Vợ vừa đi siêu thị về, chồng đã cầm một túi đồ sang nhà chị dâu khiến tôi ngỡ ngàng
Chồng tôi đúng là không biết suy nghĩ cho cảm xúc của vợ!
Tôi nói thật đợt dịch này nhà nào cũng sẽ cảm thấy áp lực khó chịu vì kinh tế giảm sút, phải làm việc tại nhà và bí bách trong 4 bức tường. Nhưng nhà khác thì vợ chồng còn động viên nhau cố gắng vượt qua, người đàn ông làm trụ cột, chỗ dựa cho cả nhà. Riêng nhà tôi thì chồng quá vô tâm hững hờ. Anh có rất nhiều suy nghĩ khác người mà tôi chẳng thể tưởng tượng nổi.
Trước đây khi còn yêu, chồng tôi rất tử tế và sống đàng hoàng, phong độ. Ngày đó anh giống như mẫu bạn trai mà tôi hằng mong ước, luôn đặt mục tiêu sẽ phải lấy anh bằng được. Nhưng rồi ngã rẽ bất ngờ xuất hiện sau khi chúng tôi kết hôn về chung một nhà. Bố chồng đột ngột qua đời, bỗng cả nhà phát hiện ra ông ấy nợ một khoản tiền rất lớn.
Cả nhà chồng loay hoay với đống nợ mà bố chồng để lại, tới nỗi mẹ chồng phải thế chấp vội căn nhà đang ở. Nhà chồng tôi có hai anh em trai, chồng tôi là út. Lúc đó vì chồng tôi làm ra kinh tế nhiều hơn nên đã chia sẻ số tiền trả nợ gấp mấy lần anh trai. Từ khoảnh khắc đó tôi biết chồng mình quá khờ khạo, thiếu tính toán. Dẫu sao anh trai chồng mới là con trưởng, chính anh ấy mới là người đàn ông cần đứng ra để chịu phần cáng đáng nhiều hơn.
Sau khi số tiền nợ cũng trả được gần hết, chồng tôi giống như một người khác. Anh hay buồn phiền, cáu gắt hơn, có thể bởi công việc áp lực, tuổi cũng đã lớn mà chưa dành ra được khoản tiết kiệm nào. Nếu không phải vì khoản nợ của bố chồng, giờ đây chắc chúng tôi cũng có thể ở một căn chung cư tốt chứ chẳng ở nhà thuê như thế này.
Ảnh minh hoạ.
Đợt dịch này, công ty của chồng tôi giảm lương vì tình hình kinh doanh thê thảm. Tôi biết ý luôn ở bên cạnh làm chỗ dựa, đồng thời làm việc chăm chỉ hơn để bù lại khoản lương chồng tôi bị giảm. Suốt 3 năm hôn nhân vừa qua, chúng tôi chỉ chạy vạy lo lắng vì tiền, nào đã có đủ thời gian, tâm sức để nghĩ đến chuyện sinh nở. Chính vì vậy, sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi cũng giảm tần suất. Hai người xa cách nhau, động tí lại cãi vã, mâu thuẫn.
Video đang HOT
Đỉnh điểm nhất là cuối tuần trước. Tôi ra siêu thị mua vài đồ thiết yếu và đồ ăn tích trữ cho vài ngày. Rất nhiều thứ phải mua nhưng một mình tôi cáng đáng hết. Việc mang về nhà chẳng dễ dàng chút nào. Ấy vậy nhưng khi vừa đặt các túi đồ xuống sàn nhà, tôi ngồi nghỉ ngơi thì chồng đã lấy một vài thực phẩm cho vào một túi. Tiếp đó, anh mang túi đó sang nhà chị dâu. Tôi hết sức bất ngờ, hét lên “Anh làm gì đấy sao tự dưng mang đồ nhà mình sang nhà chị dâu?”
Vậy mà ông xã tôi lạnh lùng đáp: “Em mua nhiều thế này thì san sẻ cho nhà anh chị ấy một chút, nhà mình có hai người ăn cả tuần thoải mái”.
Tôi chưa kịp cãi gì thêm thì chồng đã nhanh tay lấy chìa khóa rồi lên xe phi thẳng đi. Quả thực tôi giận chồng cực kỳ, không ngờ anh lại làm hành động đó. Tại sao anh luôn nghĩ cho nhà anh trai mình như thế? Từ trước đến nay, chồng tôi toàn dồn tình cảm vào nhầm chỗ. Người cần được đối xử tử tế ở đây là tôi – vợ anh, người sống chung nhà với anh. Tôi ngồi khóc trên ghế tới khi chồng quay trở về.
Thấy vợ khóc như vậy, chồng chẳng hề an ủi, thậm chí còn buông thêm câu phũ phàng. Anh cho rằng tôi ích kỷ, kẹt sỉ. Tôi cãi lại là kinh tế bây giờ khó khăn, “thóc đâu mà đãi gà rừng”. Tôi cứ xị mặt ra rồi ném đồ đạc lung tung. Tức trí, chồng cãi cùn: “Được rồi, tí tôi ra siêu thị mua lại cho cô là được chứ gì?”
Tối hôm đó vợ chồng tôi không ăn cơm vì quá chán đối phương. Đến hôm nay, trong nhà luôn lạnh lẽo, thiếu đi tình yêu thương. Tôi chán quá, phải chăng chồng chán vợ nên bây giờ sinh sự và nảy nòi biết bao tật xấu như thế không? Nếu thật thì chắc tôi không thể sống cùng anh thêm ngày nào được nữa. Tuổi thanh xuân của tôi, trao cho người đàn ông này, dường như là vô nghĩa mất rồi…
Mẹ lên chơi nhà anh trai, qua 2 hôm bà đã về với bộ dạng khiến tôi thất kinh
Khi ở nhà, mẹ bảo chắc phải lên chơi với anh chị ít nhất 2 tuần. Ai ngờ đến ngày thứ hai thì mẹ đột ngột trở về.
Nhìn bộ dạng của mẹ mà tôi không khỏi kinh hãi.
Cách đây hơn một tháng, mẹ tôi đã khăn gói lên thành phố thăm vợ chồng anh trai chị dâu tôi. Nhà tôi có hai anh em, tôi không học hành cao mà sớm kết hôn rồi sống ở quê. Anh tôi được ăn học đầy đủ, có công việc đáng nể trên thành phố, là niềm tự hào của mẹ tôi.
Anh trai và chị dâu kết hôn 5 năm rồi, đã có một bé trai đầu lòng cũng chính là cháu đích tôn của nhà tôi. Đợt vừa rồi thấy anh chị lâu về thăm nên mẹ tôi đã cất công lên chơi.
Khi ở nhà, mẹ bảo chắc phải lên chơi với anh chị ít nhất 2 tuần. Ai ngờ đến ngày thứ hai thì mẹ đột ngột trở về.
Nhìn bộ dạng của mẹ mà tôi không khỏi kinh hãi.
Bà không về một mình mà còn có anh tôi đi cùng. Đáng nói là hai người xách theo mấy túi hành lý to tướng. Rõ ràng không chỉ có hành lý mẹ tôi mang lên mà còn có đồ đạc của anh trai đem về. Sao bỗng dưng anh tôi lại di cư về quê thế này? Chị dâu và cháu tôi đâu?
Bà không về một mình mà còn có anh tôi đi cùng. (Ảnh minh họa)
Vội vàng hỏi mẹ chuyện là thế nào nhưng bà sầm mặt không nói năng gì. Quay sang nhìn anh trai, tôi thấy anh dạo này râu tóc bù xù, áo quần luộm thuộm, vẻ mặt chán nản, hỏi mấy câu anh cũng chỉ lắc đầu.
Không hỏi được mẹ và anh trai, tôi đành gọi điện cho chị dâu. Để rồi nghe chị kể lại đầu đuôi sự việc mà tôi hốt hoảng khi biết sự thật.
Hóa ra mẹ tôi lên nhà chị dâu chơi nhưng bà vô cùng hạch sách và săm soi con dâu. Chị làm gì bà cũng không vừa ý, bắt chị phải sửa đổi theo ý mình mới thôi. Bà bắt chị dậy thật sớm bữa sáng cho cả nhà rồi mới được đi làm. Buổi trưa dù công ty cách hơn 10 cây số thì chị cũng phải tạt về cơm nước cho chồng và mẹ chồng. Buổi tối tan làm không được về trễ, phải nhanh chóng về nấu nướng dọn dẹp.
Tối hôm đó, chị dâu về muộn nên bảo chồng ở nhà nấu cơm giúp. Ai ngờ lúc chị vừa ló mặt về tới nơi thì đã bị mẹ chồng mắng xối xả vì tội dám để chồng làm việc nhà.
"Đàn ông chỉ việc lo sự nghiệp thôi, còn chuyện bếp núc, con cái là của đàn bà. Cô đừng có mà bắt nạt chồng, ở nhà tôi không dung túng cho cái thói đấy đâu", mẹ tôi chỉ thẳng mặt chị dâu mắng như vậy. Lâu lâu bà mới lên chơi một lần, bà quyết định phải dạy dỗ con dâu đến nơi đến chốn để chị biết khuôn phép nhà tôi thế nào.
Chị không đuổi mẹ tôi nhưng đã đuổi chồng rồi thì mẹ tôi còn mặt mũi nào mà ở đó. (Ảnh minh họa)
Mẹ tôi vừa dứt lời thì chị dâu vứt phịch túi xách xuống ghế rồi tuôn cả tràng: "Mẹ tưởng con trai mẹ có sự nghiệp lẫy lừng lắm phải không? Anh ta thất nghiệp cả năm nay rồi, đổ tại tình hình kinh tế khó khăn không chịu đi kiếm việc làm. Ở nhà ăn bám vợ, đến việc đưa đón con và nấu cơm cho vợ cũng làm không nên hồn.
Ngày trước chưa thất nghiệp thì làm được bao nhiêu nướng vào ăn nhậu bấy nhiêu, cả tháng chưa đưa nổi cho vợ 1 triệu bạc. Nhà này từ to đến nhỏ, từ trên xuống dưới đều là một tay con lo liệu hết. Nhưng con luôn giữ sĩ diện cho anh ta, không bao giờ hé răng nói với bên ngoài. Hôm nay mẹ lên chơi cũng nói dối là vừa đi công tác về, được sếp cho nghỉ mấy ngày xả hơi, thực tế anh ta làm gì đi làm!".
Xả cho thỏa nỗi lòng xong, chị dâu tuyên bố đã chán ngấy người chồng vô trách nhiệm, bất tài vô dụng như anh tôi rồi. Chị thà ở một mình nuôi con còn nhẹ gánh và sung sướng hơn. Sau đó chị lập tức đi viết đơn ly hôn rồi dọn đồ đạc tống cổ anh tôi ra khỏi nhà. Chị không đuổi mẹ tôi nhưng đã đuổi chồng rồi thì mẹ tôi còn mặt mũi nào mà ở đó, bởi vì nhà là do chị dâu trả tiền thuê hàng tháng. Thế là mẹ và anh trai đành kéo nhau về quê trong bộ dạng như vậy.
Mẹ tôi đang buồn nẫu ruột vì anh tôi về nhà thì cả làng trên xóm dưới sẽ biết anh bất tài vô dụng, chứ không được tài giỏi như những lời bà khoe mẽ với mọi người. Nhìn anh ủ dột cả ngày mà tôi cũng thấy buồn thay. Chúng tôi phải thuyết phục chị dâu thế nào để chị tha lỗi cho anh tôi?
Mở tủ lạnh nhà chị dâu, tôi choáng ngợp với những đồ trong đó và càng sốc hơn khi biết nguồn cung Nhìn tủ lạnh chật ních toàn đồ tươi ngon, tôi rất ngạc nhiên và hỏi chị dâu. Để rồi khi biết được nguồn cung thì đau điếng. Vợ chồng anh trai khá giả, đã mua được nhà riêng. Còn chúng tôi thu nhập thấp, vẫn đang ở trọ. Mỗi dịp lễ Tết, chị dâu đều biếu tiền bố mẹ chồng, còn chúng tôi...