Anh đã chia tay tôi vì mẹ
Giá như ngày xưa anh và gia đình anh đi xem tuổi của hai đứa từ đầu thì đã không có kết cục đau đớn thế này.
Ảnh minh họa
Tôi và anh ấy đã quen nhau từ khi tôi là sinh viên đại học. Anh không đẹp trai, không ga lăng nhưng tốt tính và là người của gia đình. Chúng tôi đã yêu nhau như thế trong gần bốn năm. Tình yêu lúc thăng hoa, lúc cãi vã nhưng bao nhiêu lần xích mích đó thì chúng tôi chỉ cần nhìn thấy nhau nở một nụ cười là mọi chuyện lại xóa nhòa trong giây lát. Gia đình hai bên đều biết chuyện của chúng tôi, các ngày lễ Tết, chúng tôi đều qua nhà nhau chơi, chúc phụng.
Nhưng một ngày, tất cả mọi chuyện với tôi đều hư vô và xa cách. Người nhà anh ấy đã đề nghị gặp mặt tôi để nói chuyện nhưng chắc anh không đồng ý hoặc vì một lý do nào khác mà họ không gặp tôi. Một buổi chiều chủ nhật đang ngủ ngon lành sau một tuần mỏi mệt đi làm, tôi nhận được một cuộc gọi của người nhà bên gia đình anh. Họ nói tôi và anh không hợp tuổi nhau nhưng chính xác là không hợp tuổi mẹ chồng tương lai. Tôi tuổi rắn, mẹ anh ấy tuổi hợi, nếu lấy về, tôi sẽ bị ốm đau, bệnh tật. Bác ấy thương xót con trai phải lo chăm sóc cho tôi và đặc biệt hơn, tôi không hợp với tuổi của bác như thế sẽ vào cung lục sát gì đó.
Một trong hai chúng tôi sẽ bị lìa xa. Họ đi xem bói năm chỗ liền thì người ta đều bảo như thế. Người ta nói nói cho tôi biết trước để còn tính chuyện chồng con mai này đỡ vất vả. Tôi chỉ bết vâng dạ và nước mắt cứ giàn giụa như ướt hết cái gối mà tôi đang gối lúc đó. Thực sự con tim tan nát, đau nhói. Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Ngồi ăn cơm với anh trai, tôi không nuốt nổi miếng cơm. Tôi đã tự hỏi bao nhiêu năm nay tình cảm qua lại, sao người ta không nói từ đầu, không xem từ đầu để tới bây giờ…
Video đang HOT
Điều làm con tim tôi tan nát hơn nữa là khi nghe những lời nói cay nghiệt vùi dập kia của gia đình anh, tôi đã đề nghị chia tay trong nước mắt và anh đồng ý luôn. Cuộc đời sao lại thế với tôi? Tôi đau nhói trong gan dạ, con tim mình. Tôi không phải sinh ra trong một gia đình đầy đủ vật chất, bố mẹ công nhân viên chức gì to tát nhưng đầy tình yêu thương và ấm áp, quan tâm tới nhau. Tôi được bố mẹ dạy cho điều hay lẽ phải. Tôi tính hiền lành thì người ta lại bảo tôi chậm chạp, tôi ngoan thì người ta bảo tôi phải đanh đá hơn. Tôi không hiểu vì sao tôi cứ phải gồng mình lên làm ngược lại bản chất của mình.
Người ta nói tôi không khéo léo vì tôi không thể nịnh nọt được ai. Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã nổi da gà. Tất cả các xích mích giữa tôi và anh đều là nằm ở gia đình anh cả. Anh đòi hỏi ở tôi phải như thế này, thế kia với anh chị anh. Yêu nhau thôi nhưng một tháng tôi không gọi điện hỏi thăm các chị anh là xong đời, lại lời ra tiếng vào. Tôi đã yêu anh như thế đấy. Nhiều lúc muốn buông xuôi nhưng vì tôi đã yêu anh nồng nàn, thắm thiết. Hai đứa hứa rồi thời gian sẽ có được điều mình mong muốn nhưng nó đã không thực hiện được và tôi phải ra đi trong niềm đau, xót thương cho chính bản thân mình.
Tôi nhận ra rằng gia đình anh không hề tôn trọng tôi và có cố níu kéo thì mai này, tôi cũng không được hạnh phúc như bao người khác, có tình yêu thương của chồng, có sự chia sẻ của bố mẹ chồng. Một tuần, tôi chìm trong giấc mộng mị, nghĩ ngợi khóc lóc và thế rồi tôi đã đứng dậy được. Tôi chấp nhận cái xã hội này, chấp nhận tất cả những gì đến với tôi và chấp nhận luôn rằng tôi không bao giờ quay lại với anh nữa. Nhưng tôi tự hỏi liệu sau này mình có được hạnh phúc không vì làm sao tìm được người vừa đúng ý lại có mẹ chồng hợp tuổi với mình. Ôi sao mọi thứ cay nghiệt quá!
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...