Anh sẽ đi cùng em đến tận cùng chứ ?
Đan nghe tim mình nhảy điệu flamenco rộn ràng, cô đang mơ về những con đường, về những vòng ôm của anh, và về những ngày có anh bên cạnh. Tình yêu, là phải nói ra!
Tặng anh – Cự Giải Hà Nội, sáng 11.7, 8:05 Đúng là ánh mắt ấy, không thể lẫn vào đâu được, ánh mắt mọi khi mình vẫn nhìn trong ảnh, trong những lúc nói chuyện trên mạng xã hội, nhưng sao, hôm nay khi nhìn vào ánh mắt ấy, tim mình lại thế này. Đan chưa bao giờ tin vào tiếng sét ái tình, càng không thể tin rằng, em thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt như thế. Quen anh đã lâu, nhưng Đan và anh chỉ quen qua mạng xã hội, trong những lần trao đổi công việc part- time qua mạng. Cô là người mới, còn anh là người giao công việc, chỉ dẫn những thứ cần thiết, nhắc nộp bài đúng hạn… Gần 1 năm, chỉ chat về công việc, anh lâu lâu nhắc nhở giữ sức khỏe và cố gắng nộp bài đúng hạn, ngoài ra, những lần cô làm bài tốt, anh khen và gửi thêm tiền nhuận bút qua thẻ thanh toán. Chưa một lần gặp ngoài đời thực, cũng chưa bao giờ cô có ấn tượng hơn mức bình thường với người quản lý của mình. Vậy sao, hôm nay, ngay lần gặp đầu tiên này, cô lại đổ gục trước anh, nhanh hơn bất kỳ tia sét nào, đến nỗi, khi anh quay bước đi rồi, cô mới nhận ra, tim mình lỡ nhịp, thực sự.
Ảnh minh họa
Hà Nội, sáng 11.7, 8:15 -Này cô bé, anh chụp 1 kiểu ảnh nhé! -Không!!!! Em vào ảnh xấu lắm. Cô đứng dậy, cúi đầu chào anh, tránh ống camera chụp hình từ phía anh. Đó là lần đầu tiên, cô và anh gặp nhau ngoài đời thực, không phải qua màn hình máy tính. Gặp nhau lần này, là anh, với cương vị người quản lý, tiễn đoàn công tác dài ngày thăm dò thị trường phía Nam, trong đó cô chịu trách nhiệm chính trong chuyến khảo sát thị trường. Ngắn gọn, nhưng đủ ý, anh dặn dò các nhân viên chú tâm vào công việc, chăm lo sức khỏe, thường xuyên báo thông tin về. Mọi người lên xe, bắt đầu cho hành trình mới. Riêng cô, đã biết, tim mình lỡ nhịp thật rồi, và hành trình trên vai cô sẽ nặng hơn, khi mang thêm một nỗi nhớ. Rõ ràng là cô nhớ anh, ngay khi anh vừa quay lưng đi, rõ ràng, cô bị sét đánh, mà không, nhanh hơn cả sét đánh. Tự nhủ, nhất định sau chuyến công tác này, nhất định, phải nói cho anh biết… Cô tự cốc mình đau điếng, để đảm bảo tinh thần được trở lại bình thường. Nhớ nhung thế này, làm việc được sao? Huế, ngày 15/7 Cô vừa mail cho anh, báo công việc ở đây. Cô cứ băn khoăn mãi, xem có nên gửi lời chúc buổi tối tốt lành tới anh hay không. Rồi cô gõ vài dòng, hỏi thăm cả sức khỏe của anh nữa. Con người ấy, suốt ngày chỉ có công việc, không biết anh có ăn đúng giờ không nữa. Hà Nội ơi, mong về với mi quá, dù vừa mới bước chân đi, vì ở đó có anh! Không có thư rep lại. Cô nhìn ra bầu trời Huế đầy sao, đăng vài dòng lên trang cá nhân, và tắt máy . Sáng sau, cô nhận được mail trả lời, dòng cuối anh cám ơn cô, chúc cô ngày mới vui vẻ. Có thế thôi, mà làm cô cười cả ngày sau đó. Mấy anh chị trong đoàn còn thắc mắc mãi, làm cô bối rối quá chừng. Mỗi nơi cô đến, mỗi thứ cô nhìn thấy, đều ghi lại và gửi gắm cho anh. Cô không biết cảm giác của anh sẽ thế nào, chỉ đơn giản là muốn chia sẻ, muốn chạm gần hơn vào thế giới của anh, từng chút một, mỗi ngày. Hà Nội, 16.7 Anh nhận được mail của Đan.
Cô gái trẻ ham thích xê dịch và rất tận tụy với công việc. Đi tới đâu, dù công việc có bận rộn thế nào, em cũng dành vài dòng cuối email ghi lại cảm xúc của mình về nơi vừa đặt chân đến. Huế, Đà Nẵng, hay những vùng xa xôi hơn, ít người biết đến, em vẫn thích chúng một cách kỳ lạ. Mỗi khi nhận được mail của em, tôi cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều, khối lượng công việc của người quản lý cũng đỡ thấm mệt hơn. Ở em, lúc nào cũng có sự thích thú, hứng khởi, và nhiệt huyết. Làm việc cùng nhau gần một năm qua mạng, tuy nhiên chưa bao giờ em trễ hẹn gửi bài, cực kỳ có trách nhiệm. Sáng nay, đi café với một đối tác ở Đà Nẵng, người đó có nhắc tới Đan, anh chợt nở một nụ cười nhẹ. Đối tác phản ảnh tốt về cô gái, nói em làm việc rất nhiệt tình và có trách nhiệm. Anh nói các trường Đan đến khảo sát, nhà trường, phụ huynh và các em học sinh đều cho phản hồi cực kỳ tích cực. Hai người trao đổi thêm một vài thông tin và chào tạm biệt. Lúc này, khi chỉ còn lại một mình, anh nhắn một tin, báo mọi người cố gắng, ngần ngừ mãi, xem có nên gửi dưới tin nhắn điều gì cho em, nhưng lại thôi…. Hà Nội sớm nay trong lành quá! Chợt muốn nắm tay ai đó đi lòng vòng một vòng phố cổ. Là em, là Đan! Nha Trang, ngã. Rời thành phố của những cây cầu- Đà Nẵng, Đan và đoàn khảo sát tới Nha Trang, mọi người ai cũng mong chờ tới đây, để lùa tay vào làn nước trong xanh màu ngọc bích tắm biển thỏa thích sau giờ làm việc. Đan cũng vậy. Cô thích biển, thích vô cùng. Các trường nơi Đan tới khảo sát và giới thiệu đều có phản hồi rất tốt. Cả team ai cũng hào hứng để đi thêm những vùng khác, với hy vọng lần này dự án triển khai sẽ diễn ra tốt đẹp. Sau giờ làm, Đan cùng mọi người chạy xe ra biển. Đoạn cua rẽ, một chiếc xe bất ngờ mất lái, đâm sầm vào xe Đan. Cô chỉ biết, sau cú ngã, thì người mình đau điếng, chẳng còn biết gì nữa. Tỉnh dậy, mọi người ai cũng sốt sắng lo cho Đan, may mà không sao, chỉ do sốc quá mà ngất đi. Đan cười tự nhủ đúng là đồ nhát, mày bị ngất do sợ chứ chẳng phải do bị quá đau. Tay trái cô vẫn đau ê ẩm và rỉ máu, nhưng như thế là may quá rồi.
Người lái xe hôm đó cũng may, chỉ đau hơn cô một tẹo, anh xin lỗi và xin đền bù một khoản tiền, Đan xua tay, cô không sao là tốt rồi. Anh thanh niên cảm ơn rối rít, rồi hứa sẽ mời mọi người tới nhà anh chơi. Thế là lại có thêm bạn mới. Khi tất cả mọi người đã ra ngoài, Đan mới dám nhớ lại khoảnh khắc lúc đó, kể ra cũng đáng sợ, nhỡ cô bị làm sao, không về gặp anh được nữa thì… Cái khoảnh khắc lúc đó, cô chỉ nhớ về một người- là anh. Con gái khi yêu, đúng là điên, chẳng lo cho bản thân mình, chỉ lo không về gặp được người trong mộng. Cô bật cười, sớm nay Nha Trang nắng chan hòa quá. Hà Nội, đợi chờ Bình thường, em luôn gửi mail vào mỗi buổi tối, có khi sáng sớm thì gửi bản kế hoạch, lần này không thấy. Anh tự thấy bồn chồn, liền gọi điện cho Trường cùng đi nhóm khảo sát xem tình hình thì mới hay Đan bị ngã. Có cảm giác lo lắng choán đầy tâm trí anh, dù Trường chắc chắn là cô sẽ không sao và mọi người trong đoàn vẫn ổn mà anh thì cứ đứng ngồi không yên sau cú điện thoại. Đang còn ngần ngừ, thì chuông điện thoại anh reo: -Em xin lỗi, em xin lỗi đã gửi mail trễ, tại hôm qua… Giọng Đan bên đầu dây rối rít. Anh cắt ngang: -Em có sao không? -Em… em không sao. Cám… cám ơn anh. Anh dịu lại khi nghe Đan nói, anh nhắc đi nhắc lại lần nữa là em phải nghỉ ngơi rồi hãy tiếp tục công việc và phải đảm bảo khỏe mạnh trở về đây gặp anh. Đan tắt máy rồi, mà anh vẫn còn chưa tin được những lời mình vừa nói- 1 người khô khan lúc nào cũng chỉ biết có công việc. Quả thật, với mớ công việc dày đặc, anh chẳng còn thời gian mà nghĩ xa xôi, một buổi hẹn hò xem chừng xa xỉ quá. Vậy mà hôm nay, lại có cảm giác lo lắng tột độ dành cho một người. Quen Đan gần một năm, và chỉ gặp hôm đi tiễn em, nhưng anh có ấn tượng mạnh mẽ về đôi mắt ấy, cũng chưa cô gái nào từ chối không cho anh chụp ảnh! Về đây mau, anh sẽ cho em biết tội của mình. Anh cười thầm, mong chờ đến cuối tháng. Đà Lạt, em nhớ anh Đoàn tới Đà Lạt, mọi người hào hứng với những ngôi trường nơi đây, hào hứng với những ngọn đồi, những vạt hoa mimosa vàng cả lối đi. Công việc, dù đôi lúc có khó khăn, nhưng Đan và mọi người đều giải quyết rất tốt. Cũng có thể, vì ai cũng mong hoàn thành công việc như dự kiến để được quay trở về nhà sau tháng trời ròng rã. Trời Đà Lạt đầy sương mù, nhưng không khí thì dễ chịu vô cùng. Đi trên con đường hai bên đầy rừng thông xanh ngắt, Đan chỉ muốn ngay lập tức gọi cho anh, dù viện cớ công việc hay gì gì đi nữa thì cũng muốn nói rằng ở đây đẹp lắm, anh có thể đến đây được không, vì con bé này nhớ anh lắm rồi. Nghĩ một tràng, nhưng lại thấy mình nhảm nhí quá, ở Hà Nội giờ anh còn cả đống công việc chất chồng, quan tâm gì mình chứ. Ai cũng nói, Đà Lạt là thành phố của tình yêu, có lẽ vì thế, mà đến đây, ai rồi cũng thấy yêu thương một điều gì đó. Lúc đi bộ dọc theo triền đồi, leo lên một con dốc, Đan chợt dừng lại, hỏi người đồng nghiệp đi bên cạnh: -Chị đã từng yêu ai tha thiết, ngay lần gặp đầu tiên chưa? Chị hơi khựng lại, rồi quay sang mỉm cười với Đan: Cảm nắng ai rồi sao? Trước chị cũng thế. -Em bị sét đánh chị ơi! Đan lay lay nhánh hoa bên vệ đường. -Thì nói đi. Cô xông xáo lắm cơ mà. Chị đùa nhẹ! -Em nói thật đấy, về Hà Nội em sẽ nói. -Ừ, tình yêu thì phải nói ra em ạ. Lưng chừng dốc, Đan lại nghe tim mình đập rộn ràng. Dòng mail đầu tiên: Đà Lạt, em nhớ anh lắm…. Hà Nội, anh cũng nhớ em Sáng nay dắt xe đi làm, mà đầu óc anh không sao tập trung được. Anh chỉ mong một ngày dài mau trôi qua, công việc thì ngày nào giải quyết cũng vẫn là công việc, nhưng anh mong nhận được mail của Đan. Lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đang chiếm tâm hồn anh bao ngày qua, anh lao đi. Bên anh đang tuyển những cộng tác viên mới, đội ngũ này rồi cũng sẽ như team của Đan, sẽ đi các nơi để phát triển dự án của công ty. Gặp gỡ những người mới, nhìn những khuôn mặt mới, mà sao anh chỉ nhớ tới Đan. Chỉ khi người ta lần tìm ai đó giữa biển người, người ta mới thấu, trái tim mình hướng về ai. Anh hiểu tim mình đập vì lý do gì rồi. Là em cô gái ạ. … Khác hẳn mọi khi, Đan hay chia sẻ cảm xúc dưới cuối email, nhưng lần này, dòng đầu tiên anh nhận được, lại là nỗi nhớ. Màn hình máy tính bỗng chốc ngập đầy sắc vàng hoa mimosa và nụ cười của Đan. Anh biết mình cũng nhớ người ấy, rất nhiều.
Cứ trân trân nhìn màn hình máy tính, anh quên rằng, ngoài kia, phố đã chìm vào giấc ngủ dài. Anh sẽ đi cùng em chứ? Câu đầu tiên khi em trở lại Hà Nội, là câu xin nghỉ việc. Anh ngỡ ngàng, sau một tháng trời xa cách, sau những tâm sự cô từng chia sẻ, cô gái anh nhớ thương đang đứng trước mặt anh, vậy mà cô ấy đang nói gì đây? -Em xin nghỉ để đi du lịch cùng người em yêu. -Em… em muốn đi bao lâu? Với ai? Anh nghe giọng mình có chút mất bình tĩnh. -Để xem anh ấy có đồng ý hay không? Là anh đấy. Em thích anh! Anh suy nghĩ rồi trả lời em đi. Đan nói một hơi dài, nhanh và gấp. -Anh bận lắm, nên không có thời gian suy nghĩ đâu. Mặt Đan xịu xuống, bờ vai em run run, giọng nói như muốn khóc: -Anh không thích em thì cứ nói thẳng đi… -Ngốc à, anh bận nên không có thời gian suy nghĩ, nên anh đồng ý luôn này! Anh cười, vòng tay ôm ghì Đan vào lòng, cô gái mà anh yêu thương, người anh đã chờ đợi bao lâu nay đang nép vào ngực anh. Yêu em, nhiều lắm cô gái ạ. Đan nghe tim mình nhảy điệu flamenco rộn ràng, cô đang mơ về những con đường, về những vòng ôm của anh, và về những ngày có anh bên cạnh. Tình yêu, là phải nói ra!
Video đang HOT
Theo Iblog
Nhiều đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vẫn thấy chồng đang ngồi gục đầu bên cạnh
Chỉ mấy hôm thôi, chồng tôi đã gầy hốc hác vì thức khuya quá nhiều. Nhìn anh cặm cụi lau tay lau chân cho mình, tôi lại thấy xót xa. Anh tốt như vậy, yêu tôi như vậy, vậy mà tôi còn nhớ nhung người cũ, hành hạ tinh thần anh.
Thú thật, lúc đòi cưới, tôi vẫn chẳng yêu gì chồng mình, chỉ là muốn trả thù người cũ. (Ảnh minh họa)
Tôi là con gái một, gia đình lại khá giả, vì thế, từ nhỏ tôi đã có tính chảnh chọe, thích bắt người khác theo ý mình. Năm 25 tuổi, tôi chia tay người yêu đầu trong sự căm hận thấu xương.
Tôi yêu người đó, bao nuôi anh ta ăn học suốt 4 năm đại học. Vậy mà mới đi làm, anh ta đã theo con gái phó giám đốc công ty, đá tôi không thương tiếc. Tôi điên cuồng hỏi lí do, anh ta chỉ cười khẩy nói tôi có giàu cũng không bằng vợ anh ta. Anh ta hầu hạ, thương yêu tôi chẳng qua cũng vì tiền, giờ thì không còn cần đến nữa. Tôi suy sụp, hận luôn cả đàn ông.
Ngay sau đó, tôi cũng cưới chồng. Nhưng chồng tôi chỉ là một anh giáo viên nghèo, nhà còn đi thuê. Anh yêu tôi, theo đuổi tôi từ hồi đại học, nhưng tôi không dòm ngó đến. Nay thấy tôi đau khổ, anh lại âm thầm đến bên cạnh, động viên tôi. Chính tôi đã đề nghị cưới. Thú thật, lúc đòi cưới, tôi vẫn chẳng yêu gì chồng mình, chỉ là muốn trả thù người cũ.
Đám cưới của tôi thuộc hàng lớn nhất phố lúc đó. Tôi không mời người cũ, nhưng cố tỏ ra hạnh phúc trước mặt những người bạn chung. Tôi khoe chồng mình tốt, thương yêu, chiều chuộng mình thế nào. Tôi biết họ sẽ kể lại cho anh ta nghe. Tôi muốn anh ta thấy, anh ta không phải người duy nhất yêu thương tôi.
Cưới về, vợ chồng tôi chuyển đến căn hộ lớn ở trung tâm thành phố. Căn nhà này hoàn toàn được mua bằng tiền của bố mẹ tôi và tiền tiết kiệm của tôi. Vì thế, người đứng tên cũng chỉ có mình tôi.
Không yêu nên tôi nhìn thấy chồng mình cái gì cũng chán. Anh lau nhà, nấu ăn, dọn dẹp hay làm ti tỉ thứ khác, tôi đều không hài lòng. Lúc nào, trong đầu tôi cũng so sánh anh với gã đàn ông đầu tiên.
Ngay cả chuyện chăn gối, chồng tôi cũng không bằng được gã kia. Anh cứ chầm chậm, nâng niu, sợ làm tôi đau, nhưng tôi lại nhớ cảm giác say đắm, mạnh mẽ của người cũ. Thế rồi chúng tôi lệch pha trong chuyện ấy.
Bố tôi cũng ngỏ ý chuyển việc cho anh. Nhưng anh không chịu. Đêm nào, anh cũng cặm cụi bên máy tính soạn giáo án, chấm bài... Mà lương thì thấp lè tè, chẳng bằng được một tuần làm của tôi.
Suy đi nghĩ lại, tôi càng cảm thấy chồng mình chẳng bằng một phần người cũ. Hình như anh cũng cảm nhận được chuyện đó nên càng cố gắng làm nhiều việc hơn, để tôi vui lòng. Lấy chồng, tôi được chồng chiều tận răng, hầu tận miệng nhưng vẫn không cảm thấy hạnh phúc.
Tôi còn hay nói thẳng, chê bai anh kém cỏi, chẳng được như người khác. Mỗi khi anh đưa lương, tôi đều bĩu môi bảo anh cất đi mà cà phê, thuốc lá. Lương bèo như vậy mà vẫn bám nghề thì tôi đúng là không hiểu nổi. Khi bị tôi mắng, anh chỉ im lặng bỏ đi, hoặc vào phòng đọc sách.
Nhiều đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vẫn thấy chồng đang ngồi gục đầu bên cạnh. (Ảnh minh họa)
Một hôm, đang đi trên đường thì tôi bắt gặp người cũ đang chở vợ đi đâu đó. Vợ anh ta đã có bầu. Mải nhìn theo, tôi đâm trực diện vào một chiếc xe ô tô đi ngược chiều. Lúc ngã xuống nằm sấp dưới đường, tôi thấy anh ta ngoảng lại nhìn, nhưng vẫn bỏ đi.
Tôi được đưa vào viện cấp cứu. Chân tôi bị gãy nên không thể đi đứng được. Suốt những ngày nằm một chỗ, chỉ có chồng tôi luôn túc trực chăm sóc từng ly từng tí.
Sáng nào anh cũng lau mặt, đút tôi ăn, cẩn thận như đút trẻ nhỏ. Việc vệ sinh cá nhân của tôi cũng do anh làm.
Lần nào truyền dịch, anh đều ở bên cạnh, bóp tay cho tôi bớt đau. Đêm, tôi truyền thuốc, anh lại thức canh hết thuốc để gọi bác sĩ. Nhiều đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vẫn thấy chồng đang ngồi gục đầu bên cạnh. Mắt anh nhắm nghiền, tóc lớt phớt sợi bạc.
Cả phòng bệnh lần bác sĩ, y tá đều khen tôi may mắn khi có người chồng tốt như thế. Có người còn nói tôi phúc mấy kiếp mới lấy được anh làm chồng.
Chỉ mấy hôm thôi, chồng tôi đã gầy hốc hác vì thức khuya quá nhiều. Nhìn anh cặm cụi lau tay lau chân cho mình, tôi lại thấy xót xa. Anh tốt như vậy, yêu tôi như vậy, vậy mà tôi còn nhớ nhung người cũ, hành hạ tinh thần anh. Sau này, tôi chắc chắn sẽ yêu anh, sẽ hết lòng với anh để bù đắp những thiệt thòi mà anh phải chịu.
Theo Afamily
Nhìn bát cơm ở cữ của mẹ nấu cho vợ, tôi thương vợ trào nước mắt Tôi lấy vợ khi công việc chưa ổn định, còn em mới học năm nhất đại học, tất cả cũng chỉ vì em lỡ... dính bầu. Ảnh minh họa Cả 2 chúng tôi đều ở quê, tôi hơn vợ 7 tuổi, ngày trước học cao đẳng những ra trường không xin được việc nên đi làm thuê linh tinh. Vợ tôi là cô...