Xao lòng trước “phi công trẻ”
Chị và anh học chung từ cấp 3, hai anh chị yêu nhau từ khi nào chị cũng không nhớ rõ. Chỉ biết là anh và chị luôn dẫn đầu lớp về học tập. Tình yêu của chị đẹp lắm nó không có chút dục vọng hay toan tính.
Tôi nhớ, ngày đó mẹ anh không cho phép anh chị yêu nhau vì sợ ảnh hưởng đến học tập của anh, chính vì vậy chị đã cố gắng rất nhiều để cả anh và chị cùng dẫn đầu lớp để chứng minh cho mẹ anh.
Nhưng rồi trong kỳ thi đại học chị không đậu vào trường chị mong muốn, anh cũng không đạt được điểm để vào trường đã chọn. Anh nghe lời mẹ nộp nguyện vọng 2 vào một trường trong miền Trung để xa chị. Còn chị thì theo học một trường cao đẳng.
Một năm trôi qua tình yêu của anh chị vẫn không thay đổi, anh quyết định về Bắc thi lại đại học, chị cũng khăn gói lên Hà Nội dự thi. Hai anh chị đã hi vọng, nhưng rồi anh đậu mà chị lại không, chị buồn nhưng chị vẫn quyết tâm nhất định phải thi cho đậu. Chị bỏ học ở trường cao đẳng, về nhà tự ôn thi và giúp mẹ chuyện nhà. Anh cũng động viên chị rất nhiều và anh tin tưởng vào khả năng học tập của chị. Tôi nhớ trước khi thi đại học lần 3 anh đã về quê và giúp chị ôn tập. Gia đình chị quý mến anh, nhưng còn mẹ anh thì vẫn không muốn anh yêu chị.
Nhiều lần anh muốn dẫn chị về nhà nhưng chị không đồng ý, chị muốn mẹ anh chấp nhận rồi mới về ra mắt. Tôi biết chị đã quyết tâm thì không ai ngăn được và nhất định chị sẽ làm được điều chị nói. Lần thứ 3 thi đại học chị mới đậu vào trường mình mong muốn. Sau 4 năm đại học, chị và anh ra trường cùng nhau, anh học 5 năm. Mẹ bảo khi cả 2 đã có công ăn việc làm ổn định mẹ mới yên tâm. Thế rồi 2 gia đình quyết định ngày cưới, anh và chị quyết định sẽ đi làm 1 năm để chuẩn bị cho đời sống vợ chồng. Anh đi Điện Biên làm còn chị ở Hà Nội. Tuy xa nhau nhưng anh chị vẫn liên lạc thường xuyên, vẫn dành cho nhau những tình cảm đẹp nhất.
Cũng trong thời gian chị làm ở đây, chị đã gặp được người mà chị yêu thương sau anh. Anh là trưởng phòng của chị, kém chị 1 tuổi. Lúc đầu chị coi anh như 1 người em trai. Hai chị em ăn tại công ty và thường xuyên trò chuyện với nhau. Chị từng tâm sự với tôi “Trung đẹp trai, ga lăng, chắc sau này biết cách chiều bạn gái lắm, còn anh rể em hả, không đẹp trai bằng ga lăng thì không có, chiều chị cũng không”, đó là lần đầu tiên chị so sánh anh với một người con trai khác.
Video đang HOT
Tôi cũng không để ý lắm mãi cho đến khi, tôi nhận thấy tâm trạng chị lạ lắm, mỗi khi đi làm về chị rất vui nhưng khi nói chuyện với anh rể tôi thấy chị có cảm giác nặng nề lắm. Chị thú nhận với tôi, hình như chị đã dành tình cảm cho Trung rồi, tôi ngỡ ngàng không nói được gì.
Tình yêu thì không nói trước được gì, cũng có lúc phải hi sinh để giữ lại những gì mình đã có… (Ảnh minh họa)
Chị còn nói hình như chị yêu đơn phương vì Trung chỉ coi chị như chị gái thôi, rất quan tâm nhưng luôn giữ chừng mực. Hôm anh rể về thăm chị, chị bảo không còn cảm giác mong anh nữa và thấy có lỗi với anh.
Tôi cũng không giám nói với anh, hôm đó phòng chị tổ chức đi nhậu nên chị hẹn anh tối về rồi gặp. Tâm trạng chị ngổn ngang nên chị uống nhiều lắm, uống đến khi chị say mèm, mọi người về hết giao cho Trung nhiệm vụ chở chị về. Khi chỉ còn 2 người trong phòng, chị khóc và ôm Trung, Trung hôn chị. Sau nụ hôn, hai người ôm nhau rất lâu rồi Trung nói: “Anh yêu em từ khi anh hướng dẫn em làm quen với công việc ở công ty nhưng anh không nói vì anh sợ ảnh hưởng tới tình cảm hiện tại của em và anh cũng sợ phải rời xa em nữa. Cho tới hôm nay thì…”.
Chị chưa kịp nói gì thì anh rể gọi tới, nghe xong điện thoại thì chị đi về. Trung chở chị về và gặp anh rể trước cửa nhà, anh rể cảm ơn Trung và dìu chị vào nhà. Hai ngày sau đó chị xin nghỉ vì bệnh, anh rể ở lại cùng tôi chăm sóc chị, anh nhận thấy chị trầm lắng hơn, và luôn suy nghĩ điều gì đó. Anh hỏi tôi nhưng làm sao tôi nói được.
Ngày đi làm trở lại, chị và Trung đã nói chuyện, chị bảo hãy cho chị thời gian suy nghĩ chị thừa nhận chị yêu Trung nhưng chị cần thời gian để chia tay anh rể. Anh Trung đồng ý, và hai người bắt đầu có những buổi hẹn hò đầy lãng mạn khi thì tản bộ bên hồ Gươm khi thì chạy xe đi tận Hạ Long tắm biển.
Tình yêu họ cũng đẹp chẳng kém gì tình cảm của anh rể và chị. Rồi một ngày chị hẹn gặp anh rể. Tôi linh cảm điều không tốt. Anh rể hụt hẫng bước nhanh ra về, còn tôi nhìn chị khóc, vừa thương, vừa trách chị.
Một tuần sau anh rể chuyển công tác về Hà Nội. Tôi nghe anh nói với chị rằng em suy nghĩ kỹ lại đi, anh sẽ chờ em thêm lần nữa. Anh vẫn tới thường xuyên, nhưng anh chị không đi chơi, còn anh Trung tôi cũng không gặp nữa và cũng không nghe chị nhắc gì.
Rồi một hôm tôi nghe chị bảo chị chia tay Trung rồi. Đám cưới của anh chị lùi lại nửa năm để chị cân bằng lại tình cảm. Và bây giờ chị đã có bé Nấm dễ thương và rất hạnh phúc. Có lần chị đã bảo tôi, tình yêu thì không nói trước được gì đâu em, cũng có lúc phải hi sinh để giữ lại những gì mình đã có. Tôi hỏi chị có buồn không, chị cười và nói thỉnh thoảng thôi nhưng bây giờ có con rồi thì tình cảm chị dành cho con và chồng hết rồi.
Theo Eva
Phút xao lòng
Tôi gặp anh khi không còn trẻ. Tôi đã có một gia đình nhỏ, hạnh phúc không rực rỡ nhưng vừa đủ cho một người thường thường như tôi. Tôi làm việc ở hội sở của ngân hàng, anh ở một chi nhánh, gặp và hiểu nhau trong hơn 10 năm cùng làm việc.
Tôi không còn trẻ để ngưỡng mộ hay say mê mù quáng, nhưng tôi luôn nhìn thấy sự "hơn hẳn" của anh ấy so với chồng mình. Tôi biết, lòng mình thầm mơ tưởng người đàn ông ấy. Tôi cũng biết anh ấy không ghét mình. Tôi chấp nhận chút xao lòng, cho đó là điều tất yếu. Dù những gì tôi đang có là tốt rồi, là phù hợp rồi, ai cấm tôi không được thích, được ước mơ một cái gì đẹp hơn, tốt hơn, lấp lánh hơn? Tôi chẳng làm gì có lỗi với chồng con. Hằng ngày tôi vẫn bước đi bằng cả hai chân trên mặt đất, nhưng những lúc riêng có một mình, tôi tự đặt mình trên chiếc đu bay, co cả hai chân lên và bay bổng vào bầu trời xanh...
Minh họa: Internet
Rồi anh đột ngột chuyển công tác, sang làm việc ở một ngân hàng nước ngoài. Sự cách biệt khiến tôi và anh đều hiểu rằng chẳng có cơ hội nào gặp lại. Anh ra khỏi đời tôi như thế, cuộc sống của tôi vắng lặng hẳn. Tôi gói lại những chuyến đu bay, cất vào tận cùng ký ức. Cho đến một ngày bất ngờ, trong một chuyến công tác, tôi thấy mình đứng sững trước mặt anh giữa hành lang khu vực hội thảo. Bất ngờ, nhưng tôi biết đó là một cuộc gặp gỡ tất yếu, nhìn vào mắt người đàn ông ấy, tôi biết anh cũng mong đợi lần gặp lại này. Đêm ấy, một tiếng nói bí ẩn và vô cùng mãnh liệt thôi thúc tôi, nói rằng tôi phải đi đến nơi ấy, phải vào căn phòng ấy, để giáp mặt định mệnh của mình. Tôi đã đi theo tiếng gọi từ trong sâu thẳm, bất chấp tất cả những hệ lụy về sau, đặt mình lên chiếc đu bay thực một lần.
Anh và đêm ấy trở thành duy nhất, vĩnh viễn. Không bao giờ chúng tôi cho phép mình lặp lại lần thứ hai nữa. Tôi coi như đó là một giờ ra chơi tuyệt vời, và khi tiếng chuông báo trở vào lớp học, chúng tôi về lại chỗ ngồi của mình, ngay ngắn, trật tự, đúng người, đúng chỗ.
Khoảnh khắc đẹp đẽ ấy là bí mật của riêng tôi, giúp tôi có nội lực tốt hơn để chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Tôi biết mình có lỗi, nên bao dung với những lỗi lầm của người thân. Tôi có thế giới của riêng tôi để đi về, nên bớt săm soi dòm ngó, chì chiết người khác. Vì tôi nghĩ, biết đâu trong mỗi một người xung quanh tôi đều từng có những phút xao lòng như thế. Và điều quan trọng cuối cùng, tôi hiểu "lỗi lầm" chỉ là một khái niệm có tính tương đối, nếu những lỗi lầm ấy trở thành động lực để mình sống tốt hơn, nhân hậu hơn, thương mình thương người nhiều hơn, thì có sao đâu khi ta trân trọng những lỗi lầm...
Sống chân thực với mình, với mọi người, không có nghĩa là lộn trải ruột gan, phơi bày suy nghĩ tình cảm ra hết. Tôi có những bí mật của mình, hạnh phúc từ những bí mật ấy, với tôi, cũng ngang bằng với hạnh phúc từ những điều khác trong cuộc sống. Vì vậy, đâu cần phải hy sinh cái này hay cái kia, tôi cứ giữ những hạnh phúc ấy trong những ngăn riêng biệt của đời mình, chúng nào đâu có xâm phạm gì nhau, vì thế giới bên trong con người rộng lắm, không hề chật hẹp, trừ phi bạn muốn tự thu hẹp mình...
Theo PNO
Đừng để phút xao lòng lấy đi hạnh phúc Khá nhiều người dù đang có cuộc hôn nhân rất hạnh phúc, vẫn từng ít nhất một lần đối mặt với tình huống đầy cám dỗ về tình cảm với người thứ ba nào đó. Tưởng chừng như phút xao lòng đó vô hại, nhưng nếu không khéo léo và tự làm chủ bản thân, bạn có thể "sảy chân" bất cứ lúc...