Yêu cô ấy vì thể xác, yêu em vì tình dục
Tôi vừa trải qua mối tình đầu đầy đau khổ và trong lúc tuyệt vọng nhất thì tôi gặp anh. Cũng chính khoảng thời gian ấy, anh đã dẫn tôi bước vào con đường tội lỗi.
Ảnh minh họa
Lúc đầu, chúng tôi chỉ xem nhau như những người bạn bình thường. Tôi gặp anh trò chuyện để cố giết chết thời gian và quên đi những đớn đau của người cũ gây ra cho mình.
Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi luôn coi nhau như những người bạn tốt. Nhưng rồi, một khoảng thời gian anh và bạn gái giận nhau, anh thường xuyên tìm đến tôi chia sẻ, tâm sự. Hầu như ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, như thể để trút hết mọi nỗi buồn phiền trong cuộc sống. Và cũng chẳng biết tự lúc nào, trái tim tôi đã bắt đầu thổn thức vì anh, tâm trí lúc nào cũng nhớ mong anh da diết…
Tôi không hề che giấu tình cảm của mình và đã thổ lộ những suy nghĩ, tình cảm của mình dành cho anh. Anh không từ chối, cũng chẳng nhận lời, anh chỉ nói với tôi rằng: “Chừng nào anh nói lời yêu em thì chắc chắn lúc đó, anh sẽ không làm em buồn nữa đâu”. Và anh cũng tâm sự: “Có lẽ anh và cô ấy yêu nhau chỉ vì thể xác, chứ hai đứa không có được điểm chung trong cuộc sống. Anh thấy mình hợp với em hơn. Ở bên em, anh luôn có cảm giác bình yên, hạnh phúc”.
Video đang HOT
Dù không nói yêu nhau nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén,tình yêu đến quá nhanh khiến tôi cũng không thể nào ngờ tới. Chúng tôi đến với nhau bằng sự đồng cảm và sự ham muốn tình dục… Và khi “tỉnh giấc”, tôi thấy mình đã sai nhưng chẳng thể nào quay lại cuộc sống xưa kia của mình được nữa.
Khi đã có được những khoảng thời gian mặn nồng bên tôi, anh lại xin lỗi và thú nhận rằng: “Dường như anh đã lầm. Anh yêu cô ấy thật lòng, chứ không phải vì thể xác. Trải qua những tháng ngày hạnh phúc bên em, anh rất vui… nhưng sau niềm vui ngắn ngủi đó là cảm giác hối hận, tội lỗi bởi, anh vẫn còn nhớ thương cô ấy. Em mang đến cho anh một cảm giác mới, chứ không hẳn là tình yêu thật sự”.
Những lời anh nói như xát muối vào tâm can tôi. Tôi đau khổ, khóc khóc vật vã khi biết mình là kẻ thứ ba xen vào giữa tình yêu của người khác. Tôi vẫn tự an ủi bản thân và hỏi anh: “Liệu mình có nên dừng lại trước khi quá muộn?”. Anh bình thản: “Anh không muốn mất em nhưng cũng không thể nào dứt khoát với cô ấy”. Rồi anh xin tôi “hãy cho anh thời gian để anh quên đi tất cả. Anh muốn bên em với một tâm trạng hoàn toàn khác”.
Tôi biết tình yêu anh dành cho tôi chưa đủ lớn để quên đi người cũ. Dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn không thể nào xa anh được. Ở bên nhau, tôi và anh đều cảm thấy rất hạnh phúc… nhưng sau khi chia tay ra về thì ai cũng mang một tâm trạng lo sợ, buồn chán.
Bạn trẻ cuộc sống à! Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi yêu anh… nhưng sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn thấy thương và có lỗi với người con gái ấy. Tôi vừa muốn có anh bên cạnh, vừa muốn trả anh về với người con gái một lòng một dạ chung thủy yêu anh.
Tôi không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không còn anh bên cạnh cuộc đời?
Theo VNE
Bạo lực tinh thần đau hơn là thể xác
Ngày mới lấy nhau, anh hay càu nhàu gã hàng xóm vì can tội đánh vợ.
Có khi anh còn tức tối đến mức, mỗi khi ăn cơm mà thấy nhà bên đánh nhau, cãi chửi nhau là anh không nuốt nổi. Lắm lúc anh nói muốn sang tận nơi can thiệp nhưng vì tôi cản nên anh thôi. Chuyện nhà người ta cứ để cho người ta lo, mình người ngoài xen vào làm gì. Anh nói bằng cái giọng rất cứng: "Đàn ông không bao giờ được đánh phụ nữ dù có chuyện gì đi chăng nữa. Mà là vợ mình thì càng không bao giờ có thể chấp nhận chuyện đó. Những kẻ đánh vợ là những kẻ không ra gì, rất mất mặt đàn ông".
Có vẻ anh tức giận vì một phần anh ta làm mất mặt anh, chứ không hẳn thấy bất bình mà lao vào. Nhưng dù sao, những gì anh nói cũng khiến tôi mát lòng, mát dạ vì suy cho cùng, anh cũng đã biết nghĩ, đàn ông không nên đánh vợ.
Vậy nhưng đúng là &'đời không như mơ'. Những tưởng sẽ có được người chồng như ý, tâm lý, lo lắng cho vợ con nhưng anh lại chẳng phải người đàn ông như thế. Mỗi ngày anh đều đi làm về muộn, rồi lại lên nhà tắm, xuống ăn cơm. Có món không ăn được thì anh nói này, nói nọ. Anh bảo tôi không biết tiết kiệm chi tiêu, toàn mua những thứ anh không ăn được. Thật lạ, anh không ăn được thì tôi ăn chứ có phải mua cho mình anh ăn đâu.
Có vẻ anh tức giận vì một phần anh ta làm mất mặt anh, chứ không hẳn thấy bất bình mà lao vào. (ảnh minh họa)
Có người bạn cũ của tôi liên lạc, chỉ là muốn gặp lại tôi, tâm sự trò chuyện sau một thời gian dài không gặp gỡ. Tôi cũng nhận lời và cũng nói qua với anh. Nhưng suốt trong bữa ăn, anh nói tôi là kiểu đàn bà không ra sao cả. Có chồng rồi mà còn đi gặp người khác, nhất là đàn ông. Tôi nói lại anh rằng "bạn bè thì có gì mà không được. Cớ gì anh lại đay nghiến, cho rằng em lăng nhăng. Chẳng lẽ lấy chồng thì không được bạn bè hay sao?". Thế mà anh nói tôi suốt buổi tối. Anh mang cái luận điệu đàn bà phải thủy chung, phải nhu mì, phải nghe lời chồng, không được cãi chồng, không được quan hệ bạn bè nhiều.
Anh cho rằng tôi mượn cớ này để gặp gỡ những người đàn ông khác. Anh còn bóng gió về đạo lý làm vợ là phải chồng nói sao nghe vậy. Chồng đã không thích thì đừng có mà làm. Tôi nào dám cãi lời anh, tôi luôn nghe anh nói nhưng cái gì vô lý quá thì phải phản kháng, không phải anh nói sao tôi cũng nghe vậy thì có phải là vô lý quá không.
Có lần, vì nhà mẹ đẻ tôi có việc nên tôi nói muốn về mấy ngày. Vậy mà anh lại cái luận điệu gia trưởng, anh nói đi đâu thì phải có chồng đi cùng, không thể để vợ đi mấy ngày như vậy, làm gì, đi đâu ai biết đấy là đâu. Tôi nào có phải loại lăng nhăng gì, cũng đâu phải là người vợ không chu toàn. Mà tôi về nhà mẹ đẻ chứ có đi đâu. Vậy mà anh khó chịu, anh cau có, anh cho rằng tôi này nọ. Tôi cũng mệt rồi.
Suốt tối anh ngồi vạch kế hoạch trong tuần cho tôi. Anh nói, đi đâu phải được sự cho phép của chồng thì tôi mới được đi. Còn cả chuyện kinh tế gia đình, anh bắt tôi phải ghi từng khoản chi tiêu lại, không được thiếu một xu. Làm gì, tiêu gì, cần tiền vào việc gì phải nói cho chồng biết, không thể cứ im ỉm tiêu tài sản chung.
Nghĩ đến mà tôi phát mệt người. Đấy, anh thường nói đàn ông không nên đánh phụ nữ nhưng xem ra, nỗi đau tinh thần, sự dày vò về tinh thần còn khiến tôi mệt mỏi hơn nhiều. Suốt ngày tôi sống không yên, nghe đủ luận điệu này tới luận điệu khác, gò ép một cách đau khổ. Tôi thà là cứ bị anh cho cái bạt tay như ông hàng xóm, có lẽ còn nhẹ lòng hơn nhiều. Chẳng ai muốn bị chồng đánh, nhưng có lẽ anh không hiểu, có những sự dày vò về tinh thần còn đau hơn cả thể xác.
Theo Khampha
Lấy chồng được vài tháng, tôi bị đánh trên chục lần Mỗi ngày, tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, một kẻ "cáo đội lốt người". Đôi khi tôi phải nghĩ đến những người phụ nữ khổ hơn mình để có động lực mà sống. Tôi năm nay 23 tuổi, ở Quận Ba Đình, Hà Nội. Chồng hơn tôi 3 tuổi và anh là một người làm kinh doanh. Trước khi cưới tình...