Vợ hiếu thắng cãi mẹ chồng lấy được mới thôi, tôi ‘dạy dỗ’ thì cô ấy xách vali bỏ về ngoại
Lúc mới về làm dâu vợ tôi bã bị mẹ soi xét vì chửa trước.
Cũng vì đứa bé nên mẹ tôi mới đồng ý cưới chứ bình thường là mẹ tôi cũng không đồng ý đâu vì bảo không thích cô ấy. Còn vợ thì bảo lấy tôi vì yêu và vì đứa con thôi chứ mẹ chồng như vậy cũng chẳng muốn lấy.
Chúng tôi không đủ điều kiện nên phải ở cùng bố mẹ. Mẹ chồng nàng dâu vốn đã khó sống, vợ tôi lại tính ương bướng, cố chấp. Việc gì mẹ chồng không đúng là cãi bằng được thắng mới thôi. Tôi cũng góp ý nhiều lắm: “Em thắng thì được cái gì, chỉ làm mẹ ghét em thêm thôi, sao phải gân cổ cãi làm gì”.
Cô ấy mới bảo: “Không cãi mẹ tưởng em ngu sau lại càng bắt nạt em thì sao”. Thật sự tôi chẳng biết ai khác thế nào, chứ tôi thấy trong trường hợp này bản thân người chồng, người đàn ông là chịu khổ nhất. Cái việc làm sao cân bằng được giữa mẹ và vợ là chuyện thật sự khó ngang với lên trời.
Thi thoảng cũng nói mẹ là vợ nó còn trẻ người non dạ, mẹ bỏ qua đừng chấp thì bà bảo: “Bỏ qua để nó quen rồi cưỡi lên cổ mình ngồi à”. Đấy, thật sự rất là khó chịu luôn, đi làm về đã mệt mỏi rồi mà hết vợ than đến mẹ cằn nhằn. Nhiều lúc chỉ muốn bỏ nhà đi cho xong.
Xong rồi hôm qua cả nhà đang ngồi xem tivi ăn hoa quả, mẹ tôi tự nhiên khen con dâu bà hàng xóm. Kiểu để ám chỉ là con dâu nhà mình chẳng được bằng con dâu nhà người ta: “Hôm rồi mẹ chồng cái Vân đi viện mà nó xin nghỉ việc cả tuần ở nhà chăm mẹ. Đúng là tốt số thật, chắc bà ấy phải tu mấy kiếp nên kiếp này mới có con dâu hiếu thảo thế”.
Vợ tôi chẳng nể nang gì cũng phán luôn câu: “Mẹ chồng có tốt thì con dâu nó mới thương, đời là vậy, thương người thì người thương lại. Người lớn không tốt thì sao dạy được trẻ con, mẹ chồng phải làm gương cho con dâu chứ ạ”.
Mẹ tôi nghe xong thì mặt hầm hầm lên bảo: “Làm dâu con chăm sóc bố mẹ chồng là trách nhiệm. Mẹ chồng không đẻ ra mình nhưng đẻ ra chồng mình, không có mẹ thì chồng chui từ đất lên chắc”.
Vợ tôi làm luôn câu: “Thế mẹ nghĩ con cũng từ đất chui lên à?”.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Thấy có vẻ căng tôi mới bảo vợ đưa con vào trong nhà đi ngủ mà nói 3 bốn lần, đá chân, véo tay các kiểu mà vợ vẫn ngồi đấy chờ cãi. Cô ấy bĩu môi: “Nhiều bà mẹ chồng cậy lúc khỏe hành hạ chửi bới con dâu, lúc về già đau ốm, nằm một chỗ rồi hối hận không kịp. Đằng nào mẹ chồng với con dâu cũng chỉ là người dưng thôi mà”.
Lúc đó thấy mẹ bực đến mắt ầng ậc nước, bảo vợ không chịu vào nên tức quá tôi liền tát cho cô ấy một cái: “Đã bảo cho con vào đi ngủ, sao lắm mồm thế hả”. Chỉ có vậy mà cô ấy hùng hục đi vào phòng thu quần áo lấy xe về nhà ngoại. Thằng con khóc đòi theo mẹ cô ấy cũng mặc kệ đẩy tay nó ra còn quát nhặng lên khiến nó sợ khóc thét lên. Trước khi ra khỏi cổng cô ấy vẫn còn gọi với vào bảo: “Không sang xin lỗi thì tôi sẽ không bao giờ về cái nhà này nữa. Chồng mà bênh mẹ dở thói vũ phu à”.
Tôi cũng biết là không phải mối quan hệ mẹ chồng con dâu nào cũng đều tốt đẹp cả. Nhưng nhiều khi con cái, nhất là con dâu cũng phải nhẫn nhịn một chút để yên cửa yên nhà thì đi đâu mà thiệt, chồng cũng được thư thái làm ăn. Đằng này vợ tôi cứ phải nói đến khi nào lẽ phải thuộc về mình, người nghe là mẹ tôi phải ấm ức không nói lại được nữa mới chịu.
Có ai mà từng đứng trước mặt mẹ chồng nói mẹ chồng dù sao cũng chỉ là người dưng như vợ tôi không? Tôi khó xử quá chẳng biết nên làm thế nào cho đúng nữa.
Vợ bỏ về ngoại 4 tháng, chồng quyết định mang đơn ly hôn đến gặp nhưng vừa nhìn thấy cô thì anh ta lập tức cuống quýt xin lỗi
Vừa giận vợ không biết điều, vừa bị chạm tự ái, Huy quyết tâm mang đơn ly hôn đến gặp Lan để giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
Làm vợ, làm dâu - chỉ mấy chữ ngắn gọn nhưng nhiều khi lại đủ sức đẩy người phụ nữ vào cảnh ngộ tủi hờn. "Làm vợ phải thế này..., làm dâu phải thế kia..." - Chính vì những định kiến và áp đặt ấy mà nhiều người vợ bước chân vào hôn nhân lại đồng nghĩa với rước về bi kịch.
Huy (33 tuổi) chia sẻ trong suốt quãng thời gian tuổi thơ, anh đã được chứng kiến rõ nét cảnh làm vợ, làm dâu của chính mẹ anh. Gia đình chồng mang đậm tư tưởng phong kiến, mẹ Huy đã phải sống cả đời trong những quy tắc và định kiến trói buộc người phụ nữ.
"Tôi nghĩ rằng đã làm vợ, làm dâu là phải như mẹ tôi. Nhà cửa mới êm ấm, con cái mới ngoan ngoãn và gia đình chồng mới quý mến. Chính vì thế sau khi kết hôn, tôi cũng mong muốn vợ có thể làm được như mẹ tôi ngày trước. Một lòng vì chồng con, hết dạ vì gia đình chồng...", Huy nói.
Huy "khoán trắng" việc nhà, chăm sóc con cái, phụng dưỡng mẹ chồng cho vợ. Trách nhiệm của anh chỉ là đi làm, hết giờ làm thì gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp hoặc nghỉ ngơi, giải trí. Hễ Lan - vợ Huy nhờ chồng việc gì, anh luôn cau có, gắt gỏng mắng vợ không làm tròn phận sự. Huy quên mất rằng, khi xưa phụ nữ chỉ ở nhà quanh quẩn với gian bếp, còn nay Lan vẫn đi làm kiếm tiền chẳng khác gì chồng.
Ảnh minh họa
Mẹ Huy luôn răn dạy con dâu một khi đi lấy chồng thì Lan đã trở thành người nhà chồng. "Ăn cây nào rào cây ấy", Lan phải dành mọi tâm huyết, thời gian, sức lực và cả tiền của cho nhà chồng. Sau này đây sẽ chính là nhà cô, các con của cô cũng sinh ra và lớn lên ở đây chứ không phải là nhà ngoại. Lan thấy mẹ chồng nói không sai hoàn toàn nhưng việc bà cấm đoán cô về thăm bố mẹ đẻ, bắt cô gần như phải "đoạn tuyệt" với bố mẹ thì cô không chấp nhận.
Cuộc sống ở nhà chồng bí bách và ngột ngạt, mâu thuẫn giữa vợ chồng Huy nảy sinh càng nhiều. Chiều đó tan làm Lan đến đón con ở nhà trẻ mới giật mình biết con đang sốt nóng. Vội vã đưa con đi khám, thời điểm hai mẹ con Lan về đến nhà thì cũng gần 8 giờ tối. Thế nhưng bếp núc vẫn lạnh tanh, mẹ chồng và Huy rảnh rỗi mà chẳng ai nấu bữa tối. Vừa nhìn thấy Lan về, Huy chưa hỏi han gì đã mắng cô trốn việc đi chơi, để chồng và mẹ chồng phải nhịn đói.
"Sau đó tôi biết mình trách lầm vợ nhưng cô ấy vẫn đùng đùng dọn đồ, bế con về nhà ngoại rồi tuyên bố ly thân", Huy kể.
Huy cho rằng Lan đang làm quá, đỏng đảnh và tức giận một cách vô lý. Bởi vậy từ khi vợ đưa con về ngoại, anh không hề hỏi thăm cô, càng chẳng qua ngỏ ý đón vợ về. Nếu cô đã đi được thì phải tự về được, thậm chí cần phải xin lỗi chồng và mẹ chồng. Bởi nhà anh đâu phải cái chợ, thích đi là đi, thích về là về dễ dàng.
Ấy vậy nhưng 4 tháng trôi qua mà Lan vẫn chẳng hề có ý định đưa con về xin lỗi gia đình chồng. Cô càng không chủ động liên lạc với Huy, có đôi lần Huy không nhịn được gọi cho vợ thì Lan bình thản đáp rằng mẹ con cô vẫn ổn.
Vừa giận vợ không biết điều, vừa bị chạm tự ái, Huy quyết tâm mang đơn ly hôn đến gặp Lan để giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Trên đường đi Huy nhủ thầm anh đã cho vợ thời gian để hối lỗi song cô ngang bướng không hiểu ra sai trái của bản thân, đến giờ này cũng đừng trách anh.
Huy nói: "Khi nhìn thấy vợ, chỉ qua một ánh mắt đầu tiên mà tôi đã đủ bàng hoàng sửng sốt. Cô ấy khác lắm, từ diện mạo tới thần thái và nụ cười. Nhìn vợ xinh đẹp, tươi tắn, rạng rỡ hẳn ra. Đâu như lúc còn ở bên tôi, luôn cau có, u ám, tâm trạng nặng nề khó tả, ngoại hình thì xuề xòa, đơn giản...".
Ảnh minh họa
Lan thấy Huy nhìn mình chằm chằm thì cười nhẹ lên tiếng: "Anh thấy đấy, rời xa anh có 4 tháng mà tôi tươi trẻ, xinh đẹp và hạnh phúc hơn rất nhiều. Vậy thì anh phải xem lại bản thân, tại sao ở bên cạnh anh, tôi lại không thể có được những thứ đó. Anh nghĩ một người bình thường sẽ chọn con đường nào cho chính mình, chẳng cần nghĩ nhiều cũng biết phải không?".
Nói rồi Lan hỏi Huy đến gặp cô với mục đích gì, nếu là đưa đơn ly hôn thì cô sẽ ký luôn để anh về cho sớm. Huy lập tức lắc đầu phủ nhận, bày tỏ muốn đến thăm cô vì lâu ngày không gặp vợ con. Anh còn cố gắng biện minh rằng thời gian qua quá bận rộn công việc, không lên với Lan và con được. Trước lời bào chữa vụng về của chồng, Lan hiểu thấu song chỉ cười, từ chối cho ý kiến.
"Thôi thu xếp về nhà đi, ở nhà ngoại lâu thế ai nhìn được...", Huy xuống nước nhẹ nhàng bảo vợ. Lan nghiêm túc đáp lời: "Anh hãy về suy nghĩ thật kỹ xem bản thân cần làm gì. Em chỉ muốn nhấn mạnh rằng, em sẽ không sống cuộc sống như trước đây đâu".
Cuộc gặp gỡ với vợ sau 4 tháng xa cách khiến Huy nhận ra một điều, đừng bao giờ so sánh phụ nữ hiện đại với các bậc cha mẹ của thế hệ trước. Khi xưa vì định kiến xã hội nên phụ nữ mới phải chịu thiệt thòi. Ngày nay phụ nữ kết hôn là phải được hạnh phúc, nếu người chồng không thể yêu thương, san sẻ với vợ thì hôn nhân cũng trở nên vô nghĩa.
Sinh xong, mẹ đẻ cho tôi 5 triệu, chồng lồng lộn chạy về lục tung tìm tiền nói 'tịch thu' Tôi ức chế lắm mà không biết làm gì khác, chỉ đành ôm con bật khóc nức nở. Vậy mà còn bị mẹ chồng quát nạt không cho khóc. Số tôi quá khổ sở. Lúc yêu nhau, tôi cứ tưởng anh tốt đẹp lắm, tôi ngu lắm, vôi tin lời mật ngọt của anh nên tôi cãi bố mẹ, cố chấp lấy anh,...