Bà giáo 64 tuổi nuôi trẻ khuyết tật
Suốt 3 năm qua, bà giáo Trương Thị Thu Cúc (64 tuổi, xã Hành Minh, huyện Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngãi) đã đồng hành cùng những trẻ em khuyết tật.
ảnh minh họa
Mở lớp tình thương để phần nào bù đắp cho trẻ khuyết tật
“Nhiều cháu khuyết tật tuy được đến trường để hòa nhập nhưng các cháu còn gặp rất nhiều khó khăn, có cháu lại không được đi học. Thấy vậy nên cô mới xin xã cho mở lớp tình thương để phần nào bù đắp cho các cháu”, bà giáo Cúc mở đầu câu chuyện.
Rồi bà kể, để đưa các cháu đến lớp không phải điều đơn giản. Trước tiên phải vận động gia đình, sau đó phải tìm cách “dụ dỗ” các cháu.
Học sinh của bà giáo Cúc đều là những em thiểu năng, chậm phát triển, có em còn mắc hội chứng Down. Vì vậy, muốn các cháu làm quen với cô giáo phải để đồng ý đến lớp là điều không đơn giản.
“Cô cứ đến nhà các cháu chơi, rồi mua quà, tặng bao lì xì để làm quen. Vậy mà phải mất thời gian rất lâu các cháu mới chịu đến lớp”, bà Cúc cười vui.
Lớp học tình thương của bà giáo Cúc đi vào hoạt động cuối năm 2015 tại Nhà văn hóa xã Hành Minh. Lúc đầu lớp chỉ có 6 cháu, sau 3 năm đi vào hoạt động đã tăng lên 12 cháu.
Vào chiều thứ 2, 4, 6 hàng tuần, người dân xã Hành Minh lại nhìn thấy bà giáo già đến lớp trong sự vui mừng của những đứa trẻ khuyết tật.
Cô Cúc phải có giáo án đặc biệt để dạy 6 trình độ khác nhau cho 12 học sinh trong lớp.
Lớp học tình thương của bà giáo Cúc có khá nhiều điều đặc biệt: giáo viên đặc biệt, học trò đặc biệt và chương trình giảng dạy cũng đặc biệt không kém. Một mình bà giáo Cúc phải phụ trách dạy nhiều trình độ khác nhau từ Mẫu giáo đến lớp 6.
Học sinh nhỏ nhất trong lớp mới 7 tuổi, em lớn nhất đã học đến lớp 6. Trong đó có 2 chị em song sinh Nguyễn Thị Hồng Vang và Nguyễn Thị Hồng Diễm đều học lớp 6. Tuy được đi học nhưng do khiếm khuyết nên cả 2 em đều không theo kịp chương trình. Trong đó, Hồng Vang chỉ mới biết cộng trừ, nhân chia như những học sinh đầu cấp 1.
Gia đình của Hồng Vang, Hồng Diễm là hộ cận nghèo, cha mẹ các em ngày nào cũng làm việc từ tờ mờ sáng đến tối mới về, nên không chú ý mấy đến việc học của các con.
Video đang HOT
Được gửi vào lớp học, Vang được bà Cúc rèn luyện lại từ những nét chữ, phép tính đơn giản nhất. Còn Diễm lại được học nâng cao kiến thức đã học ở trường. Đến giờ, với sự kiên trì của cô trò, Vang cũng đã từng bước nắm được mặt chữ và làm những phép tính đơn giản.
Trong lớp của bà giáo Cúc còn có cậu bé Ngô Hữu Phát bị hội chứng Down. Vì gia cảnh quá khó khăn, cha mẹ Phát phải đi làm ăn xa để Phát cho ông bà chăm sóc.
Dù đã ở độ tuổi thiếu niên nhưng con người và tâm hồn của Phát vẫn như một đứa trẻ lên 5. Những ngày đầu đến lớp, Phát chưa làm chủ được hành vi nên thường đánh bạn, quậy phá, không tự chủ được trong cả việc đi vệ sinh. Thế mà, chỉ trong thời gian ngắn, tình yêu thương của bà giáo già đã xoa dịu những cơn đau trong tâm hồn Phát.
“Phát bây giờ rất lễ phép, biết ý thức trong lớp học, biết vẽ những hình đơn giản. Đối với Phát cô chỉ mong dạy cho cháu làm chủ được bản thân mình để cháu hòa nhập, chơi đùa cùng bạn bè”, bà giáo Cúc nói khẽ.
Khi cô là mẹ
Những đứa trẻ đến với lớp học của bà giáo Cúc hầu hết đều là con em những gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, cha mẹ đi làm ăn xa. Vì thế, bà giáo Cúc vừa là cô giáo vừa như người mẹ hiền.
Thấy cháu nào không đến lớp là bà giáo già lại tìm đến tận nhà hỏi thăm. Ở nhà với ông bà già yếu nên có lúc các cháu ăn uống thiếu thốn, nhiều hôm bà Cúc phải mua thức ăn đến nấu cho các cháu.
Không chỉ vậy, bà Cúc còn trích một phần lương hưu, vận động thêm một số cá nhân hảo tâm mua đầy đủ thẻ BHYT, BHTN cho các cháu trong lớp.
Điều trăn trở lớn nhất hiện giờ của bà giáo Cúc là cơ sở vật chất lớp học còn tạm bợ, số học sinh khuyết tật có nhu cầu đến lớp nhiều hơn nhưng không thể nhận thêm.
“Cô đã lớn tuổi lại dạy 12 em khuyết tật nên rất khó khăn, lớp học thì mượn tạm lại không có kinh phí để trang bị các vật dụng cần thiết. Nhiều phụ huynh đến gửi các cháu nhưng không nhận thêm được khiến cô rất buồn. Mong muốn lớn nhất là các cháu có được lớp học đầy đủ, rồi có thêm vài giáo viên cùng chung tay trợ giúp”, bà Cúc .
Cần mẫn rèn từng nét chữ đầu tiên cho cậu bé 7 tuổi mắc chứng chậm phát triển.
Trao đổi với phóng viên, ông Phan Thanh Trinh – Phó Chủ tịch UBND xã kiêm Chủ tịch hội Khuyến học xã Hành Minh, cho biết: “Lớp học tình thương do một tay cô Cúc thành lập, giảng dạy. Xã Hành Minh còn nhiều khó khăn nên chỉ hỗ trợ được một ít kinh phí lúc ban đầu”.
Dù khó khăn, thiếu thốn đủ bề thế nhưng cô Cúc vẫn quyết bám lớp suốt nhiều năm qua, bây giờ cô đã trở thành điểm tựa của nhiều học sinh khuyết tật trên địa bàn xã.
“Cô Cúc là tấm gương sáng về lòng yêu trẻ, lớp học của cô là nơi các em khuyết tật được yêu thương, xoa dịu bớt những nỗi đau, thiệt thòi. Chúng tôi mong cô luôn khỏe để đồng hành cùng các cháu, cũng mong sao có thêm sự hỗ trợ để lớp học được đầy đủ hơn”, ông Trinh nói.
Theo Giaoducthoidai.vn
Dạy trẻ khuyết tật, giáo viên phải dạy bằng cả tấm lòng người làm cha, làm mẹ
Có những học sinh thỉnh thoảng lại la hét, rồi tự làm mình bị thương... các cô giáo chỉ mong dạy các em học được những điều đơn giản nhất.
Dạy học sinh phải bằng cả tấm lòng
Vừa bước chân vào Trung tâm nuôi dạy trẻ khuyết tật thành phố Đồng Hới (Quảng Bình), chúng tôi đã nghe thấy những tiếng la hét phát ra từ phòng học.
Thấy được sự tò mò của chúng tôi, thầy Nguyễn Xuân Triển, Giám đốc Trung tâm giải thích: "Ở đây là vậy đó!. Những em học sinh tự kỷ thỉnh thoảng lại la hét, có em còn tự làm mình bị thương. Các giáo viên phải canh chừng liên tục, dạy cho các em làm được những điều cơ bản nhất là vất vả lắm rồi".
Cô Nguyễn Thị Ngọc Dung dạy cho các em học sinh khiếm thính bằng ngôn ngữ ký hiệu. (Ảnh: T.P)
Theo thầy Triển, dạy các em học sinh bình thường đã khó, dạy các em khuyết tật còn khó khăn hơn gấp nhiều lần. Để làm được việc này, các giáo viên cần phải kiên trì, phải có tấm lòng, có tình yêu thương, sự thông cảm... đối với các em, nếu không sẽ rất khó có thể làm tốt được công việc này.
Theo chân thầy Triển đến từng lớp học, chúng tôi phần nào hiểu được những vất vả và khó khăn của các thầy cô ở trung tâm. Không đơn giản chỉ là dạy học, các thầy cô làm công tác giáo dục học sinh khuyết tật còn phải kiêm thêm rất nhiều công việc mà có lẽ họ chỉ có thể hoàn thành với tấm lòng yêu thương vô bờ bến của người mẹ, người cha.
Nhiều học sinh đến học tại trung tâm đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đó. (Ảnh: T.P)
Tại lớp phục hồi chức năng, chỉ có 6 học sinh nhưng 2 cô giáo phụ trách lớp này phải liên tục di chuyển, để mắt đến các em. Một em bất ngờ hét lên khiến chúng tôi giật mình.
Cô Hồ Thị Mai Hà, phụ trách lớp cho biết, em vừa la hét là Hoàng Trần Đức, bị mắc bệnh tự kỷ nặng. Khi đến lớp em chỉ ngồi một góc, không làm chủ được hành vi của mình, đi vệ sinh tại chỗ. Thỉnh thoảng Đức lại la hét, hoặc vùng dậy chạy ra ngoài.
"Mới đầu đến lớp, Đức còn không nhận biết được tên của mình, ai gọi gì hay nói gì em cũng không biết. Nhưng bây giờ, khi các giáo viên gọi tên em đã biết trả lời, và nhận thức được một số điều mà các cô nói", cô Hà cho hay.
Học nghiệp vụ từ học trò
Qua lớp học giành cho các em khiếm thính, cô Nguyễn Thị Ngọc Dung đang dùng những ngôn ngữ ký hiệu để dạy học.
Các giáo viên ở lớp phục hồi chức năng chỉ mong các em nhận thức được những điều đơn giản nhất. (Ảnh: T.P)
Cô Dung chia sẻ, muốn dạy được các em học sinh này thì giáo viên phải hiểu được những hành vi lệch của từng em để khắc phục dần dần.
Ví dụ, có em vì không nói được mà bị ức chế, có em lại hay nổi nóng, và nhiều hành vi khác nữa. Khi hiểu được các em rồi, các giáo viên dần dần sẽ khắc phục được những hành vi lệch đó và việc dạy dỗ các em cũng trở nên dễ dàng hơn.
"Trước đây, tôi học ngôn ngữ ký hiệu nhưng chỉ trên sách vở. Đến khi tiếp xúc với các em rồi mới thấy thật sự khó khăn, thấy khả năng của mình còn hạn chế. Tôi phải làm quen dần dần, rồi học từ học trò của mình nữa mới thành thảo được như bây giờ", cô Dung chia sẻ.
Từng có 20 năm gắn bó với học sinh bình thường tại trường Tiểu học Vạn Ninh, (huyện Quảng Ninh, Quảng Bình), cách đây 3 năm, cô Võ Thị Huế chuyển về công tác tại trung tâm nuôi dạy trẻ khuyết tật thành phố Đồng Hới.
Em Hoàng Trần Đức, bị mắc bệnh tự kỷ nặng, không làm chủ được hành vi. Thỉnh thoảng em lại la hét, thậm chí tự làm mình bị thương. (Ảnh: T.P)
Khi mới về đây công tác, nhiều bạn bè, người thân của cô hỏi tại sao lại vào dạy ở trường khuyết tật với giọng điệu không đồng tình.
Nhưng cô Huế vẫn kiên định với suy nghĩ, dạy học sinh khuyết tật hay học sinh bình thường cũng không quan trọng bằng việc phải có cái tâm với nghề, phải dạy bằng tất cả tình yêu thương của mình giành cho học sinh.
"Các bậc phụ huynh khi sinh con ra, ai cũng mong muốn con mình được mạnh khỏe, phát triển bình thường. Nhưng giờ họ có con như vậy, mình càng phải chia sẻ với họ.
Đối với học sinh khuyết tật, khi dạy cho các em làm được cái gì đó là mình cảm thấy rất vui. Có thể đối với người khác đó là một điều hết sức bình thường, nhưng đối với các em, với chúng tôi thì lại là điều rất to lớn, vì các em phải rất khó khăn mới làm được", cô Huế nói
Trung tâm nuôi dạy trẻ khuyết tật thành phố Đồng Hới (Quảng Bình) hiện có 98 em học sinh, với các dạng tật như: khiếm thính, khiếm thị, khuyết tật phát triển trí tuệ, tự kỷ, tật vận động và các khuyết tật khác.
Theo GDVN
Đường đến trường của trẻ em nhập cư Sài Gòn Ngay giữa Sài Gòn, nhiều học sinh phải đi bộ chân đất tới trường, chèo xuồng từ cù lao đến lớp hay vừa ngồi học vừa trông em. Nằm khuất trong con hẻm trên đường Phạm Thế Hiển (quận 8, TP.HCM), Trung tâm phát huy Bình An là nơi dạy học cho hơn 200 trẻ em nhập cư, trẻ có hoàn cảnh khó...