Vợ ốm vẫn cố nấu cơm rồi chạnh lòng trước tuyên bố của chồng
Khi bước vào hôn nhân, cả vợ lẫn chồng như “ trên cùng một con thuyền”. Cả hai người phải cùng nhau xây đắp thì mới có thể giúp mối quan hệ bền chặt, hạnh phúc.
01
Thùy là người không thể chịu đựng nổi cảnh nhà cửa bừa bộn. Bởi vậy nên cho dù về nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi đến mức nào đi chăng nữa, cô vẫn lao ngay vào dọn dẹp sạch sẽ.
Trái với Thùy, Hùng – chồng cô lại siêu bừa bộn. Anh cũng chẳng có ý thức gì trong việc dọn dẹp nhà cửa. Nhiều lúc Thùy chán ngán khi nghĩ đến chồng mình. Anh chưa một lần tự tay quét dọn hay nấu một bữa ăn. Điều đơn giản như nhặt rau hay lấy thịt từ tủ lạnh ra hộ vợ cũng không có.
Hùng sống rất cẩu thả, đôi tất anh đi về ném trên sofa, Thùy không mang đi giặt thì có thể 1-2 tuần sau nó vẫn ở đó. Nhà không dọn anh mặc kệ, dẹp ra được một chỗ để ngả lưng đi ngủ là được rồi.
Con cái ở nhà với Thùy lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm. Chồng trông con một buổi chiều, khi về nhà Thùy “tiền đình” vì con bẩn thỉu lem luốc, chiếc áo “nhuộm màu” bởi màu kem, bánh kẹo. Gạt đi tất cả, Hùng vẫn chẳng thấy đó là vấn đề.
Trong cuộc sống, Thùy cũng không được nhờ chồng. Hồi họ sắp cưới, Hùng hợp tác với bạn để mua đất nhưng việc làm ăn không thuận lợi lại bị lừa nên họ gánh nợ. Bởi vậy, hàng tháng Hùng cứ dùng tiền lương của mình trả nợ. Toàn bộ chi tiêu trong nhà một tay Thùy gánh vác. Nhiều lúc cô cũng muốn hỏi chồng nhà nợ nần còn bao nhiêu nhưng hỏi đến Hùng toàn gạt đi. Bởi vậy, Thùy cũng chẳng rõ thực chất khoản nợ của chồng là như thế nào. Hàng năm, anh vẫn chẳng hề đưa cho vợ lấy một nghìn lo toan nhà cửa.
Hai vợ chồng họ nói chuyện nhiều, cãi vã cũng có nhưng chẳng thể giải quyết được vấn đề vì Hùng rất cố chấp.
Cuộc sống bên cạnh một người chồng có phần vô lo vô nghĩ, vô trách nhiệm khiến Thùy mỏi mệt. Hằng ngày, Thùy vẫn lãnh trách nhiệm dọn dẹp “đống” bày bừa do chồng bày ra. Giày dép, quần áo, tất bẩn… đủ cả. Có lần Thùy đi công tác, con cái gửi bên ngoại. 1 tuần sau cô về nhà thì suýt nôn ra bởi rác đồ ăn chồng gọi ngoài chất đầy góc bếp. Hai vợ chồng cãi vã nhiều lần mà chẳng khá hơn.
02
Video đang HOT
Hồi còn yêu nhau, Thùy không xem việc chồng có chăm chút nhà cửa không là một vấn đề. Cô cho rằng mình chăm chỉ như thế này, chồng không làm thì mình làm, chẳng có gì phải ầm ĩ. Nhưng khi cưới về rồi, cô mới phát hoảng vì anh cẩu thả ngoài sức tưởng tượng.
Điều cốt lõi khiến cô bất mãn với hôn nhân chính là sự vô trách nhiệm từ chồng. Anh không có đóng góp, không giỏi nuôi dạy con, đến cả khi Thùy bận rộn nhờ chồng giúp đỡ gì đó anh cũng hoàn thành một cách cẩu thả, khó chấp nhận.
Một lần nọ, Thùy bị ốm khá nặng. Vì sợ lây cho con nên Thùy bảo chồng đưa hai bé sang nhà ông bà nội nhờ trông giúp vài ngày.
Ốm và rất mệt song Thùy vẫn cố lết dậy để nấu cơm bởi chồng cô không hề biết nấu nướng. Trước đó, anh nấu 1 nồi cháo cho vợ thì cháy khét hỏng cả nồi rồi. Đứng nấu cơm, nghĩ đến bản thân mình mà cô rơi nước mắt. Hùng vẫn nằm ở sofa, chơi game một cách thoải mái. Không hề mảy may nghĩ ngợi chuyện vợ ốm vẫn phải lết dậy làm việc.
Thùy chạy ra phòng khách, nói với chồng rằng cô rất mệt mỏi, tại sao anh không tự giác với công việc nhà, không hề biết giúp đỡ vợ.
Hùng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng tuyên bố vài câu khiến Thùy “sáng mắt”: “Ai bảo em chăm quá làm gì để anh chẳng có việc gì làm cả. Em đầy trách nhiệm, chu đáo làm hết đâm ra anh bị vô trách nhiệm thôi. Ngày xưa anh có như thế đâu, chính em quá chu toàn làm anh hư đấy chứ”.
Nó gần như là một lời “cáo buộc” khiến Thùy sững sờ. Từ sau khi kết hôn, Hùng chưa một lần tự giác làm việc nhà, anh ỷ lại, có chăng hay chớ và không làm tròn trách nhiệm của một người chồng là do anh, đâu phải “hư” vì vợ.
03
Khi bước vào hôn nhân, cả vợ lẫn chồng như “trên cùng một con thuyền”. Cả hai người phải cùng nhau xây đắp thì mới có thể giúp mối quan hệ bền chặt, hạnh phúc.
Đừng bao giờ quy trách nhiệm cho ai phải đảm nhận nhiệm vụ gì. Không thể có chuyện phụ nữ mặc định làm bếp núc, dọn dẹp và chăm con. Đàn ông chỉ cần ra ngoài kiếm tiền là được.
Cả hai phải sẻ chia, phải biết thấu hiểu và cảm thông cho nhau.
Khi kết hôn, ai cũng là một người trưởng thành và buộc bản thân phải có trách nhiệm. Nếu như không có trách nhiệm thì đừng lên xe hoa. Điều đó sẽ không chỉ làm hại cuộc đời người kết hôn với họ mà còn khiến cho cuộc sống sau này sẽ vô cùng bế tắc, mệt mỏi.
Trong câu chuyện trên, Hùng “buộc tội” vợ quán xuyến tất cả khiến mình “hư” đi. Nhưng rõ ràng ngay từ đầu anh vô trách nhiệm, không thể hiện được vai trò của mình mới khiến vợ phải lao lực, tự mình lo toan tất cả.
Vợ là vợ, là một người đứng cân bằng trên cán cân với chồng trong một cuộc hôn nhân. Họ đâu phải là một người cần dạy chồng nên làm gì, làm như thế nào. Ai mà chẳng cần có sự trách nhiệm của mình, sự tự giác của mình khi bước vào mối quan hệ nào đó.
Không thể có chuyện phụ nữ toàn diện nên đàn ông ỷ lại, tất cả đến từ ý thức của mỗi con người. Và đương nhiên, một người làm chồng, làm cha thì cần có ý thức đó. Đừng bao giờ đổ lỗi cho ai khác về sự kém hoàn thiện của bản thân mình. Hãy tự nhìn nhận lại và thay đổi nếu không muốn hôn nhân đi vào ngõ cụt!
Phát hiện chồng ngoại tình, vợ tôi không đánh ghen cũng làm chồng khiếp sợ
Chiều nay, khi tôi đi làm về, vừa bước vào nhà thì vợ tôi liền hỏi: "Mai anh có thích ăn món lòng xào dưa không, em làm?".
Tôi bảo cô ấy là ăn gì mà chẳng được, tôi có khó khăn gì chuyện ăn uống đâu.Thế nhưng tối nằm lướt mạng, tôi mới hiểu ý của câu vợ hỏi lúc ban chiều. Lòng tự nhiên lại gợn lên một nỗi niềm vô cùng khó chịu.
Hai năm trước, tôi lỡ phải lòng một cô gái trẻ làm việc tại một quán cà phê. Thứ tình cảm ngang trái nhanh chóng làm tôi mê muội. Tính tôi vốn nhút nhát từ nhỏ, yêu vợ là người đầu tiên, ngoài ra chưa từng có tình cảm với một ai khác. Có lẽ chính vì tôi ít trải nghiệm, không có kinh nghiệm tình trường, vậy nên khi thấy một cô gái trẻ xinh đẹp à ơi gọi mời thì tôi dễ ngã đổ. Tôi đã ngoại tình, chính xác là như vậy.
Nhưng như tôi nói, trong chuyện tình cảm, tôi vốn ngờ nghệch, vậy nên chuyện này nhanh chóng bị vợ phát hiện. Khi cô ấy đọc được tin nhắn tôi và người kia đong đưa hẹn hò với nhau, cô ấy ngồi trước mặt tôi hỏi một câu ngắn gọn rõ ràng: "Anh nói đi, bỏ vợ hay bỏ bồ?". Trước thái độ của vợ, mặt tôi tái mét lạy lục xin lỗi hứa ngay lập tức cắt đứt mối quan hệ sai trái kia. Vợ tôi sau đó im lặng mấy ngày liền không nói với tôi một câu nào.
Lúc tôi cảm giác như không khí im lặng trong nhà quá ngột ngạt đáng sợ, tôi định quỳ xuống van xin vợ thì cô ấy lại bất ngờ nói cười trở lại, như thể những chuyện đáng buồn trước đó đã bị vợ tôi xóa sạch trong mấy ngày im lặng kia. Dĩ nhiên, tôi chẳng còn dám tơ hào gì người kia sau khi lén lút nhắn một tin nhắn cuối cùng: "Vợ anh biết chuyện rồi, thôi nhé".
Tôi cứ nghĩ có lẽ tôi biết sai, biết quay đầu thì vợ tha thứ. Đúng là cô ấy có tha thứ. Cô ấy không đánh ghen như phụ nữ thường làm khi biết chồng ngoại tình. Cô ấy cũng chẳng chửi bới đay nghiến gì tôi cả. Nhưng dù là thế, cô ấy vẫn luôn làm tôi thót tim sợ hãi.
Khi hai vợ chồng đang ngồi xem một bộ phim, nhân vật nam chính lén lút ngoại tình, cô ấy liền nói: Anh thấy thằng cha kia có đáng sợ không, có thể ngủ một lúc với hai người đàn bà, kinh thật.
Khi một vụ ngoại tình nào đó bị bóc phốt trên mạng xã hội, cô ấy thường sẽ tỉ mỉ kể cho tôi nghe nội dung câu chuyện với điệu bộ hết sức vô tư hào hứng, sau đó kết luận: "Cũng chỉ là một lũ mèo mả gà đồng như nhau cả thôi, anh nhỉ?".
Hai năm trôi qua rồi, vậy mà vợ tôi luôn như thế, chỉ cần có cơ hội cô ấy liền lập tức dùng những câu chuyện, những sự kiện diễn ra trong xã hội hàng ngày kể cho tôi nghe, sau đó bình luận bằng những từ ngữ nặng nề chua chát. Tôi thừa hiểu cô ấy không chỉ kể chuyện, cô ấy đang cố tình mỉa mai dày vò tôi. Nhưng lại bằng cái cách tôi không thể nào tỏ ra khó chịu công khai hay phản kháng được.
Mỗi khi ngồi vào mâm cơm hay chuẩn bị đi ngủ, nghe vợ nói "hôm nay có vụ này hay lắm anh này" hay tương tự thế là người tôi bắt đầu nóng bừng lên, nỗi khiếp sợ trào dâng lên trong lồng ngực bởi biết lại sắp được nghe một bi kịch nào đó đang diễn ra.
Vợ tôi kể, giọng điệu tỉnh bơ như không, sau cùng sẽ hỏi tôi: "Anh thấy có kinh không, nếu là anh, anh có thấy đau không, có chịu nổi không?". Lúc nào tôi cũng phải giả câm giả điếc mà lảng sang chuyện khác cho nhanh.
Người ta vẫn nói, phụ nữ có thể tha thứ, nhưng họ không bao giờ quên. Có những chuyện họ có thể không nói ra nhưng trong lòng luôn nhớ. Những người không muốn phơi nỗi đau của mình ra cho người khác thấy, đó lại chính là những người đau nhiều nhất vì họ chịu đựng và gặm nhấm nỗi đau đó một mình.
Đôi lần, tôi rất muốn nói với vợ rằng tôi sai lắm rồi, xin cô ấy đừng dùng những câu chuyện của người khác để tự gợi lại vết thương của mình nữa. Tôi sẽ dùng sự ăn năn này, tình yêu và sự biết ơn này mà xoa lành dần vết thương lòng cho cô ấy. Nhưng tôi không dám mở lời, cũng không thể mở lời.
Nhiều lúc nhìn vợ, tôi chỉ hận bản thân mình. Hẳn là cô ấy đã đau lòng lắm nhưng lại cố tỏ ra không đau. Hẳn là cô ấy đã thất vọng và tổn thương ghê gớm lắm nhưng luôn cố tỏ ra mình ổn. Giá như tôi chưa từng sai lầm thì tốt biết bao nhiêu. "Giá như..." cuối cùng cũng chỉ là một giả thiết được đặt ra quá muộn màng.
Đàn ông thông minh sẽ không chạm đến 3 điểm mấu chốt này Không chỉ phụ nữ cần có trí tuệ cảm xúc mà đàn ông cũng nên góp nhiều công sức vào chuyện giữ gìn sự bình ổn cho mối quan hệ của cả hai. "Nắm tay nhau già đi" là mong muốn của nhiều người khi bước vào hôn nhân. Tuy nhiên luôn có một loại tình yêu ban đầu tưởng như hạnh phúc,...