Xa nhất là khoảng cách tới trái tim em
Những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối không thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.
Liệu trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất nhỉ? Những con đường dài tít tắp kia có phải là khoảng cách xa nhất không? Những hành tinh cách nhau cả tỷ tỷ năm ánh sáng có phải là khoảng cách xa nhất không?
Hồi bé, cứ mỗi lần nghe tới hai từ Hà Nội, nó lại cảm thấy xa xôi lắm. Trong cái suy nghĩ non nớt của nó, Hà Nội là một cái gì đó rất đỗi lạ lẫm và mới mẻ, và xa vời nữa. Lớn dần, vào đại học, sống ở Hà Nội, rồi ra nước ngoài, nó nhận ra rằng cũng chẳng xa xôi như nó nghĩ.
Cuộc sống hiện đại, điện thoại di động, công nghệ Internet khiến cho con người xích lại gần nhau hơn, khoảng cách về địa lý đơn thuần dường như là vô nghĩa. Trước đây, có nằm mơ nó cũng không dám nghĩ tới, ngồi ở nhà mà có thể nói chuyện với những người bạn ở cách nó cả ngàn cây số.
Khoảng cách về địa lý đơn thuần chỉ là vô nghĩa.
Nó gặp em, quen em, cũng nhờ vào sự phát triển vượt bậc của Internet. Chưa một lần nói chuyện ngoài đời thực, nhưng dường như chẳng có chút khoảng cách nào giữa em và nó. Hai đứa có thể tâm sự, chém gió, thao thao bất tuyệt đủ thứ trên đời mà chẳng thèm để ý đến thời gian. Dần dà, nó nhận ra rằng, nó không chỉ coi em như một người bạn mà nó có thể tâm sự mọi thứ đâu đó, đã xuất hiện một cái gì đó đặc biệt hơn, lạ lắm, và mãnh liệt vô cùng. Thẳm sâu trong trái tim, nó biết mình đã yêu em.
Video đang HOT
Rồi hai đứa gặp nhau ngoài đời thực. Thật ra nếu nói nó và em chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời thì không đúng, nhưng trước đây chưa bao giờ nói chuyện, và cũng ít khi để ý. Dù đã xem ảnh từ trước, nhưng thực sự em xinh hơn rất nhiều so với trong ảnh. Đặc biệt là đôi mắt. Em có một đôi mắt biết nói! Sau này khi yêu nhau, nó vẫn bảo nó thích nhìn mắt em nhất, vì mỗi khi nhìn vào mắt em, nó có thể biết em đang buồn hay vui, tâm trạng thế nào đều thể hiện qua đôi mắt. Còn em thì lại chẳng hề thích nó làm như vậy. Ai bảo em có một đôi mắt biết nói cơ chứ!
Nó và em yêu nhau, bất ngờ, nhưng đã có sự báo trước.
Mỗi lần ở bên em, nó chỉ ước sao cho thời gian trôi thật chậm, và những con đường cứ dài mãi, dài mãi… Nó vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên em ngả đầu vào vai nó ngủ ngon lành. Giá mà chuyến tàu ấy đừng bao giờ có ga cuối. Lần đầu tiên hai đứa nắm tay nhau, run lẩy bẩy, tưởng chừng như thời gian có thể ngưng đọng ngay lập tức. Nụ hôn đầu tiên, tất cả không gian thời gian như đứng im, nếu lúc đó có bom rơi đạn lạc thì nó cũng chẳng thèm quan tâm!
Em luôn thắc mắc tại sao lúc ôm nó luôn ghì em thật chặt, có lúc còn làm em đau. Em đâu biết rằng, nó muốn kéo em gần hơn, một chút thôi, để chắc chắn rằng em luôn ở bên nó. Vì nó sợ…
Lạc mất nhau…
Thế rồi số phận lại đưa em rời xa nó, kỳ lạ và chóng vánh như cái cách số phận đã đưa nó và em đến với nhau vậy. Mong manh như khói mây. Vỡ tan rồi.
Đôi lúc nó ước giá mà nó và em cứ mãi là những đường thẳng song song, chẳng bao giờ có thể gặp nhau hay tiến lại gần nhau, nhưng sẽ được ở cạnh em cho đến mãi mãi tận cùng, không bao giờ rời xa, còn hơn phải trở thành những con đường giao nhau, và cứ ngày càng xa mãi…
Khoảng cách tạo ra sự im lặng, hay chính sự im lặng vô tình tạo ra khoảng cách…?
Giờ thì nó biết, những nơi nào nó có thể đến được thì chẳng thể gọi là xa xôi. Chỉ có khoảng cách giữa trái tim và trái tim, giữa hai tâm hồn lạc lối chẳng thể tìm thấy nhau, nơi mà nó chẳng bao giờ có thể chạm vào đó một lần nữa, mới là khoảng cách xa nhất.
Nếu nỗi nhớ là một vật thể sống, nó sẽ là một nỗi đau biết hít thở…
Yêu em, là một nỗi đau ngọt ngào.
Lời cuối: Anh nhớ em, nhưng không vì bất cứ lý do gì. Anh nhớ em như một thói quen. Anh chẳng biết nên gọi nó là một thói quen xấu hay một thói quen tốt nữa. Cũng có thể gọi nó là một thói quen xấu, vì chỉ có một thói quen xấu thì người ta mới muốn bỏ nó đi đúng không? Anh muốn bỏ nó đi quá em ạ. Nhưng đôi khi con người ta vẫn cứ làm những điều mà lý trí nói rằng không được làm. Chỉ đơn giản là bởi trái tim anh bảo vậy. Em đã, đang và vẫn sẽ mãi là một phần rất thật trong trái tim anh. Anh không biết nên gọi tên nó là gì nữa. Anh chỉ biết rằng nó vẫn ở đó, vẹn nguyên và bướng bỉnh đến đáng ghét. Nó đang ngủ yên. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Ừ, nó vẫn sẽ cứ tồn tại.
Viết trong một sáng chủ nhật nhớ…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh nơi thiên đường
Em viết lên tâm sự này mong anh ở nơi thiên đường xa xôi hãy tha thứ cho em.
Em vẫn còn nhớ như in ngày mình gặp nhau. Đó là một đêm không trăng và anh đang đứng đợi một ai đó. Không hiểu sao lúc đó em lại tò mò về một người không quen. Em đã ra trước nhà và hỏi chuyện anh. Chỉ một vài câu chuyện vẩn vơ mà đã vô tình làm anh mong nhớ. Anh đã lân la dò hỏi và tìm được số điện thoại của em. Ngày thứ 2 gặp nhau là lúc em tan trường anh đến đón em. Em thật sự bất ngờ vì anh đã mang tặng em một bó hoa hồng tươi thắm, lúc đó nhiều người ngưỡng mộ và ganh tị với em lắm anh biết không. Rồi cũng từ đó những tin nhắn vu vơ và rồi anh đã ngỏ lời "làm bạn gái anh nha, anh thích em". Hai ngày sau em đã nhận lời. Nhưng chỉ một tuần sau tình đầu mà em luôn mong nhớ ấp ủ bấy lâu lại liên lạc với em và rồi em đã dần rời xa anh cũng từ đó.
Em đã sai lầm khi chọn một cuộc tình từ lúc còn cắp sách đến trường, đó chỉ là những tình cảm thoáng qua mà em không hề hay biết. Không lâu sau em đã quyết định rời xa anh để toàn tâm toàn ý với tình đầu. Anh biết không lúc đó em không hề biết anh đau khổ vì em đâu, chỉ đến khi tình đầu phản bội không còn yêu em nữa thì em mới biết cảm giác của anh lúc đó đau đến mức nào. Bẵng một thời gian anh không liên lạc với em rồi một ngày kia một số fone lạ hoắc nhắn tin và hỏi thăm em dạo này thế nào, khỏe không. Biết là anh em vui lắm, nhưng em đã giấu những điều đó đi và chỉ coi anh như những người bạn bình thường.
Cảm ơn anh đã cho em biết yêu một người là sẽ phải hy sinh rất nhiều vì người mình yêu (Ảnh minh họa)
Em biết anh còn yêu em nhưng em sợ rồi một ngày kia anh cũng giống như tình đầu sẽ rũ bỏ em như một món đồ không cần thiết nên em đã không nói ra lời xin lỗi và mong anh tha thứ. Đến khi em quyết định hẹn gặp anh để nói ra tất cả và mong anh tha thứ thì anh đã rời xa em. Anh nói cuối tháng anh sẽ lại thăm em nhưng chỉ một tuần sau thì anh đã ra đi không nói một lời từ biệt với em, để lại nỗi đau cứ mãi dày vò em mỗi khi đêm về. Thà rằng anh mắng nhiếc em thì có lẽ em đã không phải đau khổ như vậy rồi. Còn em, kẻ đã gây cho anh một vết thương không lành cũng chẳng nói được với anh lời xin lỗi. Em đã rất có lỗi với anh chỉ mong một lần được nói với anh ba từ "em xin lỗi" dù chỉ là trong... giấc mơ.
Nếu có một điều ước em ước rằng thời gian sẽ quay lại và em sẽ nói với anh tất cả, sẽ mong anh tha thứ dù cho anh không chấp nhận cũng không sao cả. Cảm ơn anh đã cho em biết yêu một người là sẽ phải hy sinh rất nhiều vì người mình yêu. Giờ thì dù anh ở nơi thiên đường xa xôi mà em không tìm thấy nhưng anh vẫn mãi mãi tồn tại trong trái tim em. Người yêu ơi, em yêu anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu anh em họ, thật lòng hay giả dối? Anh ấy đã thổ lộ rằng yêu em và có những hành động gần gũi. Em cũng yêu anh ấy nhưng chúng em lại có họ trong vòng 3 đời. Em là cô gái vừa bước qua tuổi đôi mươi, từ vùng quê xa xôi lên thành thị trọ học, ở nhờ trong nhà ngươì dì. Gia đình dì hiện chỉ còn anh...