Vượt ngàn cây số chỉ mong nhìn Đại tướng lần cuối
Trời chiều thu tháng 10, trên con phố Hoàng Diệu nắng bảng lảng hắt xen qua các kẽ lá, hàng ngàn người chầm chậm bước, thẫn thờ trong nước mắt để vào nhà viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Nỗi buồn riêng thành nỗi buồn chung cho cả dân tộc khi vĩnh viễn xa một vị thủ lĩnh tinh thần, một vị Tướng đã đi vào huyền thoại…
Hàng ngàn người trật tự xếp hàng đợi viếng Đại tướng.
Vượt ngàn cây số chỉ mong nhìn thấy Đại tướng lần cuối cùng
14h ngày 6/10, con đường Hoàng Diệu nối đến số nhà 30 nơi tổ chức lễ viếng Đại tướng Võ Nguyên Giáp chật cứng người. Trong dòng người chầm chậm bước, một người phụ nữ da sạm đen, dáng vẻ mệt mỏi ngồi tựa bên gốc cây cổ thụ. Người phụ nữ ấy vừa trải lòng với phóng viên trong nức nở, chị tên là Trần Quỳnh Mai (53 t.uổi) quê tận vùng Bình Dương xa xôi.
Bắt xe đò vượt hàng ngàn cây số, chị đặt chân đến Hà Nội chỉ mong mỏi được một lần trông thấy Đại tướng, người Anh hùng mà chị mới chỉ nghe bố, rồi ông nội kể mà chưa một lần gặp mặt. Chẳng mang hoa, chẳng mang hương như những người khác, giữa đoàn người chầm chậm bước, người phụ nữ ấy mang theo tấm lòng và những dòng nước mắt thành kính.
Chị Trần Quỳnh Mai (53 t.uổi) từ Bình Dương ra Hà Nội viếng Đại tướng.
Dù cũng chỉ mới biết tin Đại tướng không còn, một bà cụ chỉ với ký ức một lần may mắn được gặp Đại tướng đã gần như ngay lập tức tìm ra Hà Nội. Bà tên là Nguyễn Thị Cúc. Bà nói với chúng tôi quê bà nằm mãi tận cuối dải đất Thanh Hóa, năm nay t.uổi cũng ngoại thất tuần.
“Tôi vừa vào viếng rồi, từ lúc vào viếng cụ xong tôi chỉ muốn ngồi đây, tôi muốn được đưa cụ về nơi an nghỉ…”, bà nói trong nỗi nghẹn ngào. Bà Cúc kể, như là duyên nợ, một lần duy nhất bà được gặp Đại tướng ở Trường Thống kê nghiệp vụ Xuân Mai.
Hình ảnh khoan từ của một vị Đại tướng, những lời dặn dò… tất cả vẫn gần như nguyên vẹn, không thể nào phai nhạt. “Bác hỏi tôi ở đâu, nhà tôi làm gì, rồi bác dặn tôi phải cố gắng hết sức trẻ để cống hiến cho đất nước, đó là năm 1966 ở Xuân Mai, tôi vẫn nhớ rõ…”, bà Nguyễn Thị Cúc kể.
Đại tướng sẽ sống mãi trong lòng chúng tôi
Chưa một lần có may mắn được gặp, chỉ nghe nói về Đại tướng qua sách báo, thế nhưng tin Đại tướng không còn khiến ai nấy đều thảng thốt, bàng hoàng. Từ miền quê Thiệu Hóa (Thanh Hóa), chị Nguyễn Thị Nhàn cùng chồng và hai đứa con vội vã tìm ra Thủ đô.
Video đang HOT
Lau vội mồ hôi cho đứa con trai 3 t.uổi, chị Nhàn bộc bạch: “Cả nhà tôi kịp ra Hà Nội từ hơn 7 giờ tối qua, nghe tin cụ mất, vợ chồng con cái chẳng kịp nghĩ gì nhiều, chỉ biết thấy lòng mình đau xót lắm. Chúng tôi xếp hàng hơn ba tiếng đồng hồ rồi, chỉ mong được vào thăm viếng ngôi nhà mà cụ đã từng sống và làm việc và để cho cháu Gia Bảo (con trai chị Nhàn – PV) được thấy hình ảnh của vị Tướng giữa đời thường…”.
Dòng người chờ vào viếng Đại tướng.
Trong đoàn người vào viếng, tôi chú ý hơn cả vào hai cha con anh Nguyễn Hữu Quảng. Cậu bé mới hơn 6 t.uổi ngồi trên lưng cha, xếp hàng hơn hai tiếng đồng hồ, lưng áo cả hai đã ướt đẫm mồ hôi. Anh Quảng nói: “Hai cha con cùng nhìn vào bức ảnh Đại tướng là bao mỏi mệt tan hết. Tôi và cậu con trai theo dòng người đợi viếng Đại tướng hàng giờ, chúng tôi ở Hoàng Mai (Hà Nội). Có xếp thế này chứ có lâu bao nhiêu tôi cũng sẵn lòng đợi để được vào nhà viếng bác Giáp”.
Anh Quảng kể, nghe tin Bác Giáp mất mà anh thấy lạnh người, anh chạy ra hiệu sách hỏi mua liền bốn cuốn nói về Đại tướng kèm theo một bức ảnh. Mua xong, cả hai cha con thức gần trọn hết đêm để đọc những dòng tư liệu về vị Anh hùng ấy. Tôi hỏi cháu bé Thế Minh Hoàng (con anh Quảng), có biết ai ở trong ảnh cháu đang cầm không. “Dạ, là Đại tướng Võ Nguyên Giáp…”, cậu bé Minh Hoàng dõng dạc trả lời.
“Tôi đọc nhiều sách về cụ rồi, dù chưa một lần được gặp cụ, với tôi cụ là một người Anh hùng của dân tộc. Tôi đưa cháu đi viếng cụ cũng là một cách giáo dục cho cháu. Với tôi, và cả với con tôi, cụ mãi là Anh hùng, cụ luôn sống mãi…”, anh Quảng bộc bạch.
Những tấm lòng thành kính vĩnh biệt Đại tướng.
Cũng như cha con anh Nguyễn Hữu Quảng mang tấm lòng thành kính mong một lần gặp vị Anh hùng của dân tộc, ông Võ Duy Liêm (74 t.uổi) quê Nam Định cùng gia đình kiên nhẫn trong dòng người suốt hơn hai giờ đồng hồ. “Tôi nhập ngũ năm 1968, thuộc đơn vị E335 đóng tại vùng Thượng Lào, viếng Đại tướng mấy bố con tôi chỉ vội mang theo một bó hoa để viếng hương hồn cụ thôi. Tôi chưa có may mắn được gặp cụ nhưng với tôi cụ là một người đồng đội, một người chỉ huy, một Anh hùng cụ vẫn sẽ sống mãi…”. Như nghẹn lại, người đàn ông này vội quay đi lau nhanh đôi dòng nước mắt đang chảy.
17 giờ, dòng người vẫn chầm chậm nối dài. Tìm trên đường Hoàng Diệu, tôi gặp lại người phụ nữ quê Bình Dương tên Trần Quỳnh Mai đang thẫn thờ ngồi nhìn xa xa vào số nhà 30: “Tôi được viếng nhà cụ rồi, nhưng tôi muốn ngồi lại, tôi muốn sẽ được đến viếng cụ ở nhà tang lễ nữa để được nhìn cụ một lần cuối trong đời…” .
Và cứ thế, dòng người tiếp tục nối dài trong niềm tiếc nuối khôn nguôi. Hết giờ thăm viếng, vẫn chưa ai muốn rời khỏi ngôi nhà của Đại tướng. Khi người nhà của cụ ra cảm ơn và thông báo sẽ vẫn mở cửa đón bà con đến viếng đến ngày 11/10, bà con mới thẫn thờ ra về…
Theo PLVN
Cả rừng Mường Phăng đang khóc, Đại tướng ơi…
Người Mường Phăng không biết ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu ở đâu, nhưng đồng bào tin rằng, nơi đây, tại Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ vẫn ấm hơi Đại tướng...
Khi chúng tôi đặt chân lên đất Mường Phăng, trời xam xám màu chì, tiết thu dịu nhẹ gió hiu hiu. Cánh rừng Đại tướng vẫn một màu xanh thẫm.
Người chúng tôi hỏi một cậu bé tên Lò Văn Hùng, dân tộc Thái Đen (10 t.uổi) học lớp 4 Trường Tiểu học Mường Phăng.
Các cháu nhỏ Mường Phăng dâng hoa lên bàn Đại tướng đã từng làm việc ở hầm chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ
Cậu hồn nhiên kể: "Cụ Giáp là người bản cháu, cụ "tạp xấc" (đ.ánh giặc) giữ mường, giữ bản của cháu. Nhưng... nhưng... Cụ mất rồi, cô giáo cháu bảo thế. Cụ sẽ không về thăm Mường Phăng nữa... ".
Cậu bé có mái tóc đỏ khét nắng, nói rồi bỏ chạy, để chúng tôi đứng như trời trồng...
Người Mường Phăng mấy ngày nay buồn ghê gớm, họ bảo vì "Ải pú tạp xấc" (ông nội đ.ánh giặc) đã ra đi mãi mãi...
Chị Lò Thị Thanh, Chủ tịch Hội LHPN xã Mường Phăng nghẹn ngào: "Nghe tin cụ Giáp từ trần, người Mường Phăng tôi ai cũng khóc. Nếu cụ nhà Giáp mà ở gần hay chỉ cách xa 200 cây số thôi thì có lẽ cả bản tôi sẽ đi thắp hương viếng cụ".
Dù người Mường Phăng không biết ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu ở đâu, nhưng người Mường Phăng vẫn tin rằng nơi đây, tại Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ vẫn ấm hơi Đại tướng.
Dòng suối Pá Hốc Khiều (rừng tre xanh) vẫn hiền hòa chảy qua nơi xưa Đại tướng vẫn ngồi làm việc, rừng Mường Phăng vẫn mải mê một màu xanh thẫm.
Cụ Lù Thị Đôi (100 t.uổi), nguyên Trưởng ban vận động lương thực phục vụ cho Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ, năm 1954. Người duy nhất ở Mường Phăng còn sống may mắn được làm việc cùng Đại tướng Võ Nguyên Giáp.
Nhân dân Mường Phăng bày tỏ niềm xót thương bằng những cành hoa màu đỏ đặt trên bàn Đại tướng từng ngồi làm việc.
Và hôm nay, người "em gái" 100 t.uổi Lù Thị Đôi, là người duy nhất còn sống ở Mường Phăng đã được Đại tướng giao nhiệm vụ dẫn đơn vị công binh đi khảo sát địa hình để bắt đầu xây dựng Sở chỉ huy chiến dịch Điện Biên Phủ, ngùi ngùi kể lại...
"Tôi được trực tiếp nhận lệnh Đại tướng 3 lần. Nhưng nhớ nhất là lần Đại tướng căn dặn kĩ càng "Cô là Trưởng ban dân vận của địa phương, phải tích cực truyên truyền bà con ủng hộ cho chiến dịch, nhưng tuyệt đối bí mật việc quân ta xây dựng căn cứ chỉ huy để đảm bảo cho chiến dịch toàn thắng".
Ngừng trong giây lát, cụ Đôi kể tiếp: "Ngày ấy, tôi vận động nhân dân đóng góp được 9 tấn lúa, gạo và 5 con trâu. Sau khi chiến dịch đại thắng Đại tướng cho mổ 3 con trâu để khao quân".
Rồi cụ Đôi im bặt. Hai tay bưng mặt khóc. Những giọt nước mắt chảy qua kẽ tay răn reo. Mái đầu bạc phơ rung lên bần bật.
Nhân dân Mường Phăng đặt hoa tưởng niệm dưới chân đài Chiến thắng ở Mường Phăng.
"Vậy là chỉ còn lại mình tôi, từ hôm nghe tin Đại tướng mất, tôi muốn lên hầm Đại tướng mà chân yếu không đi được. Rồi tôi lại ước, ước gì tôi được về Hà Nội một lần, để gặp mặt Đại tướng lần cuối. Giờ tôi cứ nhìn thấy ảnh Đại tướng là tôi lại khóc"cụ lại khóc.
Đám trẻ con, vây quanh nghe kể chuyện cũng khóc. Mấy chị người Thái ngồi phía ngoài cũng khóc... và tôi cũng khóc.
Dường như, cả rừng Mường Phăng cũng khóc. Tiếng gió não nề của đại ngàn, của &'rừng Đại tướng' nhớ thương Tướng Giáp vọng thẳm sâu xuống tầng đất nâu. Như tiếng của đất mẹ ngàn năm ru người lính già yên giấc ngủ ngàn thu.
Dù biết sinh li tử biệt là quy luật thường tình, nhưng thông tin về sự "ra đi" của Đại tướng vẫn thật khó có thể chấp nhận, chỉ đơn giản bởi hình ảnh về một "Ải pú tạp xấc" (ông nội đ.ánh giặc) của người Mường Phăng, vị Tổng Tư lệnh của Quân đội nhân dân Việt Nam đã in đậm trong tâm trí của mỗi người dân Việt Nam nói chung và của bà con đồng bào Mường Phăng, Điện Biên nói riêng.
Rừng Mường Phăng ơi, hãy cứ ngút ngàn xanh...
Đại tướng &'xin lỗi hẹn' ngày trọng đại kỷ niệm 60 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ. Rừng "Đại tướng' không còn được đón người về...
Theo Vietnamnet
Xếp hàng từ sớm tinh mơ chờ từ biệt tướng Giáp sáng 7/10 Những người mong mỏi được một lần ghé thăm ngôi nhà và thắp hương từ biệt Đại tướng vẫn chưa chấm dứt khi ngay từ sáng sớm tinh mơ đã có mặt xếp hàng trước cổng chờ đến giờ mở cửa. 5h sáng, nhiều người đã đến trước cổng nhà của Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại 30 Hoàng Diệu (quận Ba Đình,...