‘Vợ khiến tôi phát điên vì những hành vi ngông cuồng!’
Tôi đã xin phép sếp cho về nhà rồi nhưng vì chưa thu xếp được công việc nên vẫn phải ở lại mấy hôm nữa mới về được mà lòng nóng như lửa đốt và tức điên lên về người vợ mới sinh dám hỗn láo với bố mẹ của tôi.
Chào các chị em!
Không bao giờ tôi muốn trở thành một người đàn ông lắm chuyện mang chuyện nhà ra đây “buôn”. Tôi cũng không bao giờ muốn phải lên một diễn đàn có đông đảo các chị em để kể xấu vợ mình. Nhưng cực chẳng đã, tôi mới phải chia sẻ mong nhận được những lời khuyên chân thành từ những người đã có kinh nghiệm trong hôn nhân gia đình. Mọi người xem xét xem, một người vợ hỗn láo với bố mẹ mình như này, có đáng để tôi xử lý và cho ăn 3 bạt tai đau điếng trước khi l.y hô.n không.
Tôi và vợ yêu nhau xa 7 tháng thì cưới. Do yêu xa nên mỗi lần gặp gỡ, chúng tôi đều không kiềm chế được cảm xúc và lần nào gặp chúng tôi cũng đi quá giới hạn. Vì cô ấy để dính bầu nên buộc chúng tôi phải làm đám cưới sớm hơn dự định. Cô ấy là giáo viên mầm non nên sau cưới tôi cũng chuyển được việc cho vợ về công tác ở gần nhà tôi. Còn tôi, do đặc thù công việc ở quê không có nên tôi vẫn chưa chuyển được về sống cùng vợ con. Bởi thế, sau cưới, vợ tôi phải ở nhà sống cùng bố mẹ tôi. Còn tôi cứ 2 tuần tôi tranh thủ về nhà được 2 hôm.
Tính đến nay, vợ tôi đã ở nhà chồng được 11 tháng và những tháng trước mối quan hệ giữa vợ tôi và bố mẹ chồng khá tốt đẹp. Em rất chịu thương chịu khó và cũng khá nhẫn nhịn. Bố mẹ tôi dù ghê gớm song cũng rất biết điều, chưa để ý hay nói gì em quá đáng.
Sau ở cữ, vợ tôi cứ như một người đàn bà khác. Cô ấy thay đổi và lột xác hoàn toàn (Ảnh minh họa)
Song mọi chuyện lại bắt đầu rối tung từ khoảng 6 tháng nay sau khi vợ tôi sinh con. Sau ở cữ, vợ tôi cứ như một người đàn bà khác. Cô ấy thay đổi và lột xác hoàn toàn. Chẳng hiểu từ bao giờ vợ tôi trở nên trầm tính hơn, ít chuyện trò hơn và sẵn sàng cãi láo tay đôi với mẹ chồng.
Video đang HOT
Theo như mẹ tôi kể lại thì 2 người chỉ hay mâu thuẫn chuyện chăm bé. Mẹ tôi là người phụ nữ rất kỹ tính và khéo léo nên bà thường không ưng ý cách chăm con của vợ tôi. Bà góp ý thì vợ tôi tỏ vẻ không tiếp thu. Lại còn mặc kệ mẹ tôi nói gì thì nói còn việc của vợ tôi thì em cứ làm. Điều này khiến mẹ tôi cảm tưởng đang bị con dâu co.i thườn.g ra mặt.
Nhiều lần thấy mẹ tôi phàn nàn về chuyện này, tôi đã thấy rất khó xử. Tôi đã góp ý nhẹ nhàng với vợ, nhưng vợ tôi không thanh minh gì lại mà còn vùng vằng bảo: “Mẹ nói vậy mà anh tin được sao? Anh nghĩ vợ anh tệ thế à? Đã vậy, anh muốn hiểu sao thì hiểu”. Nghe vợ nói vậy, tôi nghĩ hẳn những lời mẹ tôi nói về cô ấy đúng nên vợ tôi không dám phản ứng trước chồng.
Mẹ tôi còn kể rằng, ông bà ở nhà luôn chăm sóc vợ tôi và cháu chu đáo. Đến bố chồng tôi còn đi chợ mua chim câu về hầm cho con dâu ăn. Rồi khi vợ tôi ít sữa, mẹ tôi cũng đi lấy thuố.c nam tận đâu đó và về ông cũng đun sắc cho vợ tôi uống. Vậy mà vợ tôi chẳng những không cảm kích và biết điều mà còn không thèm uống. Cô ấy nói với tôi rằng, cô ấy “thái độ” vậy vì ở nhà có mấy khi được bố mẹ tôi quan tâm như vậy đâu?!!
Một lần khác, mẹ tôi và cô ấy mâu thuẫn với nhau từ một món ăn cô ấy làm. Không kiềm chế được, mẹ tôi mắng cô ấy và bảo nếu thích sống với chồng thì đi luôn đến chỗ chồng đi. Mẹ chồng tức giận nói vậy mà cô ấy xách túi, ôm con thơ mới đước mấy tháng tuổ.i định đi ra khỏi nhà thật. Cô ấy còn bảo: “Con không muốn sống trong nhà này từ lâu rồi. Từ bây giờ trở đi, con và cháu lên chỗ chồng con thuê trọ ở”.
Nghe chính con dâu nói thế, bố mẹ chồng tôi giận tím mặt. Ngay sau đó, họ đã gọi điện cho tôi nói mát mẻ “Mày về mà đem vợ con của mày đi. Đứa con dâu hỗn láo như vậy bọn tao không cần”. Cũng may sau đó tôi phải nịnh nọt xoa dịu cả 2 bên mới chịu nguôi ngoai, vợ tôi mới chịu tiếp tục ở lại nhà chồng.
Thậm chí, 2 tuần trước, khi tôi đang ở công ty làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà khóc nức nở bên đầu dây bên kia tố con dâu vừa không cho bà bế cháu nội. Tôi nghe vậy mà tức giận nên gọi ngay về cho vợ hỏi lý do. Vợ tôi giọng vẫn rất bình thản nói: “Em không muốn làm phiền mẹ nên bảo bà cứ để đấy không cần bế cháu. Bởi mẹ bế cháu mà cứ kêu ca và kể công hoài làm em thấy mệt mỏi. Em nghĩ con mình sinh ra thì mình chăm là chính nên không nhờ tới bà khi chưa cần thiết”…
Ở xa hơn trăm cây số tôi cũng muốn phi về nhà luôn để cho vợ 3 cái bạt tai và l.y hô.n (Ảnh minh họa)
Trời ơi, nghe vợ tôi lạnh lùng nói những lời xa cách và ấm ức như vậy về mẹ chồng mà ở xa hơn trăm cây số tôi cũng muốn phi về nhà luôn để cho vợ 3 cái bạt tai và l.y hô.n. Cái tát thứ nhất vì tội vợ ăn nói hỗn láo với mẹ chồng. Cái tát thứ 2, vì tội nhiều lần tôi đã dạy bảo vợ mà vợ tôi vẫn tái diễn. Cái tát thứ 3, tôi sẽ tát đau nhất vì để làm gương cho đứa con nhỏ của tôi (vợ tôi cũng là mẹ rồi mà ứng xử như vậy làm xấu đi hình ảnh của vợ trong mắt con khi mai này cháu nghe bà cháu kể lại).
Lần này, thật sự tôi đã để vợ được đằng chân lân đằng đầu quá rồi?
Theo Ngoisao
Gửi người anh từng yêu!
Anh biết mình đang đứng ở đâu, anh biết mình cần làm gì và biết mình nên rời xa em.
Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, sẽ viết như thế nào, và sẽ gửi nó đi hay không. Thực sự anh chỉ muốn viết ra những suy nghĩ dồn nén trong anh, hơn hết là một lá thư để em biết được tình cảm năm xưa đó của anh là chân thật, tình cảm đó đối với anh hiện tại như thế nào.
Đã hơn 3 năm ngày kể từ ngày anh với em ngồi đối diện nhau lần đầu tiên để làm quen với nhau đó. Em còn nhớ đêm đó không? Cái đêm mà anh ngượng ngùng ngồi trước em, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào em, làm quen em nhưng tim anh lúc đó chứ nhảy loạn xì ngầu, và cũng chính đêm đó em đã đặt chân lên mảnh đất mà nơi đó chính anh còn không biết được chủ nhân đó là ai.
Gặp em từ khi anh còn ở thành phố nơi em sống, phòng trọ anh thuê đối diện nhà em, được nhìn em mỗi ngày, được liếc em mỗi khi em nhìn về phía anh, hồi đó anh hạnh phúc bởi những thứ tưởng như là đơn giản đó. Dĩ nhiên cái duyên đó chỉ là sự trùng lặp một chút khi anh nhìn thấy cô bạn chở em về là người anh biết, anh đã tìm đủ mọi cách để có được số điện thoại em, ngoài trừ cách xin trực tiếp em... Em biết rồi đó, vì anh không thể mở lời được. Đó có được xem là sự cố gắng để cái duyên thành sự thật của anh và em không em nhỉ hay là anh đã may mắn khi chiếm được một vị trí quan trọng trong em.
Anh đã thành bạn trai của em, lúc đó anh có giỏi tưởng tượng mấy cũng không nghĩ em sẽ yêu anh, em sẽ là của anh. Sự xuất hiện của em khiến cuộc sống anh đổi khác, anh cởi mở hơn, anh sống thực với mình hơn, sự ảo tưởng về một cuộc sống tốt đẹp, anh đã sống buồn tủi và thất vọng. Anh cũng không nghĩ được tại sao một người tự tin như anh lại có những lúc như thế, đúng là cuộc đời lắm cái khó giải thích thành lời.
Một người yêu anh như thế, một người quan tâm anh như thế mà anh lại chọn cách rời xa em, rời xa để cho em được hạnh phúc, rời xa để cho em không lỡ bước vì phải chờ đợi người như anh. Anh đã chọn cách điên rồ nhất để em rời xa anh, chọn cách khó khăn nhất với anh để em quên anh. Em còn nhớ cái ngày anh gọi điện nói chuyện với thằng bạn anh chứ, hôm đó anh cũng không biết em có nghe anh nói, nhưng khi nghe người bạn hỏi anh là anh yêu em thật lòng không thì anh lại có một linh cảm là những gì anh sắp nói sẽ đến được với em, em sẽ nghe thấy.
Anh quyết định rời xa em, mong em được hạnh phúc trọn vẹn
Thật khó để mở lời, thật khó để nói ngược lại con tim vậy mà anh đã làm được, anh nói anh không hề yêu em, trước đến giờ anh chưa hề yêu ai thật lòng hết. Em cũng như bao người trước, chỉ là tình cảm thoáng qua cho vui mà thôi. Một câu nói đó của anh làm sao em dễ dàng tin đến thế, em đã tin những lời nói đó và rời xa anh thật sự, em đã có người yêu mới, còn anh lao đầu vào công việc để cố quên đi tình cảm mình dành cho em. Đôi lúc cầm máy lên muốn nhắn cho em một tin nhắn mà sao khó quá, anh đành tìm đến vị men để đủ dũng cảm gọi nói chuyện với em. Không hiểu sao lúc đó anh lại tiếp tục lừa dối em, lừa dối cả chính bản thân mình, "anh có người yêu mới rồi", "anh đã thích người khác"... những câu nói đó làm sao lúc đó anh nói với em được. Anh đã làm em đau thêm lần nữa.
Xin lỗi em, vì tình cảm anh dành cho em là chân thành, nên anh không thể để em phải chờ đợi một người như anh mãi được. Anh biết cái em cần là tình cảm lâu dài, một thứ gì đó bền vững, một chổ dựa cho em. Nhưng thử hỏi những thứ đó làm gì có với một người sinh viên mới ra trường hả em, anh còn chưa lo nỗi cho anh thì lấy đâu ra là chổ dựa cho người khác. Anh biết mình đang đứng ở đâu, anh biết mình cần làm gì, anh biết mình nên rời xa em. Dù em có nghĩ anh như thế nào, anh có phải là người đàn ông ích kỷ, người đàn ông phụ bạc thì hiện tại giờ anh cũng đã thấm thía câu nói đó lắm rồi. Anh chỉ cầu chúc cho em hạnh phúc, những lời thật lòng này dù không biết có đến được tận em, em có đọc được hay không vì chính anh đã xóa đi tất cả cách thức liên lạc với em.
Khi chia tay em nói sẽ có một ngày anh hối hận vì đã làm thế với em, và giờ biết bên em đã có người đàn ông khác, một người chồng, một người có thể cho em chỗ dựa vững chắc. Không biết giờ đây trong anh có hai từ hối hận không, và những lời nói, những lời giãi bày này chỉ là để làm cho anh tự giải thoát cho mình khỏi những dằn vặt thôi, anh biết là điều đó lại biến anh thành người ích kỷ một lần nữa, nhưng đây có lẽ là điều ích kỷ duy nhất anh làm mà không ảnh hưởng đến em. Cầu chúc em hạnh phúc, người bạn gái cũ của anh.
Theo VNE
Xấu hổ vì bố chồng nhếch nhác Việc bố chồng nhếch nhác, liên tục khạc nhổ và lúc nào cũng có mùi hôi khiến tôi xấu hổ. Tôi và chồng quen biết và yêu nhau từ ngày cả hai ngồi trên giảng đường Đại học. Tôi yêu anh bởi anh tốt bụng, nhiệt tình và có ý chí phấn đấu. Ngày hai đứa ra trường cũng là ngày cả hai...