Yêu phải chàng hay dỗi
Mọi người đều khen Hằng quyến rũ hơn với kiểu đầu mới nhưng chỉ Long khăng khăng: “Anh yêu nhất mái tóc dài của em, thế mà em biến nó thành… “xúp lơ” hết!”, sau đó làm mặt sưng mày xỉa cả ngày.
Ảnh minh họa
Hằng hất hất mái tóc xoăn bồng bềnh mới làm, rồi tạo dáng trước mặt Long: “Anh thấy tóc của em thế nào? Đẹp không?”. Cô chờ đợi được đón nhận một vài lời xu nịnh ngọt ngào của người yêu, nào ngờ chàng chỉ lạnh lùng đáp cụt lủn: “Đẹp!”. Khi này, Hằng mới “hết hồn”, nhớ ra Long đã nhiều lần nhắc nhở: “Anh chỉ thích con gái để tóc thẳng, dài buông xõa”. Thế mà hôm nay, cô đi đổi “style” mà chẳng hề “bàn bạc”, nên đích thị là chàng đã dỗi.
Nguyệt Hằng (20 tuổi, Đống Đa, Hà Nội) tâm sự, bạn trai cô vốn rất yêu, rất chiều cô, chỉ tội yêu quá hóa “lắm chuyện”, nên năm ngày ba bận lại hờn vớt mát.
Ví dụ, Hằng hẹn hò cùng đám bạn thân mà quên không rủ Long là anh tự ái ngay: “Em không muốn cho anh đi chơi cùng chứ gì?”. Hằng thông báo sẽ có chuyến dã ngoại với lớp 2 ngày, Long nghe xong dỗi liền bởi: “Em định đi qua đêm mà chẳng hỏi ý kiến anh”. Nhắn tin cho Hằng mà 15 phút sau không thấy trả lời là Long bực bội: “Chắc mải vui chơi gì nên quên cả người yêu rồi!”.
Tính Long là vậy, tình cảm nhưng cũng hết sức nhạy cảm. Quan tâm, chăm sóc người yêu nhưng cũng muốn người yêu phải nắm bắt được chân tơ kẽ tóc tâm ý của mình, bằng không… dỗi truyền kì. Vì thế tuy là thân con gái nhưng Hằng thường xuyên phải xuống nước để làm lành với chàng.
“Anh ấy đã hay dỗi, mình cũng lại hay hờn thì chỉ có nước chia tay. Cũng may bạn trai mình cũng nhanh quên, “dỗ” vài ba câu là thôi liền!”, Hằng chia sẻ.
Trong hoàn cảnh tương tự, Mai Chi (sinh viên trường Dân lập Thăng Long) than thở về bạn trai mình: “Thanh niên gì mà khó tính như ông già, lại cả nghĩ, nói động tí là dỗi, mà đã dỗi thì còn khiếp hơn lũ con gái, có khi cả tuần chả thèm nhìn mặt người yêu luôn!”.
Video đang HOT
Từ lúc chưa yêu nhau, Chi đã sớm biết Hiệp là gã “chẳng vừa”. Hồi đó, có lần cô thử “trêu ngươi” anh chàng bằng cách cố tình cười nói thân thiện với đàn ông khác. Tưởng như thế sẽ thêm chút gia vị khiến Hiệp càng “cay” và hứng thú tấn công mạnh hơn. Nào ngờ, anh chàng tự ái cao ngất trời, đùng đùng định cắt đứt quan hệ với lí do: “Em đùa giỡn tình cảm của anh!”. Cũng may Chi kịp thanh minh nên chàng mới tiếp tục “quá trình cưa cẩm”.
Đến lúc yêu rồi cũng vậy, Hiệp càng thể hiện phẩm chất của một “trai dỗi hờn”. Có hôm Chi vô tư kể: “Công ty em có mấy sếp trẻ mới vào, chỉ tầm tuổi anh nhưng giỏi lắm, đúng là nhân tài…”. Mới nói tới đó thôi, mặt Hiệp đã tối sầm lại, nặng như đeo mấy cân chì, sau đó “gầm gừ”: “Em không phải khen người ta nhiều như thế. Anh biết anh kém tài rồi”.
Bữa khác đến nhà Hiệp chơi, Chi nhỡ mồm chê: “Phòng anh nóng quá mà chả chịu lắp điều hòa, thế mà cũng ở được!”. Thế là động ngay đến nỗi đau, Hiệp trả lời đầy chua chát : “Nhà anh vốn nghèo, không giàu có như nhà em, nên anh ở khổ quen rồi!”.
Nhưng bài học khiến Chi nhớ đời nhất là hôm cô to gan mắng Hiệp ngay trước bạn bè mình vì anh trễ hẹn nửa giờ đồng hồ. Vụ ấy, Hiệp “tổn thương” tới mức hơn một tuần không thèm nhìn mặt người yêu, thậm chí suýt nữa thì “tan đàn xẻ nghé”. Hiệp bảo: “Cả đời anh, chưa bao giờ lại mất sĩ diện đến thế!”.
Vài lần như vậy khiến Chi buộc phải rút ra bài học: “Nói chuyện với người yêu là phải cân nhắc từng lời!”.
Lời khuyên cho mày râu hay hờn
Nam nữ bình quyền, vì thế chuyện đàn ông hờn giận cũng không phải điều cấm kỵ, nhất là khi hờn giận cũng là một thứ gia vị cần thiết trong tình yêu. Tuy nhiên, với đặc thù giới tính là phái mạnh, để thể hiện sự “manly” thì mày râu cũng nên bao dung độ lượng với người yêu. Khi bạn gái mắc lỗi, thay vì im lặng, làm mặt lạnh theo kiểu nữ nhi thì bạn nên thẳng thắn chỉ ra cái sai cho cô ấy thấy mà rút kinh nghiệm.
Với đàn ông, giận dỗi cũng cần đúng lúc, đúng chỗ để sao cho đối phương thêm nể phục. Đặc biệt, nên tránh việc giận dài, giận dai. Bắt một người con gái cứ phải “hạ mình” xin lỗi là điều không nên làm. Giận một chút để cho người yêu hiểu mình, thế là đủ. Hơn nữa, tạo hóa sinh ra đặc quyền giận dỗi là của con gái, vì thế nếu muốn là đàn ông đúng nghĩa thì bạn đừng lướt đặc quyền đó của họ!
Hoàng Nhi
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Kiếp này anh nợ em..."
Một người tôi yêu, tôn thờ vậy mà... (Ảnh minh họa)
Anh muốn tôi đồng ý làm vợ danh nghĩa của anh hai năm, để chăm sóc cho mẹ anh, đồng thời làm mẹ anh yên lòng...
Tôi lớn lên trong một gia đình không mấy dư giả. Bố mẹ tôi làm nông nghiệp, mẹ tôi chạy thêm chợ chiều để kiếm thêm thu nhập nuôi tôi ăn học. Ngày đầu tốt nghiệp, cầm trên tay tấm bằng cao đẳng kinh tế loại khá, tôi bắt đầu hành trình xin việc.
Ra trường mấy tháng mà tôi không tìm được công việc ổn định. Tôi nhớ những buổi trưa hè nắng gắt gò lưng đạp xe đi xin việc mà sống mũi cay cay. Tôi làm thêm ở những quán cơm để có tiền gửi về cho mẹ, và quan trọng là không mất tiền ăn. Bố mẹ tôi mong mỏi cho tôi học cái chữ để có thể thoát khỏi cảnh chạy cơm từng bữa, vậy mà để tìm được công việc đủ trang trải cuộc sống thật vất vả với tôi. Sức khoẻ của mẹ ngày càng yếu đi, phiên chợ chiều bữa được, bữa không khiến kinh tế gia đình càng thêm eo hẹp. Sau tôi còn có hai em trai đang tuổi ăn, tuổi lớn làm gánh nặng càng đè lên vai mẹ.
Cuối cùng tôi cũng xin được việc làm kế toán cho công ty tư nhân chuyên sản xuất quần áo sơ sinh. Giám đốc của tôi là một người phụ nữ nhân hậu, bà rất quý tôi. Sau khi vào làm ở đây được hai năm bà tạo điều kiện cho tôi đi học lên và giao cho tôi quản lý một số bộ phận giúp bà. Biết hoàn cảnh gia đình tôi, bà càng thương tôi nhiều hơn và hay thưởng cho tôi khoản tiền nhỏ để tôi có thể giúp đỡ gia đình.
Đầu năm ngoái sức khoẻ của bà không tốt, bà bị suy thận nên giao công ty cho con trai quản lý, mọi chuyện bắt đầu từ khi tôi gặp anh. Ở anh toát lên vẻ thư sinh, thật gần gũi, lần đầu gặp gỡ tôi có cảm tình đặc biệt với sếp mới của mình. Trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện yêu đương bởi tôi muốn giúp mẹ lo cho hai em. Gặp anh, tôi không thể rời ánh mắt của mình ra khỏi khuôn mặt anh.
Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, tôi như muốn vỡ oà... (Ảnh minh họa)
Mặc dù có cảm tình với sếp nhưng tôi không dám để lộ ra cảm xúc của mình vì sợ đồng nghiệp bàn tán. Mỗi ngày được nhìn thấy anh, lòng tôi rộn ràng khó tả, đôi khi tôi cười một mình mỗi khi nhớ đến anh. Anh tâm lý với chị em con gái phụ nữ trong công ty. Chính vì thế anh được mọi người yêu quý. Và tôi đã yêu từ lúc nào tôi cũng không biết.
Các anh chị trong công ty đều nói có nhiều người thích anh nhưng anh mãi vẫn chưa lập gia đình. Anh giàu có, giỏi giang không có chỗ nào thua kém bạn bè đồng nghiệp. Tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh nhưng chưa bao giờ anh tỏ ra quan tâm tôi quá mức so với bạn bè. Tôi cảm thấy tự ái, bởi bề ngoài tôi cũng dễ thương và luôn được yêu quý trong công ty vậy mà anh cứ dửng dưng với tôi.
Và gần đây tôi theo anh đi công tác vài ngày. Tôi biết đây là cơ hội của mình dù có phải ý nhị tỏ tình tôi cũng sẽ làm. Những ngày công tác tôi và anh bận rộn với công việc và đối tác. Hết đợt công tác, chúng tôi tham dự buổi tiệc liên hoan do công ty đối tác tổ chức, cả tôi và anh, ai cũng có chút rượu hơi men.
Anh say nên tôi dìu anh về phòng khi tôi định đóng cửa phòng quay về phòng mình thì anh gọi tôi quay lại. Tôi lo sợ anh sẽ mượn rượu để có thể làm với tôi bất cứ chuyện gì, song điều tôi nghĩ lại không phải. Anh thú thật với tôi anh là gay...
Lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, tôi như muốn vỡ oà. Anh kể về gia đình, bố anh mất sớm, nhà chỉ có mình anh nên anh không thể cho mẹ anh biết... Anh mong tôi đồng ý làm vợ danh nghĩa của anh hai năm để chăm sóc cho mẹ anh, đồng thời làm mẹ anh yên lòng... "kiếp này anh nợ em...". Tôi như không tin vào tai mình nữa.
Một người tôi yêu, tôn thờ vậy mà...?
Theo VNN
Vợ "buôn chuyện" nhà chồng Phụ nữ vốn thích kể chuyện này, chuyện kia về chồng và nhà chồng... (Ảnh minh họa) &'Nhà chồng tao chỉ bé bằng một góc bếp nhà tao thôi. Thức ăn tới bữa là phải đi sờ chuồng gà xem có quả trứng nào không. Hết rau ngót lại tới canh rau đay, mùng tơi sẵn trong vườn. Ông bà già cả tháng...