“Vợ tôi hỗn láo hay mẹ tôi cổ hủ?”
Tôi vừa bắt xe cho mẹ về quê sau khi cố giữ bà lại mà không được. Trước đó vợ tôi cũng rời khỏi nhà với một cái tát bỏng rát trên má từ cơn tức giận của tôi.
Giờ thì tôi ngồi một mình, cố nghĩ lại mọi chuyện xem: Là mẹ mình quá đáng hay là vợ mình hỗn láo?
Ảnh minh họa: Getty Images
Nhà tôi có bốn chị em. Tôi là con út, cũng là con trai duy nhất trong nhà. Bố mẹ tôi làm nông, gia cảnh tương đối khó khăn nhưng từ nhỏ tôi đã được cưng chiều không hề phải chịu thiếu thốn. Các chị tôi đều nghỉ học sớm để ra đời kiếm tiền, chỉ có tôi được học hết Đại học. Mọi ước mơ kì vọng, bố mẹ dồn hết cả cho tôi.
Vợ tôi cũng dân tỉnh lẻ lên thành phố học hành rồi lập nghiệp. Cùng hoàn cảnh, chúng tôi dễ hiểu, đồng cảm và rồi yêu nhau từ năm cuối Đại học. Ra trường, tôi làm việc cho một công ty tư nhân, cô ấy nhờ có ngoại ngữ tốt đã được nhận vào làm trong một tập đoàn có tiếng trong nước. Thu nhập của vợ cao hơn tôi, đồng nghĩa với việc thời gian và áp lực công việc cô ấy cũng nhiều hơn.
Chúng tôi lần lượt sinh hai cô con gái. Tôi chưa từng nghĩ đó là vấn đề cho đến khi mẹ tôi suốt ngày gọi điện hỏi vợ chồng tôi bao giờ thì sinh thêm đứa nữa. Bố mẹ tôi nghĩ tôi là con trai một, không thể không đẻ con trai, không thể không kiếm một thằng cu nối dõi.
Video đang HOT
Hiểu tâm tư bố mẹ, tôi cũng vài lần xa gần hỏi vợ nhưng cô ấy nói rằng không đẻ nữa. Cô ấy bảo tư tưởng ông bà lạc hậu, thời đại này rồi còn phân biệt gái trai. Vả lại cô ấy sinh mổ hai lần nên không muốn sinh thêm nữa. Công việc của cô ấy lại rất bận, rất áp lực, thật sự không có nhiều thời gian để “suốt ngày ăn với đẻ”.
Thời gian vừa qua cả hai vợ chồng tôi đều bận, đặc biệt là vợ tôi. Tập đoàn cô ấy có nhiều dự án, cô ấy phải đi sớm về muộn hơn bình thường. Con gái lớn đã có thể tự đi xe buýt đến trường nhưng con gái nhỏ học mẫu giáo cần người đưa đón. Tôi nhờ mẹ mình ra ở cùng, đưa đón cháu một thời gian.
Có mẹ chồng chăm con, cửa nhà cơm nước, vợ tôi càng yên tâm dồn tâm sức cho công việc của mình. Cô ấy đi sớm hơn, về muộn hơn. Ngày nào cũng thức làm việc đến nửa khuya mới tắt đèn đi ngủ. Nhìn con dâu tất bật như vậy, chẳng có thời gian ngó ngàng gì đến chồng con, mẹ tôi rất không hài lòng.
Vậy nên sáng hôm nay, khi vợ tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, mẹ tôi liền nói: “Phụ nữ quan trọng nhất là gia đình, là làm tròn bổn phận làm vợ, làm dâu. Không có con trai thì kiếm tiền làm gì cho lắm”.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên mẹ tôi nói chuyện này. Ra nhà tôi ở cả tháng rồi, mẹ không ít lần nói gần xa việc vợ tôi nên đẻ thêm con. Cô ấy nghe xong thường sẽ lảng sang chuyện khác hay kiếm cớ rời khỏi câu chuyện.
Nhưng hôm nay không thế. Cô ấy đứng lại nơi cửa rồi lại quay vào, giọng điệu có vẻ đang kìm để không nổi nóng: “Không có con trai thì con vẫn phải lo cho con gái. Đối với con, con gì cũng quan trọng như nhau. Thế mẹ có con trai đây, sao mẹ không lo được cho anh ấy đủ đầy, để bây giờ gần bốn mươi rồi vẫn còn phải ở nhà thuê? Nếu mẹ có thể lo cho anh ấy, con đã không phải vất vả sớm khuya lo kiếm tiền, sẽ yên tâm ở nhà thảnh thơi mà đẻ cháu đích tôn cho mẹ. Luôn tiện con cũng nói luôn, sinh thêm con hay không là do vợ chồng con quyết định, hi vọng mẹ không can thiệp vào chuyện này nữa”.
Mẹ tôi dĩ nhiên tím mặt vì tức giận, còn tôi sốc đến độ không nói nên lời mà giáng vào mặt vợ một cái tát. Tôi chưa từng lường trước được phản ứng này của cô ấy. Và rõ ràng, cô ấy không nên nói như vậy trước mẹ chồng mình.
Kết quả là vợ tôi lạnh lùng bước ra khỏi nhà, còn mẹ tôi khẩn trương xếp đồ về quê. Mẹ tôi nói: “Mẹ sinh ra anh, cực khổ nuôi anh lớn khôn không phải để được báo đáp bằng một nàng dâu như thế này. Anh xem làm thế nào thì làm, còn mẹ không chấp nhận ngữ con dâu đã không biết đẻ còn không biết cách cư xử như vậy. Nó khinh mẹ anh nghèo đấy. Đồ mất dạy”.
Là con, tôi hiểu tâm tư của mẹ mình. Là chồng, tôi cũng hiểu những nỗi khổ của vợ. Nhưng có ông bố bà mẹ nào không mong mỏi nhà mình có một thằng nối dõi. Mong ước của mẹ tôi thật sự không sai. Nhưng tôi phải làm sao để vợ tôi hiểu được điều đơn giản đó?
Bố mẹ cho 2 tỷ mua nhà, thế nhưng ngày mẹ nằm viện vợ tôi lại có hành động khó có thể chấp nhận được
Không thể thuyết phục vợ nghỉ làm, tôi nói sẽ chăm sóc các con, còn vợ vào viện ngủ với mẹ vài tối, đến lúc này cô ấy mới đồng ý.
Khi tôi mới có bạn gái, bố mẹ đã cho tôi 2 tỷ để mua căn hộ chung cư. Khi đó bạn gái cũng muốn được đứng tên sở hữu căn hộ nhưng cả nhà tôi không ai đồng ý vì chưa biết tình yêu của hai đứa đi đến đâu, nhỡ cho cô ấy đứng tên, không lấy nhau lại phải đưa nhau ra tòa để phân xử tài sản thì rất mệt mỏi.
Sau khi đã có nơi ở ổn định rồi chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Và từ đó cuộc sống của chúng tôi rất yên ấm hạnh phúc. Hai đứa con lần lượt ra đời và tình cảm mẹ chồng con dâu vẫn tốt đẹp. Cho đến khi mẹ tôi nằm viện thì bản chất con người vợ mới bộc lộ rõ.
Mẹ tôi bị xe tông và ngã rất mạnh, tủy sống bị dập, toàn bộ phần cơ thể bên dưới không thể hoạt động được nữa. Mẹ phải sống phụ thuộc vào sự chăm sóc của người thân.
Nhà có mỗi mình tôi là con nên mẹ chỉ biết trông cậy vào vợ chồng tôi và bố. Tôi bảo vợ xin nghỉ phép vài hôm để chăm sóc mẹ nhưng cô ấy nói là công việc đang bận rộn không thể nghỉ được.
Không thể thuyết phục vợ nghỉ làm, tôi nói sẽ chăm sóc các con, còn vợ vào viện ngủ với mẹ vài tối, đến lúc này cô ấy mới đồng ý.
Ảnh minh họa
Đến đêm thứ 3 vợ ngủ tại bệnh viện, khoảng 1h đêm, mẹ gọi điện cho tôi sụt sịt khóc nói là mình mẩy đau nhức lắm không thể ngủ được. Mẹ bảo vợ tôi không ngó ngàng đến bà, đến viện cô ấy đâu có chăm mẹ mà đến để ngủ, gọi kiểu gì con dâu cũng không chịu dậy.
Nghe mẹ nói mà tôi buồn và tức giận vô cùng, tôi chỉ biết động viên mẹ cố chịu đựng, để sáng hôm sau sẽ chấn chỉnh vợ.
Ngay khi bệnh viện vừa mở cửa cho người nhà bệnh nhân vào, tôi đã có mặt. Vợ đi chăm người ốm mà còn khỏe hơn ở nhà, tôi kéo vợ ra hành lang và hỏi tại sao không chăm mẹ khi bà cần giúp đỡ?
Vợ nói rất hận chuyện bố mẹ chồng không cho đứng tên căn hộ chung cư. Bây giờ mẹ ốm không có trách nhiệm phải chăm sóc. Tôi bực mình nói: "Nếu chưa cưới nhau mà bố mẹ vợ mua nhà cho em, lúc đó em có chịu cho anh đứng tên không? Là vợ chồng ai đứng tên chẳng được, lấy nhau mà cứ lo ly hôn rồi chia nhau tài sản thì lấy nhau làm gì. Nếu căn hộ chung cư quan trọng với em thế thì anh cho em hết đó anh không cần gì nữa" .
Cô ấy không trả lời câu hỏi của tôi, nói muộn giờ làm nên vội vã đi làm.
Những ngày mẹ xuất viện, về nhà chỉ có bố và tôi chăm sóc, còn cô ấy chỉ đến hỏi thăm vài câu cho xong nghĩa vụ. Chẳng giúp mẹ tôi việc gì, tôi bực lắm nhưng không biết phải nói thế nào để cô ấy chịu chăm sóc mẹ chồng nữa. Mọi người cho tôi lời khuyên với?
Sau khi sinh con, vợ tôi cứ như "biến" thành bà già 80 tuổi vậy! Hậu sinh đẻ, vợ tôi cứ như thành siêu nhân Gao, mạnh mẽ và quyết đoán đến mức khiến gia đình chạy tán loạn. Trước đây tôi "cuồng vợ" lắm, giờ đỡ nhiều rồi. Giờ tôi "cuồng con". Nhìn thằng bé mũm mĩm, trắng nõn, phúng phính nằm cuộn ngon lành trong cũi, ai mà không thương cho được chứ? Nhưng để có...