10 năm day dứt mối tình đơn phương
Lúc nào em cũng nghĩ và nhớ về anh, còn anh chỉ xem em là bạn. Em muốn quên anh nên đã nhận lời cầu hôn của một người khác quê.
ảnh minh họa
Chồng rất yêu em. Thời gian đó hạnh phúc bên chồng, không nghĩ đến anh nữa, em cứ ngỡ mình đã tìm được bến đỗ, nào ngờ chồng thay đổi khi có con.
Chồng làm nghề sửa điện tử nên cuộc sống cũng tạm ổn. Rồi chồng gặp gỡ bạn bè nhậu nhẹt nhiều, trở nên gia trưởng hơn. Em cảm thấy rất buồn, cố gắng vượt qua vì thương con. Tật xấu của chồng ngày một nhân lên, có 3 con vẫn không thay đổi. Em không chỉ chăm con mà còn chăm cả chồng.
Lúc chán nản, em lại nghĩ về mối tình đơn phương, đó là kỷ niệm đẹp nhất của em. Giá như em không trốn chạy lòng mình, thà yêu đơn phương vậy mà vui. Em chỉ muốn lo cho 3 đứa con khôn lớn nhưng cứ nghĩ đến anh dù cả hai đã 10 năm không gặp. Xin cho em lời khuyên để quên anh? (Nguyen)
Video đang HOT
Trả lời:
Tình cảm được người xưa ví như “túp lều tranh”chứ không phải “mái nhà ngói”. Vì sao? Bởi vì tình cảm là cả quá trình tích lũy cảm xúc. Mỗi thời gian qua đi nếu tình cảm đó là mơ ước thì nó tự động nhân lên thành ước mơ lớn; khi người ta quyết định đoạn tuyệt ước mơ thì lý trí hoặc tình cảm mới lúc đó xuất hiện. Trong trường hợp khác nữa, người ta có thể dấn thân để tìm sự quên đi của tình cảm; trường hợp này còn được gọi là “tự ngụy biện”, “ngụy trang tình cảm”… Nếu sự “ngụy trang” gặp hoàn cảnh thuận lợi thì tình cảm cũ sẽ được thay thế, trái lại, nếu thực tế mới không như ý thì tình cảm cũ lại trỗi dậy khó kiểm soát.
“Bạn để ý anh ta từ cái nhìn ban đầu và rất nhớ anh”, đây là hiện tượng tình cảm sâu sắc mặc dù chưa đi đến cảm xúc hiện thực, nhưng chính tình cảm này luôn thôi thúc nên “lúc nào bạn cũng nghĩ và nhớ anh”. Tình cảm này tăng lên, “còn anh thì chỉ xem em là bạn, em buồn muốn quên anh nên đã nhận lời cầu hôn của một người khác quê”. Sự xuất hiện ý chí của bạn ở đây không phải là ý chí thật mà chỉ vì “muốn quên anh nên đã nhận lời cầu hôn của một người”. Như vậy bạn đã chạy trốn bằng hành động lấy chồng.
Bạn thấy đấy, khi bạn có “chồng bạn rất yêu bạn” nhưng sự đáp lại của bạn có bằng chồng đối với bạn không? Câu hỏi này bạn cần tự đánh giá lại xem vì đây là vấn đề nhạy cảm của cảm xúc. Nếu chồng bạn không nhận được tình yêu thật thì vấn đề tâm lý sẽ bị khủng hoảng, mà nếu tâm lý bị khủng hoảng thì tự nó xuất hiện sự đòi hỏi “quên đi” bằng uống rượu.
Lúc mới cưới bạn đã “hạnh phúc bên chồng” nhưng bạn có làm được cho chồng hạnh phúc bên vợ không? Nếu có thì không đẩy tâm lý anh ấy đến uống rượu, bởi vì hiện tượng “nhậu nhẹt nhiều” chỉ xuất hiện sau khi có con. Tại sao? Điều này chắc chắn chồng bạn là người hiểu hơn ai hết. Từ góc độ nhà tâm lý, chúng tôi thấy khi có đông con lên thì “tật xấu của anh ngày một nhân lên” – đây là mấu chốt của vấn đề để lại hậu quả trong tình cảm vợ chồng bạn.
“Lúc chán nản, bạn lại nghĩ đến mối tình đơn phương” mà bạn lại cho đó là “kỷ niệm đẹp nhất của bạn” đã đẩy bạn xa dần người chồng. Bạn như “cái xác không tình yêu” với người chồng… càng đẩy anh ấy vào sự trống vắng đến sợ hãi, và thế là anh ấy lại lao vào nhậu nhẹt cho quên đi hay để tìm cái gì đó mà anh ta không biết đó là cái gì. Chồng bạn là người chịu khổ nhất trong mối quan hệ tay ba này, mặc dù chỉ là đơn phương.
Bạn hãy tập trung vào nuôi con và thương chồng hơn. Khi xuất hiện người kia lảng vảng đâu đó trong mắt thì phải đi rửa mặt ngay, nếu xuất hiện bằng lời nói thì phải mở bản nhạc để nghe cho tan đi, nếu lảng vảng trong đầu thì tập thể dục, làm động tác lao động có mục đích cao cho quên đi.
Chúc bạn vượt qua cảm xúc ảo.
Theo VNE
Gửi người bên lề trái tim tôi!
Cám ơn vì sự vô tâm hời hợt....đã cho tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Người ta thường nói im lặng là thứ tạo nên khoảng cách lớn nhất của con người, nhưng đối với tôi, im lặng là khoảng thời gian để mình suy ngẫm lại những gì đã trải qua và quan trọng nhất là để cảm nhận được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào. Đúng là cần gì phải đặt nghi vấn người ta có tình cảm với mình hay không, cách hay nhất là do tự mình cảm nhận được qua hành động thái độ của người ta đối với mình ra sao thôi.
Quả thật tôi không hiểu tình cảm mà tôi đang cảm nhận là thứ tình cảm gì nữa, không phải yêu thương, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải anh em, dường như nó là một mối quan hệ không rõ ràng, nó cũng có thương đó, nhớ đó và cũng có giận đó. Nhưng qua thời gian tôi nhận ra được, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ là đơn phương mà thôi, tôi không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó, không nghĩ mình lại trải qua không ít đau đớn như vậy. Từ trước đến giờ, tất cả những nỗi niềm tôi đều có thể chia sẻ được với bạn bè thân của tôi, nhưng còn nỗi niềm này tôi biết chia sẻ cùng ai, nói thẳng ra tôi không muốn mọi người biết tôi dính vào mối quan hệ này, bởi vì không ít người biết rõ về hoàn cảnh thực tại của tôi.
Cũng giống như hai người cùng chạy chung trên một con đường, nhưng lại đi về hai hướng ngược nhau, một người với những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được ẩn giấu qua lớp khẩu trang, nhưng cũng rất muốn biết người kia có đang suy nghĩ gì không, hay là vẫn thái độ thờ ơ đến lạnh lùng. Cái cảm giác đó nó khó chịu và đau lòng đến khôn tả, tôi cứ thắc mắc tại sao mình lại rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình như vậy, có lẽ tôi thấy hối tiếc vì mình đã đặt tình cảm vào nhầm chỗ để rồi giờ mình phải chịu một mình mà không hề có ai biết.
Vẫn biết chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng chưa bao giờ có một sự chia sẻ để đối phương biết, và cả hai đều luôn giữ cái tôi trong mình quá lớn. Tôi biết cái khoảng cách lớn nhất của tôi với anh là đạo và tuổi, với một người thiên về mê tính và có ác cảm về đạo như anh thì chúng tôi khó có thể đến được với nhau, mặc dù gia đình anh rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh.
Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh (Ảnh minh họa)
Quả thật, tôi không ngờ hoàn cảnh có thể tạo nên tình cảm giữa tôi và anh đâu, ban đầu gặp anh, tôi đã xác định là chỉ coi anh như người anh trai thôi. Và nếu như anh đừng thể hiện cũng đừng nói những lời làm tôi phải suy nghĩ thì tôi cũng đâu nghĩ về anh nhiều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh có biết bao là kỉ niệm, dường như một ngày không được gặp và nói chuyện với anh tôi cảm thấy thiếu vắng đi một cái gì đó, hầu như ngày nào hình ảnh của anh cũng hiện trong tâm trí tôi, và thế là tôi có tình cảm với anh hồi nào cũng không biết. Thời gian được gọi là "có anh" khiến tôi trở nên rất hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui chẳng được bao lâu thì anh để tôi lại một mình với những nổi nhớ cồn cào, do hoàn cảnh nên anh mới làm thế, nhưng sao những cái quan tâm đơn giản tôi cũng không nhận được từ anh, anh nói anh không phải người vô tâm, anh vẫn nhớ tôi lắm nhưng tại anh không nói ra thôi.
Tôi biết anh là người không thích thể hiện tình cảm của mình cho mọi người biết, nhưng anh không biết rằng tôi cần lắm những cái nhỏ nhặt đó, để tôi biết rằng anh vẫn còn nghĩ đến tôi, nhưng không, những cái tôi nhận được từ anh chỉ là những thái độ vô tâm hờ hững, y như tôi không còn tồn tại trong tâm trí anh. Có thể nói, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng dường như anh không nắm lấy được, vậy thì nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng đừng trăn trở nhiều. Cho đến bây giờ tôi nhận ra được anh không hề xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, anh có biết rằng cái giá tôi phải trả nó cũng đắt lắm không, chỉ vì mải mê tơ tưởng về cái hạnh phúc hờ đó mà tôi xém chút nữa đánh mất đi cái hạnh phúc thực sự của mình, cũng may là tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Ngay từ đầu biết được mình có tình cảm với anh, tôi cũng nhìn thấy được một kết quả không mấy gì tốt đẹp, không tìm thấy được con đường đi chung, nhưng không hiểu sao con tim tôi cứ chạy theo cái cảm xúc kì lạ đó, cũng may là lí trí đã kịp thời trấn tĩnh nó. Tôi cũng biết rằng yêu một người đã khó, nhưng để mà quên đi người mà mình đã từng yêu thì càng khó gấp vạn lần, nhưng dù như thế nào thì tôi vẫn phải cố quên, tôi tin rằng thời gian sẽ là giải pháp để tôi xóa đi hình bóng đó. Cho dù viễn cảnh của chúng tôi sau này có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn lưu giữ những kỉ niệm của chúng tôi vào một góc nhỏ trong tim, nơi mà tôi đã từng dành cho anh. Tôi không mong chờ nhìêu gì từ anh, chỉ mong anh cũng luôn lưu giữ những kỉ niệm và hình ảnh của tôi trong tâm trí anh. Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh.
Theo VNE
Người mẹ 40 tuổi và vỉ thuốc tránh thai Tôi và em gái chưa bao giờ tin bà có ý định lấy chồng chứ đừng nói là cặp kè nhân tình ở đâu đó. Bố mẹ tôi ly dị đã hơn chục năm nay, bố đi lấy vợ hai và có một em trai kém tôi 10 tuổi. Tôi ở với bố chưa nổi nửa năm đã nằng nặng đòi về với...