Yêu 6 năm, gia đình bạn trai vẫn không cho cưới
Mình nhiều lần nói chia tay, tắt điện thoại nhưng anh nói dù mình không còn thương thì anh vẫn mãi thương mình, vẫn lo lắng, điều đó là sự thật. Năm nay mình đã 30 tuổi, muốn có gia đình ổn định nhưng mọi việc như vậy mình rất mệt mỏi.
Ảnh minh họa
Mình và bạn trai quen nhau tình cờ nhưng là người cùng quê. Lúc mới quen là năm 2006, năm 2008 mới chính thức yêu nhau. Hai người ở xa, khoảng 2 tháng hoặc đến tết mới gặp nhau, nhưng ngày nào cũng điện thoại để hỏi thăm. Đầu năm 2009 mình đã chuyển công tác đến thành phố nơi anh sống, nhưng vẫn cách nhau 30km, 1 đến 2 tuần gặp nhau một lần, tình cảm vẫn tốt như xưa.
Chúng mình đã trải qua rất nhiều chuyện vui buồn, chia sẻ và hiểu nhau nhiều, đến giờ tình yêu cũng rất trong sáng, không vượt qua giới hạn cho phép, vì mình sợ nếu sau này không đến được mình phải chịu thiệt. Năm 2010 chúng mình định cưới thì ba mình bệnh nặng rồi mất, anh lại quyết định đi học, vậy là phải chờ đợi tiếp. Đến cuối năm 2011, mình đề cập đến vấn đề cưới thì anh nói chưa có việc làm ổn định nhưng mình thuyết phục anh đã chấp nhận, nhưng ba anh nói “Anh ấy chưa có công việc ổn định, nếu cưới về và sinh con nữa thì làm sao đủ kinh tế”?
Video đang HOT
Anh làm nghề chụp hình áo cưới, kinh nghiệm đã có nhiều nhưng muốn xin việc theo ngành học hiện tại. Mình đã nói vấn đề kinh tế không phải là tất cả, khi bình thường thì không sao, nhưng khi có việc sinh con hoặc ốm đau mình đã có một khoản tiết kiệm nhỏ rồi. Anh nói không thể lo được cho vợ con thì làm sao đáng mặt đàn ông?
Anh bảo Tết về sẽ thuyết phục ba, nhưng cuối cùng ba vẫn giữ nguyên ý kiến như ban đầu. Mẹ mình nói với anh: “Nếu chưa cưới thì gia đình cháu cũng phải tới nhà hoặc đi một lễ gì đó rồi sau này cưới cũng được”, nhưng không thấy bên đó tới. Mình rất buồn, giận, đã nói những lời làm anh đau lòng. Cả năm 2012 mình đã làm rất căng, nói về vấn đề cưới đó. Mình đã nói những lời rất khó nghe, đã xem anh là người thất hứa, mình không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa nhưng anh lúc nào cũng nhường nhịn, anh thấy có lỗi với mình nên dù mình có làm gì, có nói gì thì anh cũng không trách và nhận lỗi là do anh.
Năm 2012 đúng là một năm nặng nề, mình nghĩ mãi vẫn không có cách nào giải quyết, mình muốn đi đến một nơi thật xa, nơi không ai biết đến mình nữa. Mình đã rất căm ghét anh, vì trong lúc quen anh, có rất nhiều người thương mình và muốn tiến đến hôn nhân. Họ có điều kiện hơn anh nhiều nhưng mình đã không đồng ý và chờ đợi anh. Mình chịu áp lực rất lớn từ phía gia đình, người thân, bạn bè và đồng nghiệp khi mọi người biết chuyện, có nhiều lúc thấy bế tắc, khủng hoảng, không dám tin vào ai hết.
Mình nhiều lần nói chia tay, tắt điện thoại nhưng anh nói dù mình không còn thương thì anh vẫn mãi thương mình, vẫn lo lắng, điều đó là sự thật. Đến giờ mọi chuyện vẫn chưa đi đến đâu hết, mình không cho anh đến chỗ mình chơi, hơn 6 tháng rồi không gặp nhau, mình quyết tâm sẽ dứt khoát với anh. Anh ngày nào cũng điện thoại và quan tâm mình như trước và nói rằng nếu có người nào tốt thì mình hãy đồng ý và cưới người đó, nhưng khi anh biết có người thương mình thì rất buồn và nói vẫn rất thương mình.
Năm nay mình đã 30 tuổi, muốn có gia đình ổn định nhưng mọi việc như vậy mình rất mệt mỏi. Qua nguồn tin đáng tin cậy là bạn bè và người quen chỗ ở của anh, mình biết anh trong lúc quen mình cũng có nhiều người khác thương nhưng anh nói đã có người yêu rồi và từ chối tình cảm của những cô gái kia. Chứng tỏ anh không phải vì cô gái khác mà không chịu cưới, chắc vì anh chưa tìm được công việc ổn định, hay là vì gia đình anh không thích mình? Xin hãy cho mình những lời khuyên bổ ích để giải quyết vấn đề này. Cảm ơn quý vị.
Theo VNE
Mùa của nỗi nhớ
Vẫn cái rét hiu hiu, vẫn hạt mưa bay lất phất như ngày đầu ta mới gặp nhau. Toàn những điều tình cờ hay là duyên số?
Ngày ấy, anh đến rồi đi, không một lời từ biệt. Chẳng nói lý do cũng không hẹn ngày về. Anh đi rồi chỉ còn lại mình em. Nhìn bạn bè vui trong hạnh phúc, em thấy mình thêm đơn độc, lẻ loi.
Cuộc sống gắn bó con người ta để rồi chia xa, xé lẻ những mảnh vụn vỡ của thời gian mà không mong hàn gắn lại. Trước mắt em bỗng vỡ òa một vùng ký ức, kỷ niệm xưa dội về. Em thấy mình như đang cùng anh lang thang trong chiều mưa...
Chẳng lẽ tất cả đã hết thật rồi? Giờ đây chỉ mình em lang thang trên con đường ướt sũng những dấu mưa. Để làm gì? Đi tìm kỷ niệm ư? Có lẽ! Kỷ niệm của chúng ta lúc nào cũng đầy ắp niềm vui, tiếng cười. Nhưng sao mỗi lần nhớ tới trái tim em không khỏi nhói đau?
Anh và em, hai kẻ xa lạ, ở hai phương trời xa ngái bỗng có duyên với nhau. Cũng có thể duyên nợ ấy quá mong manh, bởi chúng ta chỉ gặp nhau trong một vài khoảnh khắc nào đó. Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ làm cho trái tim em xôn xao một trời nắng mới, xóa tan đi cái giá buốt khi đông về. Và có những nỗi buồn chỉ mùa đông năm ấy mới thấu, những nỗi cô đơn chỉ cơn mưa chiều lạnh ấy mới hiểu mà thôi...
Đêm trở lạnh. Em thèm bàn tay ấm nóng. Em thèm cái cảm giác an toàn, được che chở khi ngồi sau xe anh rong ruổi qua các ngõ đường. Vậy mà tất cả đã quá xa. Tất cả còn lại trong em chỉ là niềm tiếc nuối. Em biết, em nông nổi, em dỗi hờn và em yếu đuối. Vậy là ta mất nhau. Nhưng anh đâu hiểu được rằng: Nếu hạnh phúc được đem ra so sánh, chia đôi, em vẫn muốn nhận về những đắng cay trong sự chắt chiu của tình yêu đầu khờ dại. Nếu vậy thì quá thiệt thòi đối với em. Nhưng em lại muốn nghĩ về điều ấy, để được khóc, để được sống hết mình với những đam mê đã ngủ quên trong anh.
Theo VNE
Yêu đơn phương thật ra rất tuyệt, bạn có biết không? Bạn đã yêu, đang yêu hay sẽ yêu. Có ai nói với bạn là yêu đơn phương rất tuyệt chưa, để tớ kể cho bạn nghe nhé... Tớ nhớ những ngày cuối tuần, khi cả thế giới còn trong chăn ấm nệm êm sau những ngày làm việc mệt mỏi thì tớ lại tỉnh giấc rất sớm và vu vơ nhắn tin cho...