Xin anh đừng coi vợ là thú cưng
Ngày mới yêu nhau, khi chúng mình quyết định kết hôn anh đã là kỹ sư xây dựng, còn em vẫn là một cô giáo thực tập ở một trường tư, anh hùng hồn tuyên bố: “Làm vợ anh, em không cần phải vất vả đi làm, đó là việc của đàn ông bọn anh”.
Giữa những bấp bênh công việc với bao mối quan hệ cần phải điều chỉnh, em gật đầu đồng ý, nghĩ rằng được ở nhà đảm nhận sứ mệnh thiêng liêng của người vợ trong căn bếp, nấu cho chồng những bữa cơm ngon, đợi anh về… viễn cảnh ấy thời đó chao ơi mà đẹp thế. Em từ một cô giáo gõ đầu trẻ, thành một bà nội trợ mẫn cán cho anh.
Nhưng viễn cảnh ấy không kéo dài được lâu, anh chẳng còn là anh của ngày xưa, em cũng chẳng là em của những thời đẹp nhất. Anh thưa ghé về nhà ăn cơm “Anh bận tiếp khách…em đừng hỏi nhiều”, câu nói thường xuyên của anh là thế. Một tuần, anh tiếp khách 5-7 ngày. Thời gian anh về nhà không chếnh choáng mùi men cũng sực nức mùi nước hoa mẫn cảm đàn bà. Có lần em vặn hỏi, anh bực mình đáp lại: “Đối tác của anh có cả đàn ông đàn bà, họ chúc tụng mình có rơi vãi ít nước hoa vào thì có sao đâu”.
Căn bếp nhỏ dần rộng ra. Em nhớ chao ôi là nhớ những bữa cơm của ngày đầu chồng vợ. Có những hôm em nấu canh mặn, anh nhăn mặt cố nuốt hết rồi vẫn tươi tỉnh đáp: “Canh đượm quá em à. Nếu mà bớt chút xíu muối nữa thì tuyệt vời ông mặt trời luôn”.
Có những hôm em nấu canh mặn, anh nhăn mặt cố nuốt hết rồi vẫn tươi tỉnh đáp: “Canh đượm quá em à..” (ảnh minh họa)
Em nhớ những hôm anh về nhà sớm, việc đầu tiên là anh sà vào bếp, ôm em từ sau lưng, vuốt trên má em những giọt mồ hôi rồi bảo: “Trên thế gian này, không ai nấu cơm ngon mà lại xinh đẹp như vợ cả”.
Ngày đó, em thấy mình là người đàn bà hạnh phúc nhất trần gian trong căn bếp nhỏ. Ngày đó, em thấy em là vợ, một người vợ đúng nghĩa của anh. Dù người vợ, đã phải gom mình trong một thiên chức quá nặng gánh, không dám bung thoát ra ngoài xã hội. Anh đủ lo cho vợ chồng mình một cuộc sống dư dả. Nhưng rồi, chức vụ anh càng cao, hôn nhân càng lùi về những ngày gắn bó, anh càng khác đi nhiều.
Anh có biết không, có lúc em cảm giác em như là thú cưng của anh vậy. Có những ngày anh đi làm về, thấy em ngồi trên ghế, em nói đãi bôi với em vài câu như: “Nắng em nhỉ, em ăn cơm chưa”?. Rồi anh bước đến, xoa đầu em một cái, hôn em một cái một thao tác thuần túy nghĩa vụ.
Lâu lâu, anh “trả bài” nặng nhọc như một gã tiều phu gánh củi lên non, vô hồn, không cảm xúc. Thỉnh thoảng ngày cuối tuần anh lại chở em đi đâu đó, thường là một nhà hàng sang trọng. Có những bữa ăn âm thanh nổi bật nhất là tiếng thìa dĩa va vào nhau lạnh tanh. Em và anh phá vỡ không gian chán ngắt ấy bằng những câu cụt lũn như: “Họ bỏ gì vào đây mà ngon thế em nhỉ?” , “Em có muốn ăn thêm gì không ?”, “Thằng cu kia dễ thương thế”, “nhà hàng này sang trọng thật”… Anh nghĩ xem, em có khác một con thú cưng, cuối tuần được anh dắt đi công viên dạo mát không?.
Video đang HOT
Anh nghĩ xem, em có khác một con thú cưng, cuối tuần được anh dắt đi công viên dạo mát không? (ảnh minh họa)
Chỉ có điều, thú cưng thì không biết nấu ăn. Thú cưng không biết toan lo mọi việc trong nhà, thú cưng chắc cũng không nghĩ nhiều về anh như em.
Hôm nay em gặp một người bạn, cô ấy sắp kết hôn và cô ấy cũng tình nguyện sẽ ở nhà nội trợ cho người chồng sắp cưới của mình. Cũng như em, cô ấy coi đó là một niềm hạnh phúc khi lấy được một người chồng giỏi giang tài năng: “Tao đang nghĩ đến những ngày tự tay nấu cho anh một bữa ăn ngon, rồi tao sẽ đứng ở đầu cửa đợi anh về, hỏi anh hôm nay làm việc thế nào, tao sẽ bảo anh tắm rửa đi, máy tính em đã bật sẵn, anh check (kiểm tra) facebook một tí rồi ăn cho ngon cơm…”, bạn em hào hứng nghĩ đến những ngày xa.
Những ngày mà em đang phải trải qua, những ngày làm thú cưng của chồng. Em sẽ là thú cưng của anh, nhưng xin anh đừng đối xử với em như đối xử với một thú cưng. Thú cưng cũng phải được đối xử thật lòng chứ anh nhỉ?
Theo Blogtamsu
Này chồng, em không phải là bạn chung phòng!
Hỡi anh chồng của em ơi, ngày hôm nay em đã đưa ra một quyết định dứt khoát cho cuộc hôn nhân của chúng mình, em sẽ đá bay anh ra khỏi nhà nếu anh còn về muộn. Em là vợ anh chứ không phải bạn chung phòng của anh đâu nhé!
Ngày hôm qua em mang theo bao nhiêu ấm ức lên giường ngủ khi anh nằm bên cạnh ngáy khò khò chẳng còn biết trời đất gì nữa chồng ạ. Tất cả cũng bởi tính ham vui của anh, luôn coi quán xá là nhà còn nhà là nơi ở trọ, coi chiến hữu là gia đình còn vợ con là bạn cùng thuê phòng.
Em sẽ vẫn cứ nín nhịn cho qua mọi chuyện, vẫn sẽ chịu đựng anh nếu như chẳng có chuyện ngày hôm qua. Cái chuyện mà anh cho rằng bé như con kiến ý, chuyện con trai em cũng là con trai anh sốt gần 40 độ mà một mình em không thể đưa con đi khám được.
Nếu bình thường thì em cũng tự mình đưa con đi khám thôi, nhưng tối qua mưa rất to chồng ạ, ngõ nhà mình lại ngập nên taxi không chịu vào. Lúc đó em đã gọi cho chồng với hy vọng anh sẽ chạy ngay về cùng em đưa con đi khám.
Thế mà cuộc gọi đầu tiên chồng còn nghe máy, còn hứa hẹn: "Đợi anh tý, anh uống nốt cốc bia này rồi về", em lại tặc lưỡi thôi chờ anh thêm chút nữa vậy. Rồi cuộc thứ hai, giọng anh lè nhè đáp "Từ từ đã anh chưa về được" thì máu nóng dồn lên mặt em hầm hập, mặc dù thời tiết mấy ngày nay mưa gió có phần mát mẻ.
Đến cuộc thứ ba, thứ tư, thứ năm... thứ mấy chục thì đáp lại em chỉ còn là tiếng tút tút khô khan trêu ngươi. Cũng may lúc ấy trong nhà còn thuốc hạ sốt, không thì không biết con trai anh sẽ ra sao nếu cứ chờ bố nó về đưa đi khám.
Em phát nản với cái tính ham vui của anh đấy thưa chồng (ảnh minh họa)
Cái lời hứa "đợi anh tý" kéo dài đến tận 11 giờ đêm, anh về nhà trong tình trạng say bí tỉ. Em lại lật đật dậy giúp anh bạn cùng phòng thay đồ, pha nước ấm giã rượu mà trong lòng có biết bao ấm ức. Giá như em có thể đá bay chồng ra ngoài ngõ bì bõm đầy nước kia được thì tốt quá. Nhưng ai bảo, anh là bạn cùng phòng với em cơ chứ, em đành mang cơn ấm ức đi ngủ bởi nói chuyện với người say thà chẳng nói còn hơn. Em thầm nhủ, anh hãy đợi đấy!
Em đã vô tình rồi cố tình làm lơ chuyện anh hay la cà tụ tập với bạn bè, có lẽ do em chiều chồng quá rồi. Nhớ lần đầu tiên chồng bỏ bê em đi nhậu, em ngồi nhà chờ cơm vừa bực mình vừa tủi thân. Trong đầu em có biết bao câu hỏi, chồng đi với ai, nhậu gì mà nửa đêm rồi còn chưa về.
Những lần đầu đó, em hay ghen tuông hay lo lắng và cũng mất không biết bao nhiêu nước mắt tủi hờn mỗi khi anh chưa về. Nhưng rồi từ khi con trai ra đời, em chẳng còn thời gian và hơi sức đâu để ý đến anh nữa. Một phần vì thời gian chăm con nhỏ, một phần vì em được tôi luyện trong môi trường "phải biết chờ chồng về" đã thành quen rồi.
Em coi việc anh về muộn là điều hiển nhiên, rất bình thường. Em không còn lo lắng mỗi khi anh về muộn, không còn chờ đợi anh trở về để trách móc, để hờn dỗi. Vì có trách móc, anh lại cười xì xòa: "Anh nhậu với các anh em chứ có gái gú mập mờ gì đâu mà em phải lo". Cũng may là anh đi nhậu thật, chứ anh mà có gái thì em đã đá bay anh ra khỏi nhà từ lâu rồi chồng ạ.
Thế nhưng cái lịch nhậu của anh ngày càng dày đặc, tự anh đã biến ngôi nhà của mình thành cái nhà trọ đúng nghĩa. Cứ sáng sáng anh hân hoan quần áo phẳng phiu, xách cặp ra khỏi nhà. Cả ngày chẳng có một cuộc gọi, một tin nhắn cho vợ, cứ như chúng ta chẳng hề liên quan. Thậm chí không ăn cơm nhà, chồng cũng lười gọi cho vợ, cứ chờ đến bữa sẽ có người gọi về.
Mãi tới đêm, chồng mới trở về trong tình trạng lếch thếch chân nam đá chân chiêu, miệng lải nhải những điều vô nghĩa. Đã bao lần em phàn nàn với chồng thì anh lại nhăn nhó "lắm chuyện, có phải vợ chồng mới cưới đâu mà suốt ngày nhắn tin với chả gọi điện, mất thời gian", "lương hàng tháng anh vẫn nộp đủ, vợ kêu ca nhiều thế nhỉ", "ai bảo anh vô tâm, đàn ông thằng nào chẳng thế", "giờ anh mà bỏ nhậu thì chúng nó cười là thằng sợ vợ, hèn lắm"...
Và để chứng minh rằng mình không phải là người đàn ông duy nhất vô tâm, chồng còn kể chuyện về một anh bạn của chồng. Anh ta và vợ thỏa thuận sống với nhau phải thật tự do thoải mái giống như ... Tây. Hai người có công việc, có thú vui riêng nên cứ việc ai người ấy làm, đến tối thì cùng về nhà. Mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều chia đôi, mỗi người một nửa. Chồng còn khen như vậy là hiện đại, không gò bó, không bức bí.
Còn em chẳng thích cuộc sống tẻ nhạt như vậy, đã là gia đình thì phải chia sẻ, phải vui vẻ với nhau. Mà chồng có nhớ, đã bao lâu rồi vợ chồng mình không có một cuộc nói chuyện, chia sẻ? Đã bao lâu rồi chồng không về nhà sớm để chơi đùa cùng con? Đã bao lâu rồi chồng không đưa vợ con đi chơi vào ngày nghỉ, những ngày nghỉ ấy anh còn bận tiếp các chiến hữu, hai mẹ con em lại tự biên tự diễn với nhau. Em thấy vợ chồng mình cũng đang dần dần chuyển từ quan hệ gia đình sang quan hệ bạn chung phòng rồi đấy chồng ạ.
Việc chồng đi nhậu, lần nào anh cũng có vô vàn lý do chính đáng. Còn em đây, cô vợ thì luôn luôn là đàn bà lắm điều. Hết kêu ca, em chuyển sang chiến lược ngọt ngào, mưa dầm thấm lâu. Em thủ thỉ, năn nỉ, ỉ ôi thậm chí còn giở cả bài nước mắt ra để kéo anh trở về nhà sau giờ làm.
Chúng ta là vợ chồng chứ không phải bạn chung phòng đâu anh (ảnh minh họa)
Thế nhưng chồng chỉ hứa suông, rồi được vài ba ngày đâu lại vào đấy. Lâu dần em phát chán, chẳng buồn kéo chồng trở về nữa. Thôi thì mặc kệ, chồng muốn đi đâu thì đi, thời gian em để quan tâm đến con trai thì tốt hơn. Mà lại nói đến con trai anh, em cũng thông báo với chồng là nó đang lớn rồi, đã biết nhìn nhận và học theo mọi việc. Em không muốn chồng làm gương xấu cho con sau này.
Mới mấy hôm trước thôi, khi con đi học về nó còn loạng quạng đi ngả nghiêng, khi em hỏi thì con hớn hở khoe "bắt chước ba làm ông say rượu". Em giật mình hoảng hốt khi con đã biết bắt chước thói hư tật xấu của chồng. Em không muốn sau này, khi con lớn lên, nó lại trở thành một người đàn ông vô trách nhiệm với gia đình và vợ con. Nó phải là người đàn ông đúng chuẩn, yêu vợ thương con, là chỗ dựa cho gia đình nó. Vì thế, lần cuối cùng em cảnh cáo chồng, anh hãy thay đổi đi đừng dạy xấu cho con trẻ!
Em bảo vợ chồng mình giống bạn chung phòng cũng chẳng sai tẹo nào. Hàng tháng lương chồng đóng góp đầy đủ, giống như người ta đi thuê nhà thì phải trả tiền phòng vậy. Muốn chồng bớt nhậu, em luôn tìm mọi cách để "xin" thêm tiền chồng nhưng lần nào anh cũng nhăn nhó "lương anh đóng rồi mà".
Chẳng lẽ chồng không hiểu, chúng ta là một gia đình, cần phải quan tâm đến nhau chứ không phải chỉ đưa tiền cho vợ chi tiêu là đủ. Em lấy chồng là để có người cùng em chia sẻ cuộc sống, cùng em chăm sóc con cái, vun vén cho gia đình nhỏ của mình chứ không phải lấy chồng là để cùng chia tiền nhà chồng ạ.
Chuyện ngày hôm qua chỉ là giọt nước làm tràn ly, cái ly nước bực tức mà em đã phải dồn nén bao năm qua. Em cứ nghĩ con cái lớn rồi, chồng phải sống có trách nhiệm với vợ con hơn chứ. Dẫu biết rằng ai cũng có khoảng trời riêng nhưng cái sự riêng tư của anh quá lớn, nó chiếm hầu hết thời gian của anh, nó làm em bức xúc vô cùng.
Ngày hôm nay, em đã có một quyết định dứt khoát trong đời. Nếu chiều nay chồng còn về muộn, còn nhậu nhẹt la cà sau giờ làm thì em sẽ đá bay chồng ra khỏi nhà và cả cuộc đời em. Để chồng có cơ hội sống như mình mong muốn, thoát khỏi cô vợ lắm điều và đi tìm một cô bạn chung phòng khác. Mong chồng hãy suy nghĩ thật kỹ và đưa ra quyết định đúng đắn. Em là vợ chứ không phải là bạn chung phòng, nhà mình là tổ ấm chứ không phải là cái phòng trọ, chồng nhé!
Theo Blogtamsu
5 bí mật hạnh phúc của vợ mà chồng nào cũng phải thuộc lòng Phụ nữ hạnh phúc, không phải là vì giá trị của món quà, mà là vì món quà đó cho họ cảm nhận được tình yêu mà người chồng gửi gắm vào đó. Rất nhiều đàn ông đã nói câu này với vợ "Anh thật không thể hiểu nổi rốt cục em đang nghĩ gì nữa". Thực sự là như thế. Đàn ông...