hội và nâng cao vị thế của nghề. "Nhưng tất nhiên thu nhập chỉ nên là điều kiện cần, điều kiện đủ phải là nhận thức nghề này thiêng liêng, không đơn thuần là công việc kiếm sống", bà nêu quan điểm.
Giáo viên ph ả i ch ấ p nh ậ n h ọ c sinh gi ỏi hơn m ình
Cô Nguyễn Thị Hoa Hồng (giáo viên Vật lý) chia sẻ, trong một tiết dạy đã có học sinh trình bày cách giải hay và ngắn gọn hơn mình. Cô có chút xấu hổ nhưng sau đó nhận ra bản thân đã học được cách giải mới từ học trò.
"Phải chấp nhận những học trò giỏi hơn mình và học hỏi từ chính các em. Để từ đó mình tích cực trau dồi kiến thức và sáng tạo hơn trong cách dạy", cô Hồng nói.
Đồng quan điểm, ông Huỳnh Thanh Phú (Hiệu trưởng THPT Nguyễn Du) cho rằng, giáo viên nên chấp nhận thực tế sẽ có học sinh giỏi hơn mình để mạnh dạn thay đổi cách đánh giá học sinh. Chẳng hạn, thầy cô phải linh hoạt trong cách chấm điểm, không nên nhất quyết chỉ theo ý mình.
Cô giáo tiểu học tại TP HCM hướng dẫn học sinh làm quen lớp 1. Ảnh: Mạnh Tùng.
Cùng chủ đề trên, TS Bùi Trân Phượng (nguyên Hiệu trưởng Đại học Hoa Sen) quan niệm, người thầy không nên cho mình là người trao kiến thức mà họ là người tạo môi trường tốt nhất cho người học phát triển. Khi học sinh có nhiều góc nhìn mới lạ, giáo viên cần dành sự quan tâm và cổ vũ cần thiết cho những ý tưởng đó.
Yến Nhi - Nguyễn Mai
Theo Vnexpress
Có một Chu Văn An gần gũi mà đầy cảm xúc qua album của cô bạn cựu học sinh khi biết tin trường sắp đập đi xây lại Những kí ức về ngôi trường thân yêu có người chọn cách ghi lại bằng câu chữ, có người dùng chính trí nhớ của mình, và cũng có người lưu giữ bằng nguyên một album ảnh giống như cách mà cô bạn có tên Huyền Nguyễn nhớ về mái trường THCS Chu Văn An (Hà Nội) - hay còn gọi là Chu2 của...