Anh sẵn sàng đạp đổ khi đã “ăn xong”
Anh hỏi tôi về mối quan hệ với người trước đã đi đến mức nào, có những cử chỉ gì, ở đâu? Và tôi đã thật thà kể cho anh nghe những cử chỉ thân mật của tôi và bạn cũ ở nhà mình… dù chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn.
Tôi là một cô gái 22 tuổi, có học thức, hiền lành và trầm tính, sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Bạn bè xung quanh ai cũng nói tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và bình yên vì với tính cách của tôi thì tôi xứng đáng được như thế. Nhưng trong tôi, tôi luôn cảm thấy lo sợ, cảm thấy muốn trốn tránh và không có niềm tin vào cuộc sống sau này.
Năm 18 tuổi tôi đã yêu một người bằng tuổi. Đó là người tôi luôn lắng nghe và chia sẻ. Rồi cứ thế trở nên thân thiết và gọi đó là tình yêu. Người ấy đối xử với tôi khá tốt, dù bằng tuổi nhưng luôn nhường nhịn tôi. Và cũng có lẽ vì trước đó chúng tôi đã rất thân nên tôi vẫn thường xuyên làm nũng, đòi quà người đấy như một đứa trẻ. Nhưng được 16 tháng thì chúng tôi chia tay, là lần chia tay thực sự sau rất nhiều lần nói chia tay rồi lại quay lại.
Sau đó không lâu tôi đã yêu một người khác hơn tuổi tôi. Tôi và anh biết nhau được hơn một năm vì học cùng lớp đại học nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Sau này anh nói vì anh để ý đến tôi nên đã chủ động tiếp cận Còn tôi thì bị ấn tượng với anh bởi anh luôn nói anh yêu gia đình, mọi thứ anh làm đều vì gia đình. Và vì thế tôi đã yêu anh.
Có lẽ tình yêu ấy đã đến quá nhanh chăng? Đi ăn với nhau được một vài lần thì anh đưa tôi về nhà trọ của anh và anh đã có những cử chỉ thân mật với tôi. Cứ lần sau thì mức độ lại cao hơn lần trước. Rồi trong lúc đó, anh hỏi tôi về mối quan hệ với người trước đã đi đến mức nào, có những cử chỉ gì, ở đâu? Tôi kể hết với anh tất cả, kể cả chuyện người đó từng về nhà tôi và có những cử chỉ thân mật ở đó nhưng chưa lần nào đi quá giới hạn. Sau lần đó anh nói không sao cả và yêu tôi hơn vì tôi thật lòng. Còn tôi thì ngày càng tin tưởng anh hơn, tôi tin anh hơn cả những gì tôi nhìn thấy và nghe thấy, hơn tất cả những người xung quanh, hơn cả lý trí của mình. Nhưng cũng từ đó, anh không đưa tôi đi chơi như những cặp đôi khác mà đưa tôi về nhà trọ của anh nhiều hơn.
Cứ mỗi lần sau thì mức độ “gần gũi” của anh lại hơn lần trước (Ảnh minh họa)
Tôi giống như một con búp bê để mặc anh làm những điều mình muốn dù không hề thấy thoải mái. Anh dùng đủ mọi cách để làm “chuyện đó” với tôi, khi không thành công, anh bắt tôi phải oral sex. Chúng tôi yêu nhau gần một năm thì anh nói chia tay trong sự ngỡ ngàng của tôi. Trong tình yêu với anh, tôi đã luôn chiều theo ý anh, luôn bỏ qua mọi sự vô tâm của anh. Anh thờ ơ, không nhắn tin, không gọi điện, tôi liên lạc thì không nhấc máy nhưng tôi vẫn bỏ qua. Anh gia trưởng, làm sai không bao giờ nhận lỗi mà ngược lại tôi luôn là người xin lỗi trước, tôi cũng bỏ qua. Anh mải mê tụ tập bạn bè mà sẵn sàng cho tôi leo cây vài tiếng đồng hồ mà không lời giải thích, tôi cũng bỏ qua. Chẳng hiểu từ bao giờ anh luôn đúng còn tôi luôn sai.
Đã bao nhiêu lần anh làm tôi rơi nước mắt nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẵn sàng bỏ qua cho anh tất cả. Vậy mà anh lại là người nói ra câu chia tay với tôi. Và cái lý do anh đưa ra là từ khi biết những chuyện tôi và người trước thì anh đã không còn yêu tôi nữa. Thật đau lòng! Vậy là anh đã lừa dối tôi suốt thời gian gọi là yêu nhau đó ư? Tôi và người cũ ư? Anh lấy tư cách gì để nói với tôi những điều đấy? Những lời nói của anh làm tôi thấy anh thật đáng sợ, thật phũ phàng. Tôi không thể tin nổi đây là người mà tôi đã yêu và tin hơn chính bản thân mình. Đấy là anh ư?
Chia tay anh một thời gian rồi nhưng lòng tôi chưa bao giờ được bình yên cả. Bình tâm lại và suy nghĩ về tất cả những gì đã trải qua, bằng lý trí của mình, tôi phát hiện ra những sự mâu thuẫn trong những lời nói của anh, trong hành động của anh và cũng biết được đánh giá về anh qua những người bạn khác. Tôi đã từng thấy căm ghét anh… nhưng giờ thì tôi chỉ còn cảm thấy ghê sợ anh thôi.
Video đang HOT
Tôi tự hỏi vì sao anh lại khiến tôi tổn thương như thế, thậm chí đến mức từng nhiều lần nghĩ đến cái chết vì nghĩ rằng trên đời này không có chỗ sự tồn tại của mình… vậy mà anh vẫn vui vẻ và tự tin nói rằng ,anh không thấy có lỗi với tôi trong khi tôi hằng ngày dằn vặt với chính mình? Giờ tôi đã cân bằng hơn trước nhưng vết thương anh gây ra vẫn còn nguyên đó.
Tôi cũng như những cô gái khác luôn mong muốn có một tình yêu và cuộc hôn nhân hạnh phúc, yên ấm. Bố mẹ không hề biết về 2 mối tình của tôi và luôn nhắc tôi về chuyện lấy chồng, chuyện con cái. Tôi thì luôn sống trong lo sợ và không dám nghĩ về tương lai. Có thể coi như tôi là một cô gái không còn trinh trắng nữa. Vậy thì tôi còn có thể có được hạnh phúc thực sự nữa không? Liệu người đàn ông nào có thể chấp nhận quá khứ của tôi và yêu tôi thật lòng không? Hay tôi lại gặp phải những người như anh? Sự hiền lành và chân thành dù thế nào cũng không thể thay thế cho quá khứ của tôi nữa rồi.
Giá như tôi đủ mạnh mẽ để luôn là mình và không bao giờ chấp nhận điều mình không thích, nhưng cái từ “Giá như” đó giờ đã quá muộn rồi!
Theo STT
Mạnh mẽ nhé, cô gái nhỏ của mùa Đông!
Nước mắt rơi để mọi thứ trôi đi. Để lúc đưa tay lau khô nước mắt, tớ biết mình cần phải mạnh mẽ đi tiếp, con đường phía trước không có cậu...
Hai năm trước,
Quán quen, 10h đêm, cậu đạp xe thật xa để mang bánh sinh nhật đến cho tớ. Và chúng mình đã cùng nhau thổi nến trong sự trầm trồ của những người xung quanh.
Tớ hạnh phúc luồn tay mình vào tay cậu. Mùa đông của tớ ấm áp quá khi có cậu đi bên cạnh. Trong phút nhắm mắt và cầu nguyện cho sinh nhật năm ấy: Tớ đã ước sẽ có cậu đi bên cạnh, sinh nhật sau và sau nữa.
Và khi tớ vừa ước xong và mở mắt, cậu khẽ hôn nhẹ vào má tớ. Tớ đã tin rằng ông trời đã đừng về phía tớ với những mong ước trong veo ban nãy.
Khi ấy, với tớ, thật sự đã đủ đầy!
Một năm trước,
Từ ngày chúng mình rời thành phố bé nhỏ quê hương, bước ra thủ đô, tớ đã hẹn ước 1 năm sẽ trở lại quán quen một lần.
Chỉ là lần này
Vẫn tớ, vẫn những cơn gió đông ẩm ương luồn qua ô cửa sổ. Vẫn tớ, vẫn bài hát quen thuộc, cậu vẫn hay bật khi bọn mình ngồi học bài ở đây năm ấy. Vẫn tớ, vẫn đôi tay luồn trong chiếc bao tay hình gấu to bự cơ mà vẫn thấy lạnh đến vậy.
Cô chủ quán vẫn còn giữ những cánh hạc giấy hai đứa từng gấp cho vào hộp. Trong những cách hạc giấy học trò ấy có tên hai đứa mình. Và thật nhẹ nhàng hỏi tớ về cậu. Tớ mỉm cười, giấu nỗi buồn trong đáy mắt, giấu nước mắt trong từng nhịp thở hắt mạnh.
Tớ mất cậu thật rồi. Cậu đã bước ra khỏi thế giới của tớ. Những ngày tháng học trò trong veo ấy đã lùi vào quá khứ, trôi về một miền xa xăm lắm.
Những cánh hạc giấy vẫn còn nguyên vẹn (Ảnh minh họa)
Mùa đông năm nay,
Lạnh! Tớ một mình trên những con phố của thành phố quê mình. Những góc đường cậu từng đưa tớ đi qua, tà áo dài bay bay và lưng cậu thật vững chãi.
Tớ đừng lặng trước quán quen. Quán trà sữa quen thuộc đã thay bằng một shop quần áo long lanh.
Cô chủ quán không ở đó, những bài hát đã thôi ngân nga, và những cánh hạc có lẽ đã bay về một góc trời xa xôi. Nước mắt tớ trào ra, tay tớ run run nhắn tin cho cậu: " Cậu ơi, quán bị phá rồi". Cậu không trả lời, tin nhắn gửi đi, nước mắt tớ ào ra. Những kỉ niệm thuở học trò sống lại như mới chỉ hôm qua.
Nước mắt rơi để mọi thứ trôi đi. Để lúc đưa tay lau khô nước mắt, tớ biết mình cần phải mạnh mẽ đi tiếp, con đường phía trước không có cậu, vơi đi nỗi nhớ, và không còn những chuyến trở về hàng năm.
Để tớ hiểu, tất cả qua rồi, quá khứ chỉ còn được gọi là hoài niệm, những gì không thuộc về ta thì đừng nên níu kéo.
Bình yên nhé, những ngày trong veo ấy!
Mạnh mẽ nhé, cô gái nhỏ của mùa đông!
Theo Tiin
Muốn con hay chữ, vợ yêu cả thầy Sau khi chạy trường cho con thì vợ tôi và ông ta đã lén lút quan hệ với nhau. Chị Thanh Tâm thên mến! Đêm đã khuya, rít gần hết gói thuốc lá nhưng không thể trả lời được những câu hỏi đang làm tim rôi rỉ chảy mái. Những gì mà tôi tin yêu ngưỡng mộ về hình ảnh người thầy nhiều...