Vợ mang bầu, chồng ngủ cạnh vợ cả đêm mà không biết vợ đã tắt thở
Từ ngày chị mang bầu, cứ ngỡ anh sẽ vui mừng và yêu thương vợ nhiều hơn. Nhưng rốt cục anh vẫn chứng nào tật nấy, vẫn đi sớm về hôm và không quan tâm tới vợ.
Chị nhớ như in hôm anh đưa vợ đi siêu âm lúc 12 tuần, bác sĩ nói: “Là con gái giống mẹ nhé” thì anh tỏ ra buồn rầu ra mặt. Anh chẳng nói chẳng rằng bỏ ra ngoài khiến chị vừa chạnh lòng vừa xấu hổ với bác sĩ. Đêm đó về chị hỏi anh:
- Anh không thích…. con gái à?
- Cô nghĩ có thằng đàn ông nào nó thích vợ đẻ con gái mà còn hỏi thế hả?
(Ảnh minh họa)
Câu nói đó như nhát dao đâm vào trái tim người vợ, chị suy nghĩ nhiều cộng với sức khỏe yêu nên đi làm được thêm 2 tháng thì chị bị động thai phải xin nghỉ ở nhà. Từ đó chị mang danh ăn bám chồng, càng nghĩ chị càng tủi thân, khó khăn lắm chị mới có thể mang bầu vậy mà anh chẳng hào hứng gì cả.
Ngôi nhà nhỏ chỉ có anh và chị vậy mà đôi khi nó tĩnh lặng đến đáng sợ. Nhiều lần chị nhắn tin cho anh hỏi anh vì sao không thể vui vẻ khi về nhà, hỏi anh tại sao không thể yêu thương chị vì trên đời này anh chỉ có 1 người vợ thôi và con anh cũng cần bố yêu thương nữa. Nhưng trả lời lại chị chỉ là 2 từ &’đã xem’ và không nói gì thêm.
Trước khi chưa cưới anh, chị nghĩ đàn ông cứ cười cười ít nói là hiền nhưng lấy về rổi chị mới hiểu đó là cục tính chứ không phải là hiền. Nhiều lúc chị thèm ở chồng 1 lời động viên hỏi han hay thậm chí là cái ôm cái hôn nhưng sao nó xa xỉ đến vậy. Có lần anh đi tiếp khách về muộn, chị vội chạy đến cởi đồ cho chồng để rồi chết sững khi nhìn thấy những vết son môi còn sót lại trên cổ áo. Sáng mai chị khóc hỏi anh thì anh tỉnh bơ bảo:
- Ôi dào ai mà nhớ được, hôm qua say quá chắc cô em rót bia nào nó trêu.
Video đang HOT
Anh nói xong rồi bỏ đi làm để lại sau lưng người vợ hiền 1 trái tim tan nát. Chị cười chua chát sờ vào bụng, chị biết nếu khóc sẽ có lỗi với con nhưng chị không thể kìm nổi nước mắt. Người ta bầu bí được chồng chăm chồng chiều từng ly từng tý còn chị… thì ngoài sự vô tâm hờ hững thì chẳng có gì cả. Mỗi lần đi khám thai thấy mọi người có chồng đưa đi còn mình luôn lẻ loi khiến chị chạnh lòng đến khó tả.
Những tháng cuối cơn đau lưng cứ hành hạ chị, chân chị phù lên đau nhức, bác sĩ nói chị có nguy cơ tiền sản giật. Còn em bé thì nhịp tim yếu, em cử động cũng rất yếu. Chị có nói với anh thì anh bảo: “Mỗi mang bầu thôi mà cũng kêu mệt, thế gian người ta đẻ đầy ra đấy có ai kêu đâu mà sao em kêu lắm thế nhỉ?”.
(Ảnh minh họa)
Nhiều đêm chồng nằm ngủ ngon lành còn chị thì ngồi nhìn ra cửa sổ, phần vì bầu bí khó ngủ phần vì buồn trầm cảm nên không chợp mắt nổi. Tối đó chị mệt ăn được vài thìa cơm xong chị lên giường đi nằm, chồng chị về thấy thế cũng lăn ra ngủ chẳng hề hỏi han vợ mệt hay ốm đau thế nào.
Sáng sớm anh dậy thay đồ đi làm chị vẫn nằm im bên cạnh, cái tư thế giống hệt tư thế tối qua anh về. Anh ung dung dắt xe đi mà không hề hay biết vợ con đã qua đời. Tối đến anh về nhá thấy bóng không bật, cơm chưa nấu anh tức tối chạy ngay vào phòng ngủ định lôi vợ dậy đánh thì chết sững khi thấy vợ đã chết cứng. Anh ú ớ thốt không nên lời, anh gào khóc ôm lấy vợ nhưng đã quá muộn.
Bác sĩ đến thì bảo chị đã chết được mười mấy tiếng rồi lúc này anh ngồi bần thần, ngủ cạnh vợ cả đêm mà vợ con chết anh cũng chẳng hay biết. Vợ mất rồi anh ngồi lật mở từng trang nhật kí chị viết ra đọc, đọc đến đâu anh khóc đến đó. Anh ân hận vì đã quá ích kỉ vô tâm với vợ con, nhưng còn ích gì nữa, vợ con anh đã ra đi mãi mãi rồi. Nếu có ông chồng nào cũng đang vô tâm với vợ với gia đình thì hãy xem lại chính mình đi nhé, đừng để sau này phải nói lời &’giá như’ khi đó e là đã quá muộn màng rồi.
Theo An Nhiên/Phununews
Đừng trách phụ nữ phiền!
Sẽ như thế nào nếu một ngày bạn ngủ dậy, nhìn sang khoảng giường bên cạnh, nắng vẫn len vào soi rọi từng vệt chăn được xếp gọn gàng ngăn nắp đấy, nhưng người vừa ngủ cùng bạn đêm qua, đã không còn ở đây?
Sẽ như thế nào nếu một ngày bạn ngủ dậy, nhìn sang khoảng giường bên cạnh, nắng vẫn len vào soi rọi từng vệt chăn được xếp gọn gàng ngăn nắp đấy, nhưng người vừa ngủ cùng bạn đêm qua, đã không còn ở đây?
Chỉ là họ lặng lẽ biến mất như vậy, bình bình đạm đạm không để lại dấu tích gì. Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên vẹn đến thế, không một điều gì xáo trộn, không cả cuộc cãi vã ồn ào, không một lời chia tay, không một câu từ biệt.
Điều họ để lại duy nhất chỉ là sự tiếc nuối và một vết sâu hoắm đâm siết nơi lồng ngực.
Bạn muốn tìm họ, cũng chẳng rõ là nên tìm ở đâu. Bạn lục trong điện thoại, cũng chẳng còn tấm hình nào còn sót lại. Bạn kéo cả danh bạ, cũng chỉ toàn những con số quen - lạ không một hồi ức, cả số máy liên lạc gần đây nhất, gọi vào cũng chẳng một âm thanh...
Người đàn ông mà tôi yêu bằng cả tuổi thanh xuân của mình đã rời xa tôi như thế. Những đêm cô đơn sau đó, tôi tự huyễn hoặc mình trong cái ý nghĩ anh ấy chỉ đi vài ngày thôi rồi sẽ về, bởi, lời chia tay anh đã nói ra đâu. Thế nhưng một tháng... hai tháng rồi một năm qua đi anh ấy vẫn không về, căn nhà và cả tôi dần quen với sự vắng mặt của anh, tôi cũng nhận ra rằng, sự rẽ lối này sẽ là mãi mãi, nếu duyên số chỉ đến chừng ấy, thì cưỡng cầu cũng không làm duyên xanh thêm lại. Vì cuộc đời không có ngữ từ "mãi mãi", nên nắm không được, thì phải học buông tay!
Tôi chợt nhận ra, sự bội phản của anh ngày đó, không phải vì khoảng cách của chúng tôi quá xa, mà vì tôi, và anh, đã không còn đủ gần để thấu hiểu nhau như những mối quan hệ khác.
Vốn dĩ, mảnh lòng tôi ngày xưa đã chết, tôi của ngày xưa cũng đã chết, chết bởi 3 từ cuối người đàn ông đó nói với tôi: "Em thật phiền".
Phải chăng khi tiếng lòng của người đàn ông đã gọi tên một người khác thì mọi sự quan tâm của người phụ nữ anh ta đã từng yêu lại thành sợi dây mang tên phiền phức? Hay tại khả năng biểu đạt của tôi không đúng?
Phụ nữ ấy mà, cố gắng bao nhiêu vì người đàn ông mình yêu, họ cũng chẳng tiếc. Phụ nữ chỉ buồn vì những lần họ tử tế mà đàn ông không biết, họ chỉ sợ những lúc họ cần được thấu hiểu thì đàn ông chỉ lặng im.
Vậy nên, đàn ông à...
Khi phụ nữ hỏi: "Anh đang làm gì vậy?", không phải họ cố công muốn dò khảo người đàn ông mình yêu, chỉ là họ muốn quan tâm đôi điều, rằng "Anh đang bận, hay đang rảnh, nói chuyện với em chút được không?".
Khi phụ nữ bận lòng: "Anh đang ở đâu đấy?", không phải họ nghi hoặc hay ghen dỗi, chỉ là họ muốn nói: "Cũng trễ rồi, nếu anh còn đang ngoài phố thì hãy về nhà sớm đi...".
Khi giữa khuya bỗng phụ nữ nghĩ suy - "Anh còn thức, hay đã ngủ rồi?", thì họ cũng chỉ muốn nghe dỗ dành bằng câu nói - "Anh chuẩn bị ngủ nè, em ngủ thật ngon!".
Phụ nữ thật ra thế này. Nếu còn thương, họ sẽ luôn muốn để tâm và thăm hỏi đối phương từng điều nhỏ nhặt nhất. Không phải kiểu quản lý hay gò bó, chỉ vì bản tính khi yêu ai đó, phụ nữ thường khó kiểm soát những nghĩ lo.
Đàn ông có hiểu, thì đừng trách phụ nữ phiền, cũng đừng bảo rằng cô ấy rắc rối, cả hạn chế nói những lời khó chịu, đừng bơ bỏ người yêu đâu đó một mình.
Đàn ông đừng bao giờ đem những vô tình dằn vặt phụ nữ. Khi cô ấy hỏi, hãy nhẹ câu trả lời. Khi cô ấy dỗi, hãy hạ giọng dỗ dành. Khi cô ấy nói, hãy từ tốn lắng nghe. Muốn cô ấy hiểu, cứ bình đạm giải thích.
Phụ nữ nào cũng vậy, họ cần một tình yêu được nhận về và đáp trả chân thành. Chứ chẳng ai muốn đem hết cảm tình mình ra, chỉ để cầm vào tim toàn là bi kịch và dối trá.
Nếu phụ nữ hỏi: "Bao giờ anh về?", thì thứ cô ấy muốn có lấy cho mình, chỉ là một vạch mức thời gian xác định, vừa đủ để họ cảm thấy an tâm và bình ổn.
Đàn ông chân tâm, sẽ không khiến người phụ nữ yêu mình phải bận lòng và lo lắng.
Đàn ông tầm thường, chỉ khiến người ở cạnh mình luôn thiệt thòi và tổn thương.
Theo Phununews
Phải làm sao để ngăn em gái yêu người có vợ con Vài tháng sau, chị tôi lại tình cờ biết em không quên người đó, vẫn qua lại và còn bị vợ người ta đến gặp dằn mặt một lần. Tôi có cô em gái kém một tuổi. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, em vào thành phố ở với chị cả, chị đã có gia đình, để tìm việc làm. Trong thời gian...