3 lần bị chồng tát cháy má “vì láo”
Chồng tôi hùng hổ đạp cửa xông vào. Chưa kịp hiểu gì thì một bên má của tôi đã bị anh tát bỏng rát. Anh giải thích một câu gọn lỏn: “Ăn đòn vì láo!”. Các chị em có ai bị chồng tát như thế chưa?
ảnh minh họa
Tôi là người thích an nhàn, ngại khổ. Vì thế cứ nghĩ đến việc lấy chồng là tôi thấy chán ngán. Sau khi tốt nghiệp, tôi về thành phố Hải Dương quê tôi và làm tại một công ty Nhà nước.
Ngại lấy chồng nên tôi cũng ngại chẳng muốn yêu đương. Hết giờ làm, tôi về nhà ngủ nghỉ xem phim thỏa thích. Thi thoảng, bạn bè rủ rê, tôi cũng đi ra ngoài đàn đúm.
Đến năm 30 tuổi, mẹ tôi sốt ruột tìm cho con gái một mối. Anh tên Thắng, hơn tôi 3 tuổi, là kĩ sư tin học. Bố mẹ anh sống ở quê. Còn anh có một ngôi nhà riêng khang trang ở thành phố này. Sau 3 tháng quen và yêu nhau, tôi lên xe hoa về nhà chồng.
Chồng tôi tuy hiện tại tiền tài có nhưng xuất thân của anh không phải từ gia đình có kinh tế vững vàng như nhà tôi. Anh chị em của anh đều làm ruộng, không được ăn học đến nơi đến chốn nên cách cư xử rất lỗ mãng.
Đặc biệt, Thắng có một đứa em trai út rất kì lạ. Lúc nào, nó cũng ngơ ngác thẩn thơ như đang ở thế giới khác. Mỗi lần tôi về nhà, nó đều nhìn tôi với đôi mắt khác thường, nói thẳng ra là “dê”, bệnh hoạn. Tôi khó chịu nhưng nhịn vì là dâu mới không muốn gây xích mích.
Đến một lần, lúc tôi đang rửa bát, em út của Thắng lại gần và … sờ mông tôi. Tôi hét ầm ĩ vì sợ. Tôi nói chuyện ngay với bố mẹ chồng mình. Mẹ chồng tôi vừa lau nước mắt, vừa tủi hổ nói: “Con ơi! Em nó bị bệnh, con đừng chấp nhặt em nhé!”.
Sau một hồi mọi người giải thích, tôi mới vỡ lẽ ra là Thắng bị tâm thần phân liệt từ khi 16 tuổi. Tôi tá hỏa khi biết chuyện. Tôi không hiểu sao nhà anh có thể thả rông một người điên như thế trong nhà mà chẳng có ý đưa đến viện tâm thần điều trị.
Tối hôm ấy về nhà, tôi gọi ngay cho mẹ đẻ để xả xì trét. Tôi trách mẹ: “Sao mẹ không tìm hiểu kĩ càng mà đã xúi con lấy Thắng. Giờ thì tốt rồi, thằng đó lấy gen điên ấy ở đâu ra ngoài từ bố mẹ. Lỡ đâu chồng con cũng có cái gen lặn rồi truyền cho con cái thì sao? Biết trước thế này, con thèm vào làm dâu nhà đó!”.
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng “uỳnh!” ngắt ngang câu chuyện của tôi với mẹ. Chồng tôi hùng hổ đạp cửa xông vào. Tôi chưa kịp hiểu gì thì một bên má đã bị anh tát hấy bỏng rát khiến tôi ngã lăn xuống sàn nhà. Anh giải thích một câu gọn lỏn: “Ăn đòn vì láo!”.
Tôi tức sôi máu. Chính Thắng là người có lỗi trước khi giấu chuyện em trai của anh bị điên. Mà tôi lo lắng cho con tương lai thì có gì sai chứ. Hơn nữa, có người bình thường nào biết bản thân phải tiếp xúc với một kẻ tâm thần bất thường mà không thấy sợ chứ?
Video đang HOT
Chỉ vì chuyện đó mà vợ chồng tôi chiến tranh lạnh cả tuần. Sau đó, anh lại chủ động làm lành với vợ. Tôi xí xóa cái tát cháy má đầu tiên nhưng vẫn ôm hận.
Từ bé tôi được bố mẹ cưng chiều hết mực. Thế mà lấy chồng chưa được bao lâu tôi đã bị chồng đánh đập. Tôi tự nhủ, anh mà vũ phu lần nữa, tôi sẽ li dị.
Vậy mà lần thứ hai bị ăn đòn, tôi còn chẳng dám kể cho bất kì ai biết. Tôi chỉ biết ôm gối khóc nức nở 1 mình nói chi đến xách va li về nhà mẹ đẻ như tôi tưởng tượng. Chuyện có nguyên nhân từ cái tính gia trưởng nhà quê của chồng tôi.
Công ty tôi không bắt buộc nhân viên phải mặc đồng phục. Thế là các chị em đua nhau váy áo đi làm. Tôi rất thích các mẫu đầm ôm sát và cao trên đầu gối. Mặc vào chân tôi dài hẳn, lại trẻ trung, sành điệu.
Nhưng chồng tôi thì dị ứng lắm. Anh yêu cầu tôi ra đường phải mặc quần dài hoặc váy thì ngắn nhất là dưới gối 1 gang. Anh nói, “mặc váy ngắn đi xe máy hớt lên nhìn đĩ thõa, vô duyên không chịu được”.
Tất nhiên, tôi không chấp nhận chuyện vô lí như vậy. Tôi cứ mặc theo sở thích của tôi. Mặc váy mà dài quá đầu gối như chồng tôi nói có mà thành bà cụ.
Chúng tôi cãi nhau nhiều lần vì chuyện váy áo đi làm của vợ. Tự dưng một ngày, tôi đang chuẩn bị ra khỏi nhà đi làm, anh mặt sưng lên đòi vợi phải vào thay váy.
Tôi mặc kệ, coi như không nghe thấy gì và cứ thế xỏ giày đi ra khỏi cửa. Anh liền giằng tay tôi, trừng mắt hỏi: “Cô có thay không thì bảo?”. Tôi tức, hất hàm cãi lại: “Tôi không thay đấy, anh làm gì được tôi?”.
Thế là anh kéo tôi vào nhà, đóng sầm cửa lại. Anh cũng tát tôi một cái nổ đom đóm mắt. Anh xé toạc chiếc váy tôi đang mặc rồi rầm rầm đá cửa bỏ đi.
Tôi bị sốc, một bên má thì sưng đỏ. Ngày hôm ấy, tôi xin nghỉ làm ở nhà để khóc cho đã thỏa uất ức. Tôi cũng chẳng dám vác cái má lằn đỏ những ngón tay của chồng đến cơ quan.
Lần cãi nhau đó, tôi lại phải bắt buộc chỉnh đốn lại cách ăn mặc của mình. Chẳng lẽ vợ chồng lại li dị chỉ vì chuyện chồng dị ứng vợ mặc váy ngắn? Vả lại, anh cũng dỗ ngọt là chỉ vì sợ mất tôi nên thấy ghen quá. Được mấy hôm, cục tức trong tôi cũng xuôi bớt.
Vợ chồng tôi chưa làm hòa bao lâu thì lại có chuyện. Chuyện là nhà chồng tôi có truyền thống tụ tập ăn uống liên miên vào mấy ngày lễ tết, nhất là ngày lễ quan trọng rằm tháng 7 sắp tới đây.
Tổng cộng bên nội, bên ngoại nhà anh có 14 cô dì chú bác. Điều quan trọng là những ngày lễ như thế này, hễ nhà cô dì chú bác nào của anh làm cỗ là y như rằng anh bắt tôi phải tham gia đầy đủ. Lí do anh đưa ra là dâu con “gặp gỡ gắn kết tình cảm gia đình”.
Có những ngày vợ chồng tôi đi xe máy về ăn uống và dọn dẹp xong lại phải tức tốc phi mấy chục cây số về lại Hải Dương.
Cuối tuần thì khỏi phải nói. Nhà anh có tục lệ cứ tuần này sum họp gia đình ở nhà này thì tuần sau cả mấy gia đình lại tụ họp ở nhà khác. Nhiều lần về tụ tập mệt mỏi, tôi đề nghị anh không tham gia thường xuyên thói quen này nữa. Anh lừ mắt, cấm tôi không được phá vỡ tục lệ của gia đình.
Đầu tuần này, tôi mệt lử vì phải quay cuồng tham dự lễ cúng Vu Lan sớm của nhà cô dì, chú bác nhà chồng. Lại thêm cứ phải tranh thủ đi xe máy về ăn uống sau buổi chiều muộn khi đi làm về làm tôi bị cảm nhẹ.
Tối thứ ba vừa rồi theo lịch là vợ chồng tôi phải về ăn cỗ Vu Lan nhà bác ruột của anh. Tôi nói với chồng rằng cảm thấy không được khỏe và muốn ở nhà nghỉ ngơi.
Chồng tôi không những không thông cảm lại còn bảo tôi giả vờ, lười nhác để trốn không phải về dọn dẹp. Đang mệt lại bị ăn mắng oan, tôi tức mình, nói thẳng cho chồng biết:
“Bố mẹ vợ anh hôm thứ hai vừa rồi cũng cúng rằm mà anh có về đâu. Trong khi đó, tôi phải bỏ về sum họp ở nhà mình để theo anh về ăn mấy bữa cỗ liền. Họp mặt gia đình cái quái gì. Có mà lấy cớ để đàn ông đàn đúm, rượu chè cờ bạc với nhau thì có. Truyền thống gì cái kiểu ấy. Tôi mệt lắm rồi, anh thích thì về 1 mình. Tôi xin miễn!”.
Và thế là, cái tát thứ ba mạnh như trời giáng của anh xuống má tôi đau điếng. Lần này tôi không chịu nhục nữa, tôi xếp đồ và thuê xe ôm đi thẳng về nhà mẹ đẻ.
Tôi tắt điện thoại và không muốn gặp chồng. Mới lấy nhau chưa đầy 6 tháng mà đã 3 lần anh đánh tôi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.
Tôi đã viết sẵn đơn li dị, nhưng nghĩ đến chuyện bỏ chồng, tôi lại hơi chùn. Từ bé tới lớn, tôi luôn là một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn, giỏi giang trong mắt mọi người. Hơn nữa, bố mẹ tôi buồn vì tôi nhiều lắm. Hàng ngày họ vẫn mắng và giục tôi quay về với chồng.
Tôi phải làm sao đây? Các chị em đã bao giờ bị chồng tát như thế chưa?
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...