Vét sạch tiền của tôi, vợ kiên quyết li dị
Bất luận từ việc lớn đến việc nhỏ, em tận dụng tối đa để moi tiền; mua sắm đồ đạc, nhà cửa em đều muốn đứng tên sở hữu. Không lâu sau khi cưới, em lại ngoại tình.
Tôi 50 tuổi, do công việc làm ăn kinh doanh nên phải đi công tác nhiều, vợ hay ghen. Những lần đi công tác xa hoặc phải tiếp khách về nhà thế nào chúng tôi cũng giận nhau, nhiều thì một tháng, ít thì một tuần không ai nói với ai. Cuộc sống như thế kéo dài được hai năm, vợ chồng ly hôn.
Trong lúc tôi đang buồn chán, tôi gặp em, cũng đang buồn vì vừa ly hôn với người chồng trước. Có thể nói, em xinh đẹp, dễ hút hồn những người đàn ông có dịp tiếp xúc. Không ngoại lệ, tôi cũng bị em chinh phục ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Chúng tôi đều là những người tự do nên yêu nhau nhanh chóng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Khi gần nhau, em nói lời yêu vì tôi chững chạc, không như chồng cũ, em xin tôi một đứa con chứ không yêu cầu cưới. Khi có bầu rồi sinh con, em bắt tôi phải mua nhà, vì con, tôi mua một căn hộ để mẹ con em về đó ở. Sau một thời gian em nói để con có bố nên phải đăng ký kết hôn.
Lúc đó, tôi được bạn bè cho biết em vốn tính lăng nhăng, vì ngoại tình nên chồng cũ mới bỏ. Mọi người khuyên tôi không nên cưới em nhưng vì có con với nhau tôi đã đồng ý kết hôn và về ở cùng.
Về ở với nhau, em bộc lộ rõ ý đồ lấy tiền của tôi. Bất luận từ việc lớn đến việc nhỏ, em tận dụng tối đa để moi tiền. Mua sắm đồ đạc, nhà cửa em đều muốn đứng tên sở hữu. Không lâu sau khi cưới, em lại ngoại tình. Những người cặp với em đều trẻ trung, khỏe mạnh hoặc nhiều tuổi nhưng có chức quyền hoặc đại gia nhiều tiền.
Phát hiện lần đầu, tôi cố gắng tha thứ vì không muốn con không có bố và mặt khác tôi đã đem hết tiền bạc cho em rồi. Lần thứ hai biết em ngoại tình, tôi đau khổ, nghĩ chấp nhận sống với em không biết có chịu đựng được không, nhưng vì con tôi sẵn sàng tha thứ lần nữa, nhưng em không nhận lỗi.
Khi tôi đang phân vân không biết nên thế nào thì em làm đơn ly dị, tỉnh táo lại tôi biết mình bị lừa. Từ buổi đầu tiên cho tới ngày cuối cùng, tôi biết em lấy tiền của tôi cũng cho con thôi. Khi tôi còn tiền, em không một lần thừa nhận và hứa sửa chữa lỗi lầm, đến khi tôi hết tiền, em nói thẳng chẳng yêu gì tôi. Thật tình, tôi biết mình nhiều tuổi, nếu em nghĩ chúng tôi không cân xứng, em có thể bỏ tôi từ đầu, đằng này vừa lúc tôi hết tiền lại bị em bỏ.
Chỉ cần vợ một lần ăn năn, hối hận, tôi sẽ bỏ qua và tìm cách hàn gắn gia đình để con sống đỡ khổ trong hoàn cảnh có bố mà không có mẹ và ngược lại, nhưng giờ mọi việc đã đi quá xa. Chúng tôi ly dị, con sống với mẹ, tôi về quê sống một thời gian để tìm lại sự thanh thản đầu óc.
Theo VNE
Vợ thông thái
Nhà ông Hạo vừa lĩnh tiền đền bù đất giải tỏa khu vườn tới mấy trăm triệu. Cầm cọc tiền, ông bảo vợ: "Chiều nay tôi sẽ đem gửi ngân hàng ngay và sẽ đứng tên tôi".
Bà Danh xưa nay không bao giờ nghi ngờ chồng về vấn đề tiền nong nhưng hôm nay bà vẫn phải lên tiếng: "Đành rằng ông đứng tên nhưng khi gửi, tôi phải đi cùng ông". Thấy vợ nói thế, ông Hạo gắt: "Bà không tin tôi à?". Bà Danh nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông gửi tiền đúng vào ngân hàng Nhà nước. Không gửi chỗ vớ vẩn". "Bà bảo chỗ nào là chỗ vớ vẩn? Vớ vẩn mà lãi suất 20% một tháng à?" - ông Hạo quát lớn.
Á à. Thế là rõ, ông ấy muốn gửi chỗ nhà cô Liên trên phố huyện đây. Bà Danh đoán được ý chồng nhưng không nói ra, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Gửi tiền ngân hàng tuy lãi suất thấp nhưng đảm bảo. Tôi nhất định không cho ông gửi chỗ tín dụng cá nhân". Lời của vợ làm ông Hạo nổi cáu. Từ ngày lấy nhau đến giờ, có khi nào vợ ông chống đối lại ý của ông đâu. Nay có tí tiền trong nhà, bà ấy đã nổi máu cửa quyền. Nghĩ vậy ông Hạo quát tướng: "Bà bây giờ ghê nhỉ? Dám ngăn cản việc lớn của tôi đấy? Vậy thì tôi nói lại để bà rõ, miếng vườn đó là của bố mẹ tôi cho chứ không phải của bố mẹ bà nhá". Tức thì bà Danh nói ngay: "Tôi rất biết điều đó. Tôi không đòi cho tôi nhưng tôi cần cho bọn trẻ. Mất số tiền đó là mất cơ hội cho các con học hành, mất số vốn làm kinh tế bù vào mảnh vườn trồng trọt đã không còn. Nếu căng thẳng quá tôi sẽ làm đơn li dị để tòa họ chia phần tiền ấy cho các con".
Nói xong bà Danh đứng lên lấy giấy bút viết đơn li dị ngay trước mặt ông. Chưa bao giờ thấy vợ "ghê gớm" thế nên ông Hạo có phần nể sợ. Ông tính ngay trong đầu. Nếu li dị, tòa sẽ chia cả căn nhà và cả số tiền đền bù làm 4 phần. Ba mẹ con bà ấy sẽ được 3 phần, ông chỉ 1 phần. Thế là ông bị thiệt mà lại tan cửa nát nhà. Nghĩ thấy hoảng, ông liền xuống thang: "Thôi. Được rồi. Bà đừng đơn từ gì hết, tôi sẽ đưa bà nửa số tiền, còn tôi giữ một nửa. Coi như tòa chia?". Nhưng lạ chưa, vợ ông vẫn ghê gớm: "Không được. Tôi nghĩ lại rồi. Của chồng - công vợ. Tôi cũng phải được hưởng. Phải chia ba phần tư cho mẹ con tôi. Số tiền đó sẽ gửi ngân hàng đứng tên thằng Tùng con trưởng". Nghe vợ nói thế, ông Hạo ức lắm nhưng đành chịu. Ông đứng lên cầm bọc tiền đếm lấy 100 triệu, còn 300 triệu ông quăng trả vợ.
Sáng hôm sau, ông Hạo phóng xe đạp ra phố huyện sớm. Một lúc trở về, ông giơ 10 triệu cho vợ nhìn: "Đây này, vừa gửi trăm triệu có ngay lãi suất 10 triệu đưa trước, cuối tháng lấy 10 triệu nữa. Sướng không biết đường sướng!". Bà Danh chẳng nói gì.
Chưa đầy 2 tuần sau, lúc ông Hạo đang tính từng ngày đi nhận nốt số tiền 10 triệu lãi suất thì hay tin vợ chồng nhà Liên - kẻ vay tiền đã cao chạy xa bay. Ông hốt hoảng phi ngay xe lên phố xem thực hư thế nào. Đến nơi, ông Hạo tái mặt. Đám đông đến cả trăm người đang gào thét trước ngôi nhà đóng cửa im ỉm của mụ Liên. Người kêu: "Tôi mất 600 triệu rồi làng nước ơi!", kẻ gào khóc: "Nó nuốt của tôi 2 chục cây vàng, tôi sống sao đây?". Tiếng chửi rủa, rên xiết. Một người hét rú lên: "Căn nhà này có tịch thu cũng không trả được tôi 5 tỉ đâu. Phải lấy mạng nó". Nhưng than ôi, "mạng nó" đã biến mất từ mấy hôm nay rồi.
Ông Hạo thất thần trở về nhà nằm vật ra giường như người sắp chết. Vừa lúc đó bà vợ về. Ông Hạo liền chồm dậy ôm lấy vợ: "Bà ơi! Bà quả là người vợ thông thái của tôi!". Lạ thật, cả đời ông luôn trịch thượng với vợ con vậy mà bỗng dưng, ông Hạo ôm vợ khóc tu tu. Bà Danh hiểu chuyện, từ tốn ngồi xuống cạnh ông. Đoạn, giọng bà rất nhỏ: "Thôi, của đi thay người ông ạ! Thân ông được bình an là phúc lớn cho tôi và các con rồi!".
Theo VNE
Những hơn thua lạnh lùng Trong câu chuyện của họ, tình cảm vợ chồng như bát nước hắt đi, chỉ còn lại sự tính toán, tranh giành nhau tài sản. Và, như một tất yếu, ẩn mình trong sự sung túc, dư dả do cha mẹ mang lại, con cái họ vẫn là những đứa trẻ cô đơn, thiếu hụt tình thương. Năm 1995, bà N.T.L. (ngụ Q.Tân...