Nghe tin bố bệnh, tôi về thăm sau 6 năm bặt tăm, thật không ngờ chờ đón tôi lại là những xót xa căm giận chưa nguôi
Khi tôi đứng gần, ông mở mắt ra nhìn tôi, sau giây phút bất ngờ, ông thều thào từng chữ: “Về làm gì? Về nhìn tao chết à?”.
Tôi năm nay 29 tuổi, là con trai thứ hai trong nhà. Tôi từng nghĩ mình là đứa con khó dạy nhất trong mắt bố hoặc đúng hơn là đứa mà bố chưa từng hiểu, chưa từng muốn hiểu.
Tôi bỏ nhà ra đi năm 23 tuổi, sau một trận cãi vã.
Hôm đó, tôi xin nghỉ việc ở công ty nhà nước – nơi bố xin cho tôi vào sau ba lần ông chạy vạy nhờ vả. Tôi muốn theo bạn bè mở xưởng cơ khí, làm chủ, tự chịu trách nhiệm, không gò bó. Nhưng bố giận dữ như thể tôi là kẻ bất hiếu, ông quát lên: “Mày mà nghỉ việc thì cút khỏi nhà tao. Cả đời tao cực khổ cho mày ăn học, giờ mày quay lại coi thường tao à?”.
Tôi phản ứng dữ dội. Cái “cực khổ” mà ông nhắc đi nhắc lại đó là những năm tháng tôi sống một cuộc đời gò bó trong sự kiểm soát của ông. Mỗi lần tôi vẽ vời, làm thơ hay ngồi máy tính, ông chỉ biết quát: “Đồ vô dụng, không lo học cho tử tế, mơ mộng cái gì”.
Ông muốn tôi theo con đường ông vạch ra, tôi không muốn, vậy là chiến tranh. Hôm đó, tôi ném thẳng chùm chìa khóa lên bàn, nói: “Nhà này con không ở nữa. Bố cứ coi như con chết rồi”. Nói xong, tôi bỏ nhà đi thật.
3 năm, tôi sống ở xưởng, khởi đầu bằng cái giường xếp và một bộ đồ nghề cũ mượn lại từ người quen. Tôi và ba người bạn thay nhau đi giao hàng, nhận sửa chữa, dầm mưa dãi nắng, có lần ngất vì cảm sốt cũng không dám nhập viện vì thiếu tiền.
Nhưng tôi chưa từng gọi điện về nhà, cũng chẳng ai từ nhà gọi cho tôi, trừ mẹ. Mẹ nhắn: ” Bố con lúc nào cũng nói cứng, nhưng thật ra buổi tối vẫn lén xem Facebook con”.
Tôi không biết nên mừng hay buồn. Tôi vẫn giận ông. Giận cái cách ông dùng tình thương để áp đặt, cái cách ông lấy danh nghĩa “lo cho tương lai” để giẫm lên ý muốn của con mình.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Cho đến tuần trước, mẹ gọi cho tôi giữa đêm: “Bố con nhập viện, bác sĩ bảo nặng lắm, về đi con”.
Tôi bắt xe chuyến sớm nhất, vừa đến cổng bệnh viện tỉnh, tôi nhìn thấy mẹ đứng chờ, mắt thâm quầng. Bà nắm lấy tay tôi, giọng run: “Con về rồi là được nhưng đừng nói gì nhiều, đừng để bố con kích động”.
Tôi bước vào phòng, bố nằm đó, người gầy gò, tóc bạc trắng, máy móc gắn đầy. Khi tôi đứng gần, ông mở mắt ra nhìn tôi, sau giây phút bất ngờ, ông thều thào từng chữ: “Về làm gì? Về nhìn tao chết à?”.
Tôi sững cả người: “Con không về thì mẹ bảo bất hiếu, về thì bố hỏi như thế”.
“Tao không cần đứa con như mày. Mày làm tao tức đến mức này còn chưa đủ à?”.
Tôi quay sang mẹ. Bà khóc. Tôi cúi đầu im lặng. Tôi muốn nói mình không còn giận nữa. Tôi muốn kể cho bố nghe rằng xưởng cơ khí của tôi giờ đã có hợp đồng ổn định, rằng tôi cũng biết tự lo cho mình, cũng đủ trưởng thành rồi nhưng tôi không thể nói được.
Vì chỉ cần tôi mở miệng, ông lại tỏ ra tức giận. Lúc tôi cầm cốc nước đưa ông uống, ông gạt đi. Lúc tôi ngồi ở đầu giường, ông quay mặt sang phía tường, nhất quyết không ngoảnh về bên này nhìn tôi.
Tôi đã từng nghĩ trở về là để xin lỗi, song giờ tôi hiểu ông chưa bao giờ sẵn sàng tha thứ cho tôi. Hoặc là ông không biết cách tha thứ cũng như ông chưa từng học cách giáo dục con trai mình mà không đi kèm với sự áp đặt.
Tôi ngủ lại bệnh viện đêm đó. Ngồi ở hành lang, tôi nghe mẹ gọi điện cho chị tôi: “Nó về rồi nhưng ông ấy cứ đuổi đi”.
Tôi ngồi đó đến sáng, nghĩ về một điều nếu ngày mai bố tôi không qua khỏi, liệu tôi có nên nói một câu “Con xin lỗi” trước không, để ông nghe thấy lúc này, còn hơn nói trước mộ ông.
Tôi chưa từng sợ cảm giác mất mát đến thế này, tôi chỉ mong vẫn còn kịp để làm điều gì đó trước khi quá muộn. Nhưng nếu cứ nhìn thấy tôi là bố lại giận thì tôi phải làm sao ?
Từng cãi bố mẹ để tiếp tục yêu người hơn mình 2 chục tuổi, nhưng khi vợ cũ của anh ta tìm đến, đưa cho một tấm ảnh, tôi liền gục ngã
Tôi không biết là thất vọng hay buồn - chỉ thấy trong lòng mình rối tung lên.
Tôi quen anh trong một buổi liên hoan khoa cuối năm, khi cả lớp đi ăn Tất niên cùng thầy cô. Anh là bạn làm ăn của thầy Dũng - người từng dạy tôi môn Quản trị kinh doanh. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ anh là một người thành đạt đến giao lưu, vậy mà sau hôm đó, anh lấy được số của tôi từ ai đó.
Ban đầu, tôi định từ chối khéo, không muốn dính dáng đến một người đàn ông 40 tuổi, đã từng lập gia đình - mặc dù anh bảo là đã ly hôn từ lâu. Nhưng rồi anh nhắn tin mỗi sáng, gửi trà sữa đến tận ký túc xá, cuối tuần đợi tôi tan ca làm thêm chỉ để chở đi ăn cháo nóng. Anh chẳng bao giờ ép tôi điều gì, chỉ luôn hỏi: "Hôm nay em mệt không?". "Cần anh giúp gì không?". Và câu quen thuộc nhất: "Em đừng cố gồng, em đã đủ giỏi rồi".
Lần đầu tôi đến nhà hàng sang trọng mà anh đưa tới, tôi mặc áo sơ mi cũ, lúng túng nhìn cái menu toàn tiếng Pháp. Anh chỉ cười: "Em cứ chọn theo số. Còn nếu ngại, để anh gọi món, em chắc sẽ thích".
Quen anh, tôi bắt đầu có những điều chưa từng có, một chiếc điện thoại mới, một đôi giày hiệu, cả học phí học kỳ cuối anh âm thầm nộp trước mà không nói. Đến khi trường gửi mail xác nhận, tôi sững sờ. Tôi giận, còn anh chỉ nói: "Anh không mong em trả lại. Anh chỉ mong em đừng vội quay lưng".
Tôi kể chuyện này cho chị gái nghe. Chị làm điều dưỡng ở bệnh viện, khổ quen rồi nên rất thực tế. Chị không bất ngờ mà còn cười cười bảo: "Nếu người ta tử tế và thương em thật, thì già mấy cũng được. Quan trọng là em có thấy vui không?".
Nhưng khi ba mẹ biết chuyện thì khác. Ba gọi điện cho tôi ngay đêm hôm đó, giọng run lên vì tức: "Nó hơn mày hai chục tuổi, lại từng ly dị. Mày học hành cực khổ để giờ đổi lấy cái gì? Định để người ta nhìn vào bảo mày lấy chồng vì tiền, chấp nhận cả người bằng tuổi mẹ mày à?".
Mẹ thì âm thầm hơn. Chỉ nhắn tôi một dòng duy nhất: "Nếu con lấy người đó, mẹ không đưa dâu đâu".
Tôi hụt hẫng. Có những ngày tôi cố tránh nghĩ đến mọi thứ. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra khiến tôi không thể tiếp tục bình thản như trước.
Ảnh minh họa
Hôm đó tôi đang đứng đợi xe buýt thì có một người phụ nữ lạ mặt chặn tôi lại, đưa cho tôi một phong bì và nói: "Em quen anh Duy đúng không? Anh ấy là ba của con tôi". Tôi chết lặng. Chị ta không la mắng, chỉ bảo: "Em còn trẻ. Nếu em thương anh Duy thật thì hãy để anh ấy được yên, để con tôi vẫn còn một người cha".
Tôi không mở phong bì, để nguyên nó trong hộc tủ hơn một tuần. Rồi một tối, tôi rút nó ra. Trong đó là tấm ảnh 3 người: Anh - chị ta - và một đứa bé đang học lớp 1. Mặt đứa trẻ giống anh đến ngỡ ngàng. Đằng sau tấm ảnh chỉ ghi một dòng: "Gia đình nhỏ hạnh phúc đón sinh nhật 6 tuổi của con".
Tôi hỏi anh. Anh thừa nhận, bảo rằng đứa bé sống với mẹ, anh vẫn chu cấp đầy đủ nhưng không muốn tôi phiền lòng.
Tôi không biết là thất vọng hay buồn - chỉ thấy trong lòng mình rối tung lên. Tôi bật máy gọi cho chị gái. Chị bảo: "Người ta ly hôn rồi, có trách nhiệm với con cái là chuyện tốt, còn vợ cũ chỉ là cũ, em không cần bận tâm đến cô ta, em chỉ cần tự hỏi lòng mình, em có vượt qua được những chuyện quá khứ của anh ta hay không thôi".
Tối đó, tôi viết lại email gửi hồ sơ xin học bổng sau đại học. Lúc bấm nút "Gửi", tay tôi hơi run. Nhưng điện thoại tôi reo ngay sau đó. Anh gọi. Giọng anh vẫn dịu dàng: "Anh mua vé rồi, tuần sau mình đi Đà Lạt nghỉ vài hôm. Em ra trường là cưới luôn nhé. Mọi chuyện anh sẽ lo hết".
Tôi không trả lời ngay. Cuộc đời tôi giống như con thuyền đang rẽ nhánh: một hướng là bến bờ yên ổn với đầy đủ vật chất, một hướng là biển xa mù mịt - nơi tôi tự chèo lái lấy tất cả.
Tôi không biết mình nên từ chối người đàn ông ấy hay là cứ nghe theo tiếng gọi của trái tim?
Câu bố nói khiến tôi phải sống trong sự kiểm soát của mẹ kế suốt 16 năm trời, cho đến khi tôi tìm được một chiếc chìa khóa cũ Tôi run người, tim đập loạn. Tôi lấy điện thoại, chụp lại từng thứ... Tôi mất mẹ từ khi mới lên 6. Bà nội bảo mẹ tôi là người hiền lành, thương chồng thương con nhưng bạc mệnh. Bố tôi ở vậy được 2 năm thì cưới vợ mới. Tôi còn nhớ rõ ngày đó, tôi mặc bộ đồ cũ, đứng bên khung...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Rapper nghèo mua kẹo mút tỏ tình bạn gái, vỡ mộng vì cuộc sống hôn nhân

Hai bên họp bàn đám cưới, bố mẹ tôi bỏ về sau khi nghe yêu cầu của nhà trai

Vợ tôi chăm chỉ đến mức bố con tôi chỉ muốn... bỏ nhà đi

Họ hàng mời đám cưới, vợ tôi nhất quyết không đi vì "mời tận 3 lần"

Người đàn ông đã ly hôn nhiều năm nhưng vẫn sống cùng vợ cũ như một cặp tình nhân

Giúp mẹ chồng che giấu bí mật, 3 năm sau, nàng dâu trả giá đắt

Tôi sốc và ám ảnh khi phát hiện quá khứ của vợ sau 4 năm kết hôn

Chồng coi tôi là đồ bỏ đi, khi tôi ly hôn thật thì anh trở nên trượt dốc, 3 năm sau gặp lại, bộ dạng của anh khiến tôi thất kinh

Đi Phú Quốc với bạn trai thì gặp ngay người yêu cũ cũng đang hưởng tuần trăng mật, đêm đó, anh ta nhắn cho tôi một tin lạnh sống lưng

Con trai cứ đi làm về là loanh quanh với vợ, đóng cửa kín mít, thái độ với mẹ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ

Gặp lại chồng cũ trong một đêm tồi tệ nhất, mọi thứ "cháy lại" song tôi vẫn quyết định dứt áo ra đi

Anh hủy hôn trước ngày cưới, 3 năm sau trở lại xin tôi một bữa cơm nhưng thứ anh để trên bàn ăn khiến cả nhà tôi chết lặng
Có thể bạn quan tâm

Đạt G và Cindy Lư cắt máu thề nguyện trong lễ cưới, 2 nhóc tỳ thực hiện nghi thức độc đáo
Sao việt
23:31:39 13/07/2025
Trong bữa tiệc tân gia ở nhà tôi, em trai khoe lương tháng cả trăm triệu, bố mẹ tôi mừng rỡ mà đâu biết "sấm sét" ở ngay trên đầu

Cuối tuần mua mề gà về chế biến thế này, ăn giòn sần sật vị chua cay đậm đà cực ngon
Ẩm thực
22:38:46 13/07/2025
Trung Quốc xây siêu đập lớn hơn Tam Hiệp, Ấn Độ cảnh báo 'bom nước'
Thế giới
22:17:00 13/07/2025
Lee Min Ho đón nhận mất mát lớn trước ngày trở lại màn ảnh rộng
Sao châu á
22:04:39 13/07/2025
3 không khi ăn thịt ngan
Sức khỏe
22:02:18 13/07/2025
Lên đồ cùng gile, tạo nốt trầm cá tính cho nàng thơ đa diện
Thời trang
22:00:53 13/07/2025
Doãn Hải My - vợ Đoàn Văn Hậu dạo này lên cân, gu thời trang càng sexy, gợi cảm
Sao thể thao
21:17:27 13/07/2025