Anh có thể đặt điện thoại xuống và dành thời gian yêu em chút được không?
Cuộc đời này lạ lắm, nhiều người cả đời mải miết đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Hạnh phúc là gì?”, mà quên mất chính những người xung quanh mới là niềm vui hiện hữu, thế nên đừng để khi mất đi rồi, họ mới hối tiếc thì cũng đã quá muộn.
Ở những ngày tháng tươi đẹp nhất luôn có những người đáng quý bên cạnh và chia sẻ niềm vui, tuy nhiên ngay cả khi nắng có ánh lên màu đẹp nhất, thì chưa hẳn ai cũng biết trân quý những người xung quanh mình, mà đôi khi ngược lại, họ mải miết đi tìm niềm vui ảo mà đánh mất thực tại.
Chiếc điện thoại hiện đại của thời công nghệ 4.0 có sức hút thật khủng khiếp, khiến cho bất cứ ai cũng mải miết ôm nó bên mình như “bảo bối” chẳng thể rời xa, dù là bất cứ mục đích gì, vì tính chất công việc hay chỉ như một thói quen, ai cũng cầm chặt nó trên tay, mắt dán chặt kè kè đôi khi cũng chỉ là lướt xem vài bức hình, đôi ba dòng tin tức, cứ thế chúng ta vô tình bỏ quên đi những người thân bên cạnh lúc nào mà chính mình cũng chẳng hề hay biết.
Ảnh minh họa: Internet
Đồng ý rằng, phần vì thói quen, bạn phải sử dụng điện thoại 19/24 giờ trong ngày, có những ngày bạn mải miết ôm smartphone cho đến khi ngủ, mặc kệ những ai ở cạnh bên, nhưng bạn có biết người con gái yêu thương bạn sẽ đợi bạn xử lí xong công việc, thì mới tới bên chuyện trò, thế nhưng rồi đôi khi cô ấy cũng chẳng biết lúc nào bạn làm xong, vì có khi nào bạn rời “bảo bối” của mình đâu.
Bên nhau thì anh chỉ “yêu” chiếc điện thoại, thế rồi về tới nhà lại nhắn đôi dòng nhớ nhung, đôi khi sự chịu đựng của con người ai cũng có hạn mức, ngày cô đau lòng trước sự vô tâm mà anh dành cho mình nhất cũng chỉ buông một câu nói nhẹ nhàng: “Ở cạnh bên anh có ôm em đâu, anh chỉ ôm và nhớ điện thoại thôi”. Câu nói ấy nghe thật chua xót đến làm sao.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Internet
Với người trẻ, có vẻ như công nghệ đã và đang làm thay đổi rất nhiều trong cách cảm nhận cuộc sống của họ, thanh xuân của họ không còn là những trải nghiệm, khám phá những sắc màu tươi đẹp của cuộc sống, mà chỉ là trà sữa và điều hòa. Quây quần là có, nhưng nó chỉ để chụp vài ba bức hình “sống ảo”, sau đó thích thú với những người “thả tim”, hay có khi “nổi đóa” với những dòng bình luận không được lòng.
Hãy hiểu rằng, thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở lại, đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó. Đơn giản chỉ một ánh mắt, nụ cười, những khoảnh khắc vui vẻ chuyện trò bên người ấy có thể “tua” lại như những bộ phim bạn hay xem không? Câu trả lời dĩ nhiên là không.
Ảnh minh họa: Internet
Vậy nên người ta vẫn thường thấy bồi hồi mỗi khi nhớ lại mối tình đầu của mình, chợt nhớ những bữa cơm sum họp cả gia đình cùng nhau, những bữa tiệc vui vẻ, những trò chơi thật vui khi ở cạnh nhau liệu có thể dễ dàng xảy ra. Câu trả lời tất nhiên cũng là không, bởi nó dễ dàng như vậy thì chắc hẳn đã không có cụm từ “giá như”, và cùng với đó có lẽ cũng chẳng có những giọt nước mắt muộn màng.
Theo phunuvagiadinh.vn
Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em chỉ một chút thôi, có được không?
Có những người, cả đời mải miết đi tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: "Hạnh phúc là gì" mà quên mất chính những người xung quanh mới là niềm vui hiện hữu. Đừng để khi mất đi rồi, họ mới hối tiếc thì cũng đã quá muộn.
Chúng ta ở ngày tháng tươi đẹp nhất luôn có những người đáng quý bên cạnh và chia sẻ niềm vui. Thế nhưng, ngay cả khi nắng có ánh lên màu đẹp nhất thì chưa hẳn ai cũng biết trân quý những người xung quanh mình, mà đôi khi ngược lại, họ mải miết đi tìm niềm vui ảo mà đánh mất thực tại!
Câu chuyện về chiếc điện thoại hiện đại của thời công nghệ 4.0 khiến cho bất cứ ai cũng mải miết ôm nó bên mình như "bảo bối" chẳng thể rời xa. Dù là tính chất công việc hay chỉ như một thói quen, ai cũng cầm chặt nó trên tay, mắt dán chặt kè kè đôi khi cũng chỉ là lướt xem vài bức hình, đôi ba dòng tin tức. Thế rồi chúng ta vô tình bỏ quên đi những người thân bên cạnh lúc nào mà chính mình cũng chẳng hề hay biết.
"Anh có thể đặt điện thoại xuống và ôm em một chút được không?"
Ừ thì cũng vì tính chất công việc, phần vì thói quen, bạn phải sử dụng điện thoại 19/24 giờ trong ngày. Có những ngày bạn mải miết ôm smartphone cho đến khi ngủ, mặc kệ những ai ở cạnh bên. Người con gái yêu thương bạn sẽ đợi bạn xử lí xong công việc thì mới tới bên chuyện trò, thế nhưng rồi đôi khi cô ấy cũng chẳng biết lúc nào bạn làm xong, vì có khi nào bạn rời "bảo bối" của mình đâu.
Bên nhau thì anh chỉ "yêu" chiếc điện thoại, nhưng rồi về tới nhà lại nhắn đôi dòng nhớ nhung. Và rồi sự chịu đựng của con người ai cũng có hạn mức, ngày cô đau lòng trước sự vô tâm mà anh dành cho mình nhất cũng chỉ buông một câu nói nhẹ nhàng: "Ở cạnh bên anh có ôm em đâu. Anh chỉ ôm và nhớ điện thoại thôi". Nghe mới chua xót đến làm sao. Người mình yêu thương ở bên kề cận nhưng rồi vì sao để khi không thấy mới nói lời nhớ nhưng nghe vô nghĩa.
Nào chỉ có các cặp đôi yêu nhau thời công nghệ, đến các ông bố bà mẹ giờ đây cũng hội nhập hóa, cũng bị chiếc điện thoại "thao túng" mà quên đi con cái mình. Họ muốn được rảnh rang có thể ăn một bữa cơm ngon miệng, họ muốn con họ ăn mà không mèo nheo, đòi khóc, thứ đầu tiên họ đưa cho con chính là chiếc điện thoại. Và rồi cũng chính từ chiếc điện thoại đấy giúp họ có không gian yên tĩnh hơn, không ồn ào, nhưng đó cũng chính là nguyên do "giết chết" sự kết nối của người với người đấy thôi.
Chuyện đời đôi khi ngược ngạo như thế đấy! Một ai đó đã nói rằng, "phép thuật chỉ tồn tại trong những câu chuyện cổ tích", nhưng có lẽ người nói câu này chưa sống ở thời đại 4.0. Không cần phép thuật, chỉ cần một chiếc điện thoại thông minh kết nối internet là có thể biến những con người bình thường thành những người "gục đầu", từ hoạt bát năng động nay có thể ngồi yên bất động, từ nói cười vui vẻ sang chìm đắm trong không gian mới với những cảm xúc "kkkk", ":))"... Tuyệt nhiên, không ai nói với ai câu nào dù rằng, họ đang ở cạnh nhau.
Công nghệ ngày càng mở ra không gian rộng lớn hơn và làm phong phú cách thức giao tiếp của con người. Nhưng cũng có người cho rằng, công nghệ cũng gián tiếp chia sẻ tình cảm của gia đình vô cùng mạnh mẽ. Tối đến, mỗi người một chiếc điện thoại, ba chìm đắm trong thế giới của ba, mẹ say sưa với câu chuyện của mẹ, và con vui cười theo từng clip nhảy múa nhiều màu. Sự yên lặng đôi khi chỉ phá vỡ từ âm thanh livestream bán hàng mà mẹ đang xem, sự cười phá thích thú của ba. Có vẻ như khoảng cách của các thành viên, khoảng trống trong gia đình đang bị chiếm bởi điện thoại, laptop!
Với người trẻ, có vẻ như công nghệ đã và đang làm thay đổi rất nhiều trong cách cảm nhận cuộc sống của nhiều người. Hè không còn nghĩa là được trải nghiệm, khám phá những sắc màu tươi đẹp của cuộc sống mà nhiều người tự bó buộc thanh xuân và sức trẻ trong không gian chật hẹp vô cùng: Trà sữa và điều hòa. Quây quần là có, nhưng nó chỉ để chụp vài ba bức hình "sống ảo" để rồi thích thú với những người "thả tim", hay có khi "nổi đóa" với những dòng bình luận không được lòng.
Thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó. Một ánh mắt, nụ cười, những khoảnh khắc vui vẻ chuyện trò bên người ấy có thể "tua" lại như những bộ phim bạn hay xem không? Tất nhiên là không. Vậy nên người ta vẫn thường thấy bồi hồi mỗi khi nhớ lại mối tình đầu của mình... Những bữa cơm sum họp cả gia đình cùng nhau, những bữa tiệc vui vẻ, những trò chơi thật vui khi ở cạnh nhau liệu có thể dễ dàng xảy ra... Tất nhiên cũng là không. Bởi nó dễ dàng như vậy thì chắc hẳn đã không có cụm từ "giá như" và cũng chẳng có những giọt nước mắt muộn màng.
Vậy thì tại sao chúng ta không trân quý những khoảng thời gian bên cạnh nhau thay vì tìm kiếm những niềm vui ảo. Để giữ gìn hạnh phúc gia đình suy cho cùng cũng chỉ đơn giản là đặt điện thoại xuống để nhìn thấy nhau và cùng nhau làm tất cả mọi việc. Dòng đời vội vã, nhiều khi nghiệt ngã, đừng bỏ qua nhau nếu như không muốn rời xa.
Công nghệ sinh ra để gia tăng sự tiện ích, tiện lợi cho cuộc sống con người. Và nó hoàn toàn không có lỗi trong việc chia rẽ các thành viên gia đình, các mối quan hệ. Có chăng chỉ là do người dùng mà thôi. Chỉ hy vọng, chúng ta có thể đủ tỉnh táo để biết được điều gì quan trọng với mình, người nào quan trọng với mình để có thể yêu thương, nâng niu và trân trọng đúng mức. Hãy luôn biết trân trọng người ở bên cạnh mình, đừng để đến khi mất đi rồi mới cảm thấy nuối tiếc!
Theo bestie.vn
Sống với 'nghệ', cuộc đời khó yên? Một anh nhà thơ phát biểu: "Lấy vợ mà lấy em nào yêu thơ mình thì toi. Cưới xong, việc đầu tiên là nó bỏ thơ mình vào sọt rác, sau đó nó bỏ mình luôn". Phải vậy không? Lấy nghệ sĩ, hào quang lấp lánh, được công chúng tán dương, vợ chồng đi đâu cũng có người đưa kẻ đón, đãi đằng...