Vợ nằng nặc đòi ly hôn vì cuộc sống quá yên bình
Tôi viết những dòng chia sẻ này để trải lòng. Những ngày qua, tôi quá mệt mỏi. Tất cả đều xoanh quanh sự đỏng đảnh của vợ tôi.
Chúng tôi lấy nhau qua mai mối của một người họ hàng. Lúc đó, tôi đã ngoài 30 tuổi. Là con trai duy nhất nên bố mẹ tôi rất mong tôi cưới vợ sớm, sinh con để ổn định cuộc sống.
Nhà tôi ở một quận ngoại thành Hà Nội. Sau khi ra trường, nhờ quan hệ của gia đình, tôi vào làm tại một công ty của người quen. Công việc không quá vất vả nhưng mức lương chỉ đủ sống. Thời điểm đó, bố mẹ tôi có tích góp nên mua cho tôi một căn hộ chung cư ở nội thành. So với các chàng trai khác, tôi được đánh giá là điềm tĩnh, hiền lành.
Ảnh: Đức Liên
Vợ kém tôi 3 tuổi. Cô ấy từ quê lên Hà Nội học và ở lại lập nghiệp. Thời điểm quen tôi, cô ấy ở một nhà trọ gần nơi tôi làm. Nhờ sự mai mối, chúng tôi nhanh chóng quen nhau. Cũng do gia đình tôi hối thúc, chúng tôi làm đám cưới không lâu sau đó.
Nhưng sau khi kết hôn, tôi cảm nhận tình cảm vợ dành cho mình không quá sâu đậm. Đã có lúc tôi tự nhủ có phải cô ấy lấy tôi vì điều kiện của tôi (công việc ổn định, có nhà ở thủ đô) chứ không phải vì tình yêu?
7 năm sau hôn nhân, vợ tôi sinh con gái. Cuộc sống của chúng tôi khá ổn định. Tôi đi làm đều đặn từ thứ Hai đến thứ Sáu. Sau giờ làm, tôi về nhà và phụ vợ chăm con, làm việc nhà. Buổi tối, kết thúc các công việc, tôi vào mạng xem tin tức, lướt facebook. Vào cuối tuần, tôi cũng có gặp gỡ bạn bè để nhậu nhẹt hay làm vài trận bóng nhưng tần suất không nhiều.
Video đang HOT
Nói chung ai nhìn vào cũng nghĩ là một gia đình hạnh phúc, vì tôi khá chịu khó, lại không có một thói hư tật xấu nào (không hút thuốc, không chơi bời, không cờ bạc…).
Nghe qua mọi chuyện tưởng chừng như rất thuận lợi nhưng vấn đề lại ở chỗ đó. Vợ tôi luôn than phiền rằng cô ấy cảm thấy cuộc sống rất nhàm chán và đơn điệu. Cô ấy trách tôi chỉ biết làm việc đem tiền về cho vợ, song chẳng hề biết chuyện trò, chia sẻ…
Cô ấy thường xuyên kể chuyện những người bạn là ông này, bà kia, liên tục đi công tác nước ngoài. Chồng của bạn cô ấy thường xuyên tặng vợ những chuyến du lịch bất ngờ, những món quà để hâm nóng tình cảm… Cô ấy nói quá nhiều khiến chúng tôi không ít lần to tiếng. Để yên chuyện, tôi cũng cố gắng làm như cô ấy bảo tổ chức những chuyến đi chơi cho gia đình, mua quà tặng vợ vào ngày lễ… Tuy nhiên vợ tôi vẫn không hài lòng.
Gần đây, cô ấy đề xuất chúng tôi làm ăn cùng bạn cô ấy vì đây là một cơ hội tốt. Nhưng tôi nhận thấy có rủi ro và với bản tính thích an toàn, tôi không đồng ý hợp tác làm ăn. Vợ tôi thất vọng, chì chiết tôi là người quá an phận thủ thường, không biết vươn lên làm giàu. Tôi không hiểu vì sao chúng tôi có nhà cửa, cuộc sống đủ chi tiêu, không quá thiếu thốn mà vợ tôi vẫn không ngừng than vãn. Một cuộc sống bình yên, đầy đủ lại khiến cô ấy chán chường.
Cuối cùng, trong nhiều tháng liền chúng tôi “chiến tranh lạnh”. Đi làm về, tôi vẫn thực hiện các nhiệm vụ với gia đình nhưng hầu như chúng tôi không tranh luận cũng không chia sẻ gì với nhau. Ai làm việc nấy.
Vừa rồi, cô ấy đề nghị hai vợ chồng có cuộc nói chuyện nghiêm túc. Cô ấy nói chúng tôi không hợp nhau. Tôi là người quá an phận, thụ động trong khi cô ấy hướng ngoại, thích những thứ bất ngờ, thích nỗ lực để có cuộc sống tốt hơn. Vì quá trái ngược về tính cách, quan điểm sống, cô ấy đề nghị ly hôn.
Đề nghị này của cô ấy khiến tôi quá sửng sốt. Giữa chúng tôi không mâu thuẫn, cuộc sống không hề khó khăn, tại sao cô ấy lại muốn đạp đổ tất cả? Tôi yêu cầu cô ấy suy nghĩ lại thật kỹ càng, sau đó chúng tôi sẽ nói chuyện tiếp. Nhưng dường như vợ tôi không hề muốn suy nghĩ lại…
Sáng 8h chẳng thấy con dâu dậy nấu ăn, mẹ tôi đập cửa thì hóa đá nhìn cảnh trống không
Mẹ tôi lao vào phòng nhưng trong ấy chẳng có ai, hành lý tư trang của anh trai và chị dâu tôi cũng biến mất. Họ đã ra ngoài, nói chính xác hơn là họ bỏ đi ngay từ lúc nửa đêm không cho ai biết.
Sáng cuối tuần vừa rồi, tôi đang ở nhà thì đột nhiên mẹ tôi đến chẳng báo trước. Bà khóc nức nở kể câu chuyện về anh trai tôi và chị dâu khiến tôi không khỏi giật mình.
Anh ấy cưới vợ gần một năm rồi, họ vẫn chưa sinh con vì chị dâu bảo muốn ổn định cuộc sống đã. Cảnh sống chung thì làm sao tránh khỏi mâu thuẫn, tôi cũng đi làm dâu nhà người ta nên tôi hiểu chứ. Nhưng bản thân tôi luôn cố gắng nhún nhường mẹ chồng để giữ hòa khí gia đình. Thấy chị dâu cũng là người biết điều nên tôi khá yên tâm, tin rằng mẹ có thể chung sống hòa thuận với vợ chồng con trai.
Cảnh sống chung thì làm sao tránh khỏi mâu thuẫn... (Ảnh minh họa)
Sáng vừa rồi mẹ tôi đợi mãi chẳng thấy con dâu dậy nấu bữa sáng cho cả nhà. Bà bực bội vô cùng, ngày thường chị 5h dậy chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đi làm là vừa, ngày cuối tuần được nghỉ làm thì 6h sáng cũng phải dậy rồi chứ. Thế mà 8h vẫn chẳng thấy mặt mũi chị dâu đâu, mẹ tôi mất hết kiên nhẫn liền lên đập cửa phòng riêng của anh chị.
Không tưởng tượng được là cửa không hề chốt trong, bà vừa chạm nhẹ vào thì cánh cửa đã bị đẩy ra. Mẹ tôi lao vào phòng nhưng trong ấy chẳng có ai, hành lý tư trang của anh trai và chị dâu tôi cũng biến mất. Họ đã ra ngoài, nói chính xác hơn là họ bỏ đi ngay từ lúc nửa đêm không cho ai biết.
Mẹ tôi hoảng loạn gọi điện cho anh trai thì anh ấy đáp tỉnh bơ thế này:
- Mẹ không muốn chung sống hòa bình với con dâu, suốt ngày bắt nạt, làm khó cô ấy thì chúng con đành phải đi chỗ nào sống chứ biết làm sao. Bây giờ mẹ vẫn khỏe, thôi thì mẹ cứ cố gắng tự chăm sóc bản thân, khi nào mẹ già yếu không thể lo được cho mình nữa thì tính sau. Lúc ấy mẹ cũng phải dễ tính chút chứ cứ cái đà này thì chẳng bao giờ ở được với nhau đâu.
Thời điểm đó mẹ tôi mới biết hóa ra anh trai tôi và chị dâu về quê ngoại ở. Họ quyết định gom góp tiền bạc mở cửa hàng kinh doanh dưới quê nhà chị dâu vì bố mẹ chị ấy có đất mặt đường. Đi làm thuê mãi cũng mệt mà lương lậu chẳng được bao nhiêu. Bố mẹ chị ấy chỉ có 2 người con gái, em gái chị dâu về nhà chồng rồi, hiện tại hai cụ ở một mình. Họ về đấy sinh con đẻ cái sau này bố mẹ chị dâu còn trông cháu cho là đằng khác. Anh tôi thấy điều kiện tốt quá lại đều là bố mẹ ruột thịt cả, chẳng việc gì phải ngại nên đồng ý luôn.
Nếu thẳng thừng đưa ra ý kiến với mẹ tôi, chắc chắn bà sẽ phản đối. Anh chị chỉ còn cách lén trốn đi, đặt mọi chuyện vào thế đã rồi buộc bà phải chấp nhận. Mà mẹ tôi lại là người trọng mặt mũi và sĩ diện, bà không đời nào về hẳn quê nhà chị dâu làm ầm ĩ lên đâu.
Bà bất lực và ấm ức phát khóc mà không làm gì được. (Ảnh minh họa)
Sau đó mẹ tôi có xuống nước bảo con trai về nhưng anh ấy kiên quyết không chịu. Anh bảo mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, đâu thể cứ thế bỏ ngang. Bà bất lực và ấm ức phát khóc mà không làm gì được, đành chạy đến cầu cứu tôi xem con gái có phương án giải quyết nào không.
Nói thật tôi làm gì có cách nào để giúp bà, anh trai đã quyết rồi ai có thể lay chuyển nổi. Nói thẳng ra mẹ tôi cũng khắt khe với chị dâu quá, thời buổi này còn bắt chị ngày nào cũng dậy từ 5h sáng nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi mới được đi làm. Trong khi đó công việc ai cũng bận rộn mệt mỏi, nhiều khi đêm hôm trước còn phải thức khuya làm thêm. Trong cách cư xử hàng ngày bà cũng rất khắt khe, hay xét nét, soi mói và chê bai chị bằng những lời lẽ rất khó nghe.
Biết là vậy nhưng anh tôi làm thế cũng quá đáng quá, để mẹ già ở một mình không ai chăm nom mà anh ấy cũng đành lòng. Đúng là đẻ được đứa con trai, nuôi nấng bao công, chỉ mong sau này được nhờ vả mà cuối cùng lại thành ra như thế! Con trai lấy vợ vào là đặt vợ lên trên hết, quên luôn cả mẹ ruột!
Đâu phải ngoại hình, đây mới là vẻ đẹp không bao giờ lụi tàn của phụ nữ Chẳng có ai thích kiểu người nóng giận cả, hơn nữa người hay nóng giận thì cũng sẽ khiến da dẻ không được tốt, khí huyết không được lưu thông. Phụ nữ đam mê đọc sách Phúc hữu thi thư khí tự hoà, thế nên việc đọc sách chắc chắn sẽ mang lại sự lắng động về tư tưởng, càng mang lại sự...