Xót xa bữa cơm trưa với muối ớt của nhiều học trò Đắk R’Măng
Những bữa trưa đạm bạc chỉ có cơm trắng, rau rừng với túi muối ớt được giã nát. Nhưng đối với những học sinh này, bữa trưa ăn chỉ để no vì chúng đã quá quen với sự thiếu thốn đó.
Bữa cơm trưa được đựng trong túi ni lông, vỏ mì tôm
Đi bộ hơn 2 tiếng đồng hồ để tới trường
Hơn 4 năm nay, cứ tầm 5g sáng, Vàng Thị Phường Lam (học sinh lớp 5, trú cụm 4, thôn 6) lại thức dậy để bắt đầu hành trình hơn 10 km đi bộ tới Trường Tiểu học La Văn Cầu (xã Đắk R’Măng, huyện Đắk G’Long, Đắk Nông). Năm học này, em gái Lam là Vàng Thị Huống đã vào lớp 1, Lam có thêm nhiệm vụ dẫn em đi học và chăm sóc em buổi trưa.
Sau khi vệ sinh cá nhân, chuẩn bị sách vở, túi cơm, 2 chị em Lam hòa cùng những đứa trẻ khác đi bộ đến trường. Lam học buổi sáng, còn Huống ngồi trong sân trường chờ đến chiều mới vào học. Đến trưa, Lam học xong, ăn cơm cùng em rồi ngồi ở ngoài đợi em tan trường để cùng về nhà.
Hai chị em Lam là trong số những đứa trẻ phải ăn cơm trưa tại trường vì nhà quá xa
Không chỉ chị em Lam, rất nhiều đứa trẻ ở các cụm 16, 17 (thôn 7) và cụm 4, 5 (thôn 6) ngày ngày cũng phải đi bộ hơn 2 tiếng đồng hồ để đến trường. Có những hôm học cả ngày, hầu hết các em ở lại trường buổi trưa cho kịp giờ học buổi chiều. Các em phải mang theo cơm đùm cơm gói để ăn trưa. Những bữa cơm ăn bạc chỉ có cơm, một ít muối trắng giã cùng ớt, vài cọng rau và mấy quả cà pháo đã ngả màu đen hoặc một viên đường mía.
Số em có rau rừng, muối ớt để ăn cơm rất ít, phần lớn các em ăn cơm trắng không
11 giờ kém, tiếng trống báo hiệu kết thúc buổi học, Vàng A Lùng (học sinh lớp 5, trú thôn 7) cất hết sách vở vào ngăn bàn rồi chạy vội sang lớp em gái Vàng Thị Sung. Sung mới vào học lớp 2 nên được ra sớm, em cầm sẵn hộp cơm và chai nước chờ anh trai dẫn đi ăn. Hôm nay có thêm một bạn cùng lớp Sung đi cùng nên Lùng đưa hai em ra một chỗ vắng ngồi ăn.
Phải nhờ một giáo viên trong trường thuyết phục, anh em Lùng mới mở lời nói chuyện với chúng tôi. Lùng cho biết, nhà xa nên sáng đi học phải mang theo cơm để ăn. Hộp cơm này được chị gái của Lùng dậy sớm chuẩn bị cho hai anh em ăn trưa.
Bữa cơm của hai đứa trẻ chỉ có rau, còn cơm được trộn sẵn với muối ớt. Mỗi miếng cơm, hai anh em chỉ dám bốc một miếng rau nhỏ bỏ vào miệng. Do buổi sáng nhịn đói đi học, lại phải đi một quãng đường dài nên cả hai anh em Lùng ăn bữa cơm trưa đạm bạc một cách ngon lành.
Cạnh đó, Cự A Thành (học sinh lớp 3, trú cụm 2, thôn 5) ngồi thu mình vào một góc tường, ăn vội ăn vàng nắm cơm để ra sân chơi với các bạn. Không có cặp lồng đựng cơm như nhiều bạn khác, mỗi sáng Phương gói cơm vào một túi ni lông rồi cất vào cặp, đến trưa thì mang ra ăn.
Video đang HOT
Do cơm nóng được gói trong túi từ sáng, đến trưa thì đã nhuộm màu đỏ
Cốt là no bụng
Cô Vũ Thị Hồng Thơm tâm sự: “Phần đa các học sinh ăn trưa tại trường là do nhà xa, bố mẹ đi vắng . Những phần cơm được trộn với muối ớt, bởi muối và ớt có sẵn trong nhà. Nhiều khi các em ăn một miếng, lại phải uống một ngụm nước vì quá cay. Tuy gọi là rau xào nhưng đó chỉ là rau rừng, được xào với muối chứ không có dầu mỡ gì. Phần lớn các em ăn hết cơm là do vị cay của ớt, cốt là no bụng”.
Ngồi cùng nhóm bạn, Giàng Seo Chua ( học sinh lớp 5, trú thôn 7) cũng đang cố gắng ăn hết bữa trưa của mình. Phần cơm nguội ngắt ăn kèm với món rau đắng khiến cậu bé nhiều lần nghẹn chảy nước mắt. Do cơm nóng được gói trong túi ni lông từ sáng, đến trưa thì đã nhuộm màu đỏ và đóng cục, thế nên ăn được vài miếng cơm, cậu bé đành bỏ giở vì không thể nuốt nổi.
Bữa cơm với muối ớt…
… và món rau xào mặn đắng không phải là bữa ăn ngon mà chỉ để no bụng
Không chỉ có Chua, nhiều đứa trẻ khác đã quá quen với những bữa ăn thiếu thốn như vậy. Số em ăn cơm với muối, rau rừng chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn lại chỉ có cơm trắng. Bữa cơm hoặc là cay, hoặc là mặn đắng nên nhiều em bỏ bữa để đi chơi với bạn bè, số ít em còn lại thì chờ bạn ăn xong, xin thức ăn từ các bạn.
Số còn lại ăn cơm với một viên đường mía
5 năm nhà trường vẫn chưa có điện
Thầy Hà Hữu Phong, hiệu trưởng Trường Tiểu học La Văn Cầu trăn trở: “Phần lớn các em “bán trú” ở đây đều do nhà xa và hoàn cảnh khó khăn. Nhiều em học buổi chiều nhưng phải đi học từ 10g sáng, nên cũng phải mang cơm theo. Toàn thể ban giám hiệu và các thầy cô giáo cũng rất xót xa trước cuộc sống cơ cực của các em nên đang tính đến phương án xin địa phương xây bếp ăn bán trú.
Tuy nhiên, dù đã đi vào hoạt động từ 5 năm nay nhưng nhà trường vẫn chưa có điện, chưa có nước sạch và cũng chưa biết đến bao giờ mới triển khai mô hình bán trú cho các em”.
Do buổi sáng nhịn đói đi học, lại phải đi một quãng đường dài nên nhiều em ăn cơm rất ngon lành.
Được biết, Đắk R’Măng là một xã nghèo của tỉnh Đắk Nông, phần lớn dân cư ở đây là đồng bào Mông di cư vào, sống rải rác thành nhiều cụm. Trường Tiểu học La Văn Cầu năm học này có hơn 700 học sinh, trong đó khoảng 97% là học sinh người đồng bào dân tộc thiểu số.
Theo Dân Trí
Cô chủ nhiệm lớp 6B ngày ấy
Những ngày đầu xuân này tôi nhìn thấy những hình ảnh rộn ràng, xôn xao của các em nhỏ quanh phố tôi đang sinh sống gợi lại cho tôi cái cảm giác xôn xao nhớ thời thơ ấu.
ảnh minh họa
Nhớ mùa xuân năm nào được mẹ dắt tay tới trường, nhớ lần đầu được đeo khăn quàng đỏ, nhớ lời thề khi được kết nạp vào đoàn thanh niên, nhớ những lần thi tốt nghiệp, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, nhớ những ngôi trường mình đã qua... cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Giờ tóc đã điểm bạc, trong những nỗi nhớ ấy có cái nhớ ăn sâu vào tâm can.
Kỷ niệm biết ơn không bao giờ quên, một tấm lòng từ sự tận tâm và tình yêu thương học trò của cô giáo chủ nhiệm thời lớp 6B Trường Phổ thông cấp 1, 2 Tam Hải 2, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam.
Sau Ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam thống nhất đất nước được 3 năm, cô như người mẹ thứ hai đã thay đổi được sự nhận thức đúng đắn của tôi về việc học tập lúc bấy giờ nó quan trọng như thế nào, cô đã truyền cho tôi tình yêu thương con người, sự cảm thông khi tôi không vượt qua chính mình.
Lúc đó, tôi là đứa học trò gầy yếu và nhút nhát, hoàn cảnh gia đình thì nghèo, cơm ăn bữa đói, bữa no làm sao còn hứng thú để đến trường, lúc này đến trường là một cực hình đối với tôi, đến trường chẳng qua là để đối phó với cha mẹ, không phải vì tôi không thích đến trường, không phải vì tôi học quá yếu tôi vẫn hiểu bài ngay tại lớp nhưng vì tôi lười học, mặc cảm, tự ti, nhận thức mông lung nó cứ lưng chừng không đầu, không cuối dễ làm tôi nản chí không muốn đi học.
Rồi nhờ một lần xuất phát từ tấm lòng vì học sinh thân yêu của cô giáo chủ nhiệm dạy môn Toán lớp 6B cô Nguyễn Phi Anh lúc bấy giờ cô còn rất trẻ mới ra trường năng động, khỏe mạnh, nghiêm khắc nhưng giàu lòng nhân ái, thấy tôi học sa sút thường hay nghỉ học, cô muốn gặp riêng tôi để tâm sự nhưng tôi rất sợ đối diện với cô, tôi luôn tìm mọi cách để tránh mặt không gặp và còn ghét cô nữa, tôi vẫn không giải thích vì sao tôi ghét cô.
Nhiều lần không gặp riêng được tôi, cô càng quyết tâm không bỏ cuộc, có lần giờ sinh hoạt chủ nhiệm cô mời tôi lên trước lớp tôi cứ nghĩ chuyến này chắc chết, chắc là cô sẽ tra hỏi nhiều lắm đây tôi sợ đến nỗi đi không nổi, nhưng nhìn cô nở một nụ cười thân thiện, hiền hòa làm tôi nghe nhẹ người. Tôi rụt rè từng bước lên bục
giảng, cô nhìn tôi và hỏi "em có hát được không?". Tôi mừng đến nỗi nói không ra lời "dạ dạ... thưa cô em có hát được ạ", cô ôn tồn nói trước lớp "vậy em hãy hát cho cả lớp nghe" tôi mừng quá vì tôi hát cũng kha khá nhưng vì tính tôi nhút nhát đứng trước đám đông nên không bao giờ hát, để trút được nỗi lo bị cô mắng nhiếc trước lớp vì việc học sa sút và thường xuyên bỏ học của tôi, nên tôi đồng ý hát liền, tôi giới thiệu dõng dạc "thưa cô em xin hát bài hôm qua em đến trường" (đó là bài hát Đi học, nhạc Bùi Đình Thảo, thơ Hoàng Minh Chính).
Cô cười đôn hậu và cả lớp ồ lên vỗ tay tán thưởng, ở trên bục giảng nhìn xuống các bạn mà tôi run, khi cất tiếng hát thì tôi lại hát trật qua bài "Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ (của tác giả Xuân Giao), cả lớp cười ồ lên mà tôi không biết, đến khi hát được mấy câu tôi mới biết là mình hát lộn (nhầm) nhưng lỡ rồi tôi hát luôn, hát xong bài hát cô giáo là người vỗ tay nhiều và khen tôi nhiều nhất, tự nhiên tôi thấy vui hơn bao giờ hết, cô không hề nhắc đến việc tôi hát lộn bài hát làm cho tôi tự tin hơn, biết ơn cô nhiều hơn, cuối tiết sinh hoạt cô bảo tôi ở lại cô gặp tí tôi đồng ý ngay.
Tôi ở lại theo lời đề nghị của cô sau tiết chủ nhiệm chỉ còn một mình tôi và cô, tôi nhận thấy cô rất ân cần, nhẹ nhàng tâm sự với tôi như một người chị chứ không phải như cô giáo đứng trước lớp như tôi từng thấy, tôi thấy lòng mình ấm cúng lạ thường, cô nói lời lẽ thân tình, khuyên tôi rất nhiều điều nhưng đến bây giờ tôi chỉ còn nhớ mỗi điều "Em hãy mạnh mẽ lên đừng tự ti, hãy tham gia hoạt động đội nhiệt tình, siêng năng trong học tập và cô sẽ giới thiệu em vào ban văn nghệ của lớp" lúc đó tôi cũng chưa hiểu cái từ tự ti là gì, nhưng điều tôi nhớ nhất là được cô giới thiệu tôi vào ban văn nghệ của lớp, sau phút giây đó tôi nghe lòng mình lâng lâng như được bay vào không gian cô dắt tay tôi bay vào những ước mơ, ước mơ của thời thơ ấu.
Tôi vui không thể tả nổi, chia tay cô giáo chủ nhiệm tôi chạy một hơi về nhà gặp mẹ nhảy cẫng lên như cún con và khoe với mẹ "mẹ ơi! Con được vào ban văn nghệ của lớp rồi" mẹ ôm chặt tôi vào lòng và mẹ đã khóc, mẹ khóc vì sự vui mừng của tôi. Đêm đó tôi lo học và soạn bài tới khuya để chuẩn bị cho ngày mai đi học, sáng ra học môn Toán của cô giáo chủ nhiệm, cô gọi tôi lên dò bài cũ, tôi hăng hái tự tin lên bục giảng trả bài được cô khen với điểm 8, các bạn trong lớp hồ nghi là tôi được cô mớm trước (cho biết trước câu hỏi kiểm tra) tôi tức giận không kiềm chế được mình suýt đánh bạn vì tôi muốn hành động để bảo vệ cho cô giáo yêu quý của mình nhưng nhờ bạn bè can ngăn kịp thời.
Từ đó tôi siêng năng nhiệt tình tham gia hoạt động Đội thiếu niên Báo Hồ Chí Minh, tham gia hoạt động thể dục thể thao của lớp và đêm nào cũng về lo chăm chỉ ôn bài, làm bài kiểm tra và chuẩn bị ngăn nắp sách vở cho ngày mai đến trường
. Từ dạo ấy tôi thay đổi nhiều học tập tiến bộ rõ rệt hết bỏ học và vị thứ học tập trong lớp không ngừng tăng, được bạn bè yêu quí, thầy cô thương, ba mẹ vui lòng, xong học kỳ I tôi được lớp bầu làm lớp phó văn thể mỹ, tôi thấy rất tự hào và càng phấn đấu học tập, nhiệt tình tham gia hoạt động ngoài giờ và hoạt động xã hội, nhờ sự tận tâm và yêu thương học trò của cô giáo chủ nhiệm đã tạo cú hích bật dậy của bản thân tôi về mọi mặt. Nhờ cú hích ấy tôi đã thi đậu vào trường giao thông ở Đà Nẵng lúc bấy giờ được như tôi là đếm trên đầu ngón tay và sau đó tôi học tiếp bằng hai.
Có lần về thăm lại cô giáo chủ nhiệm thời lớp 6, tôi ôn lại chuyện cũ và có lần hỏi cô "sao lúc đó cô biết em hát được mà kêu em lên rồi hỏi và giới thiệu em hát vậy?".
Cô mỉm cười nụ cười của ngày xưa hiền hậu nhưng nghiêm khắc cô trả lời vui vẻ "cô đã ra nhà em gặp ba, mẹ em để tìm hiểu về em và cô được biết em có sở trường là hát nghe cũng kha khá" nói xong cô cười vui vẻ, tôi nghẹn ngào ôm chặt lấy cô và càng yêu thương cô nhiều hơn.
Bây giờ tôi mới hiểu rõ cái từ tự ti ấy nó vô cùng nguy hiểm và cản đường cho mọi ý chí cầu tiến của một con người nhất là tuổi trẻ, nhưng để gỡ được nó cho học trò của mình là cả một tâm huyết của người thầy, phải sâu sắc quan tâm đến từng em, phải giải quyết, bố trí tổ chức logic, khoa học cụ thể và bằng tấm lòng yêu thương chân thành của tình người, xem chính các học trò của mình là những đứa em ruột thịt của mình, tôi lúc đó như chú chim non đang tập bay dễ bị gãy cánh giữa đường, cô giáo chủ nhiệm lớp 6B là đôi cánh nâng đỡ tôi bay tiếp trên bầu trời vượt qua mọi giông bão, cô đã tâm huyết xây dựng thế hệ tương lai thế hệ quyết định sự phồn vinh của xã hội. Viết tiếp những trang sách mà thế hệ cha anh đã viết dở cho sự nghiệp trồng người. Em xin gửi đến cô giáo chủ nhiệm kính yêu lời biết ơn sâu sắc, chúc cô luôn vui khỏe và tràn đầy hạnh phúc.
Kính chúc toàn thể thầy, cô giáo và cán bộ công nhân viên trong ngành Giáo dục một mùa lễ yên vui, hạnh phúc. Em xin tặng cô bài thơ để làm quà trong mùa xuân mới:
ƠN THẦY
Nữa đêm thức dậy bao trăn trở
Chuyện của ngày xưa của tuổi thơ
Công cha, nghĩa mẹ cao hơn núi
Chữ hiếu, ơn thầy tựa biển Đông
Tôn sư, trọng đạo đời ghi nhớ
Trên kính, dưới nhường tình ấm êm
Ân tình nghĩa khí trao em trọn
Thắp sáng công thầy những ước mơ.
Theo Giaoducthoidai.vn
Cụ bà 76 tuổi mỗi ngày đẩy xe 24km đưa cháu đến trường Bà Shi Yuying, 76 tuổi, ở khu tự trị Quảng Tây, Trung Quốc, ngày ngày đẩy chiếc xe vượt 24km đưa đứa cháu trai bị bại não tới trường suốt 4 năm qua. ảnh minh họa "Chừng nào tôi còn sức khỏe, chừng đó tôi còn tiếp tục đưa cháu đến trường", bà nói. Bốn năm qua, ngày nào trong tuần cũng vậy,...