Vợ cựu Thủ Tướng Ý: Thẳng tay ly hôn ngay khi chồng có dấu hiệu ngoại tình, trả lại hơn 1500 tỷ tiền trợ cấp bởi bản thân đã “thừa sức” nuôi con
Không những dứt khoát ly hôn chồng Thủ tướng dù ông chỉ mới ở giai đoạn “thả thính”, người phụ nữ này còn thẳng thừng trả lại 1500 tỷ tiền trợ cấp khi khả năng tự chủ tài chính của mình đã quá rủng rỉnh.
Đàn bà hậu ly hôn – cái khái niệm tưởng chừng như đọc lên đã thấy buồn sầu của những người phụ nữ đang phải sống trong giai đoạn khó khăn và đầy thử thách. Nếu may mắn không phải chật vật nỗi lo kinh tế thì cũng là sự cô đơn, dằn vặt tinh thần. Và rồi, bất cứ người phụ nữ nào, từng mạnh mẽ đến mấy cũng chẳng thể tự tin mà khẳng định mình không đau đớn trước cú sốc ly hôn.
Nhưng người đàn bà này thì khác. Sống trong 1 cuộc hôn nhân ngỡ hạnh phúc hơn 2 thập kỷ, đến 1 ngày, phát hiện chồng có dấu hiệu ngoại tình, bà đã dứt khoát hơn bao giờ hết, cắt đứt ngay khi nó mới chỉ ở giai đoạn mới chớm.
Cựu Thủ tướng Silvio Berlusconi cùng người vợ cũ.
Veronica Lario – cô diễn viên tài năng, xinh đẹp 1 thời đã gác lại sự nghiệp diễn xuất đang trên đà phát triển của mình để về làm phu nhân của cựu Thủ tướng Ý – người đàn ông đã từng có 1 đời vợ.
Veronica Lario gặp ông Silvio Berlusconi trong 1 buổi biểu diễn tại nhà hát Manzoni ở Milan. Sau khi ông Silvio hoàn tất thủ tục ly hôn vợ đầu vào năm 1985, cặp đôi đã bắt đầu sống thử. Vào cuối năm 1990 Veronica và Silvio đã có 1 đám cưới tuyên bố việc chính thức trở thành vợ chồng của nhau. Họ lần lượt sinh được 3 người con.
Mặc dù là vợ của người đàn ông 3 lần giữ chức Thủ tướng nhưng Veronica lại tỏ ra điềm đạm và không thích ống kính truyền thông. Bà gần như lảng tránh các sự kiện công cộng và hiếm khi đi cùng chồng đến các cuộc họp chính trị.
Không giống như phong cách của những người nổi tiếng, Veronica sống khá kín kẽ. Bà cũng ít khi tham gia tranh luận hay chia sẻ nhiều về chuyện gia đình mình. Nhưng ngược lại, ở những sự kiện quan trọng yêu cầu phải có mặt phu nhân Thủ tướng, Veronica luôn làm tốt vai trò và trọng trách của mình.
Là 1 người phụ nữ độc lập và có cá tính, bà Veronica tỏ ra yêu ghét rất rõ ràng, kể cả việc ông chồng quyền lực của mình có mắc khuyết điểm gì bà cũng sẽ “trị” thẳng tay.
Vào ngày 31 tháng 1 năm 2007, bà Veronica đã viết một bức thư ngỏ gửi tới tờ báo uy tín, trong đó có yêu cầu chồng mình phải xin lỗi công khai về những câu nói không được đúng đắn trong buổi lễ Telegatti, tổ chức vài ngày trước đó. Bà cho rằng ông chồng cứng tuổi của mình đã tán tỉnh 1 cô PG ngay trước mặt vợ trong sự kiện trước sự góp mặt của nhiều người.
Không ngờ, sự cứng rắn của bà Veronica đã khiến ông Silvio chấp nhận viết thư xin lỗi. Sự kiện này được đánh giá là có tác động lớn đến truyền thông Ý và Quốc tế. Bà Veronica cũng không ngại đứng ra thẳng thắn chỉ trích hành vi sai trái của chồng mình dù ông là Thủ tướng của 1 nước.
Thẳng tay ly hôn ngay khi chồng có dấu hiệu ngoại tình
Vào tháng 5 năm 2009, các báo chí đồng loạt đưa tin Veronica đã ly thân ông chồng Thủ tướng vì lý do phát hiện ra ông có quan hệ mờ ám với các cô gái trẻ. Cụ thể là sự việc diễn ra trong đêm sinh nhật 18 tuổi của cô gái tên Noemi Letizia tại hộp đêm Naples. Ở thời điểm đó Veronica là bà mẹ 3 con 52 tuổi và ông Silvio đã bước sang tuổi 72.
Theo 1 tờ báo, Veronica đã thẳng thắn tuyên bố: “Tôi không thể chung sống với 1 người đàn ông chỉ thích mấy cô gái tuổi vị thành niên”. Nói về quyết định ly hôn đột ngột khi chồng chỉ đang ở giai đoạn “thả thính”, phu nhân cựu Thủ tướng khẳng định: “Tôi tin chắc việc dừng lại ở thời điểm này là đúng đắn và giữ được sự trang nghiêm cần thiết”.
Với cương vị vợ của 1 người đứng đầu đất nước, có nhiều ý kiến cho rằng quyết định của bà Veronica quá vội vàng. Thế nhưng, chỉ có người sống trong hoàn cảnh của bà mới biết nỗi khổ bị chồng phản bội, nhất là tình địch lại chỉ đáng tuổi con cháu mình nó cay đắng đến thế nào. Và việc kết thúc sớm luôn là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Hậu ly hôn: Trả tiền trợ cấp vì bản thân thừa sức nuôi con
Video đang HOT
Vợ chồng hết tình còn nghĩa, dù 2 bên có ly hôn thì trách nhiệm dành cho con cái vẫn luôn tồn tại và chính là sự ràng buộc duy nhất giữa 2 con người đã quá chán nhau.
Vào năm 2012, tòa đưa ra phán quyết ông Silvio phải chu cấp cho 4 mẹ con bà Veronica số tiền là 3 triệu EUR (tương đương hơn 78 tỷ VND). Nhưng sau đó, tòa đã hạ xuống còn 1,4 triệu EUR (36,4 tỷ VND) vào năm 2013. Ở tuổi 81, vị cựu Thủ tướng không thể đảm nhiệm được số tiền trợ cấp ấy nên ông vẫn phàn nàn rằng con số còn quá cao.
Tuy nhiên, theo tạp chí Forbes, Mỹ, Berlusconi là người giàu thứ năm của Ý, với khối tài sản ước tính trị giá 7 tỷ đô. Nhưng ngay sau đó, 1 thông tin do luật sư của ông Silvio đưa ra là bà Veronica – vợ cũ của ông sở hữu khối tài sản trị giá 16 triệu EUR (hơn 400 tỷ VND) từ các nguồn cho vay, kinh doanh bất động sản, trang sức.
Khi tòa án phán quyết việc Veronica có thể tự nuôi con mà không cần chồng cũ chu cấp, bà đã trả lại cho Silvio tổng số tiền trợ cấp trong suốt thời gian qua là 60 triệu EUR (1563 tỷ VND)
Cuộc sống hậu ly hôn của Veronica không những tốt đẹp mà bà còn thể hiện bản lĩnh tự lập của mình bằng cách chẳng cần đến 1 đồng trợ cấp của chồng cũ.
Đôi khi, cái đích cuối cùng của hạnh phúc là sự thanh thản. Có thể nhanh chóng quyết định buông tay nhưng khi xây dựng lại từ đầu thì phải bước từng bước chậm mà chắc, mạnh mẽ, bản lĩnh để nắm lấy thành công. Bởi sau khi mất đi cái “vốn” là 1 gia đình hạnh phúc, 1 cuộc hôn nhân ngỡ yên ổn thì phụ nữ càng cần tự mình đứng vững hơn. Vì sau tất cả, vị thế của 1 người sẵn sàng trút bỏ sân si để giữ cái tâm an yên vẫn là điều quý giá nhất.
Theo afamily.vn
Chuyện tình giữa thành phố ngàn sao
Khi tôi nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính của tòa nhà trên tầng cao, có hàng ngàn ánh đèn sáng lấp lánh rực rỡ ở dưới.
Tôi tự nhủ mình thật nhỏ bé giữa không gian vô tận. Lại tự tặc lưỡi và trách bản thân mình chùn dại. Bởi giữa hành bảy tỉ người sao tôi chưa một lần mạnh mẽ tự tìm lấy một nửa của mình?
- Tan ca rồi, sao chị chưa về?
Trang đáp:
- Chị còn phải làm nốt việc, gần cuối năm công việc cứ chất đống lên vậy.
Trang là một nhân viên nhân sự của công ty BIT Center chúng tôi. Chị hơn tôi bốn tuổi, là một người cần mẫn và rất yêu thích công việc. Tôi chưa thấy chị yêu ai bao giờ, hay chí ít ra là một lần nhắn tin, tự mỉm cười. Người ta nói khi yêu, cho dù là những khoảnh khắc nhẹ nhàng nhất cũng có thể khiến ta bật thốt lên tiếng cười yêu đời.
Tôi từng hỏi tại sao chị không yêu? Chị đã ngoài ba mươi tuổi, chẳng lẽ chị không muốn có một mối tình và xây dựng một gia đình hạnh phúc. Chưa bao giờ chị trả lời tôi về việc đó, mỗi lần như vậy chị lại lặng thinh.
Là một nhân viên Designer, công việc của tôi nhiều khi phải thâu đêm suốt sáng để chạy miệt mài theo những dự án. Vào công ty đã ba năm nhưng những dịp mà tôi gặp chị lại chỉ có thể là vào thời điểm cuối năm, khi một quý mới trong công việc sắp đến. Việc nhân sự thay đổi liên tục khiến tôi có đủ thời gian để trò chuyện với chị.
- Sao chị không thử bắt đầu một mối quan hệ, và yêu đại ai đó đi?
Tôi lặp lại câu hỏi ấy thêm một lần nữa. Tôi không muốn làm chị khó chịu về vấn đề này, nhưng trong tôi luôn có một cảm giác lo lắng cho chị. Lo lắng cho cuộc sống của chị nếu chị không có một người đàn ông ở bên cạnh những lúc khó khăn.
Trang bóp nhẹ ly cà phê nhựa đã nguội lạnh. Chị nhìn qua cửa kính và nói một câu cũng giống những suy nghĩ của tôi đến lạ kỳ:
- Chắc người chị cần tìm vẫn còn đang đi lạc, anh ấy bị cuốn lấy bởi một thứ gì đó nên chưa tìm thấy chị. Chị không muốn yêu tạm một ai để chỉ vơi đi sự cô đơn. Vì như thế là làm khổ người ta, cũng làm khổ cả đời mình nữa. Giữa thế giới bảy tỉ người, cũng như hàng vạn ánh đèn dưới kia, chắc sẽ có một nơi là nhà mình thôi.
Tôi thấy mắt chị rưng rưng, cạnh mi trào ra hai giọt nước mắt. Tôi thấy mình hèn nhát. Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt của chị, muốn cho chị mượn tạm một bờ vai để chị tựa vào. Có những lúc tôi cũng chắc mẩm, hay là cho chị ấy mượn mình. Đợi khi nào người trong lòng chị đến đón rồi sẽ trả về. Giá như chị không hơn tôi bốn tuổi, liệu tôi có thể yêu chị? Nhưng rồi tôi lại lắc đầu, giữa tôi và chị thì có chuyện gì được. Tôi sợ những định kiến xã hội, sợ những lời cười chê và trêu chọc. Chắc đấy là khoảng cách lớn nhất khiến tôi chưa bao giờ đủ cứng rắn để chinh phục chị.
Cũng còn một khoảng cách nữa khiến tôi chắc chắn rằng giữa tôi và chị mãi là hai đường thẳng song song. Mỗi dịp tôi không nhịn được cảm xúc, muốn ôm chị vào lòng, muốn cầm tay chị, muốn hôn lên bờ môi xinh đẹp của chị. Hình bóng bé nhỏ của chị lại lảng tránh.
Cũng như lúc này chị đang khóc, tôi chỉ hơi nhấc cánh tay lên mà chị đã quay mặt đi. Chắc chị không thích tôi. Chắc tôi không phải là hình mẫu lý tưởng của chị, không phải là người đàn ông mà chị mong đợi. Những lúc như thế tim tôi quặn thắt, cười nhạt và cho rằng chị chẳng phải là hình mẫu lý tưởng của tôi. Rằng người tôi yêu vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Đâu đó giữa thành phố ngàn sao.
Tôi tự hỏi, sao chị không biến khuất khỏi tầm mắt của tôi đi, sao chị cứ lảng vảng trong tâm trí của tôi thế? Bởi hành động của chị cũng khiến tôi khó hiểu, và rất phân vân. Tôi bắt gặp chị nhìn mình rồi ngây dại. Chị nhìn thấy mắt tôi rồi lại vội vã quay đi. Đôi lúc đứng trong thang máy tay chị cứ cọ nhè nhẹ vào lưng tôi. Hai cánh tay chị khẽ dâng lên rồi thụp xuống. Chắc trong thang máy người đông xô đẩy nên chị muốn nắm lấy cánh tay tôi để đứng cho vững. Chắc là thế.
- Sao em cũng không yêu ai đó đi? Em cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi đấy?
Chị nhìn vào mắt tôi rồi hỏi ngược lại, chắc được năm giây rồi lại sợ hãi điều gì đó mà quay mặt. Tôi tặc lưỡi đáp:
- Vì sự nghiệp thôi chị!
Tôi lấy lý do ấy để biện minh. Phải, lý do ấy bao giờ cũng hữu dụng. Với hoàn cảnh và tuổi tác của tôi thì nó quá hợp lý.
Chị như tiếc ngẩn tiếc ngơ, như thất vọng. Tôi không biết chị suy nghĩ gì nữa, suy nghĩ của con gái hình như ai cũng khó hiểu.
...
Dạo gần đây tôi thấy chị nhắn tin qua lại với một người đàn ông đã ly hôn, có vẻ lớn tuổi. Tôi thấy chị miễn cưỡng. Mừng cho chị vì chị đã tìm được một bờ vai để nương tựa.
Nhưng thật ra, càng buồn hơn vì giờ chiến tuyến cô đơn chỉ còn lại mình tôi. Sau những giờ tăng ca, tôi sẽ chẳng còn ai để trò chuyện. Tôi trách chị sao nỡ bỏ tôi lại một mình.
Rồi tôi bắt gặp ánh mắt chị nhìn tôi lén lút. Chị cắn môi. Chị gạt tóc quay đi như chỉ muốn chắc rằng đó là lần cuối chị nhìn tôi. Tim tôi quặn thắt, tôi nhìn qua khung cửa kính rồi nhắc lại:
- Giữa thành phố ngàn sao mà tìm người ấy khó quá? Sao em cứ lẩn trốn tôi mãi vậy, dù gì thì cũng lộ mặt ra đi chứ.
Ba tháng sau tôi nhận được thiệp mời cưới của chị. Đứng cạnh khung cửa kính, tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi và chị tăng ca, uống cà phê nói chuyện với nhau về việc tìm một nửa của mình. Tôi thấy nhớ chị, nhớ khoảng thời gian ấy ghê gớm. Tôi không muốn lãng quên ký ức và cảm giác ấy. Tôi mong nó quay lại.
Một cánh tay chắc nịch vỗ lên vai tôi rồi hỏi:
- Dạo này tăng ca nhiều quá hay sao mà trông tiều tụy thế hả cậu trai?
Nhìn lại thì ra đó là giám đốc. Sếp cười khà khà sảng khoái. Tôi ước giá mình có thể nghĩ sảng khoái giống sếp được một lần. Tôi bảo vì chẳng tìm được một nửa của mình nên đâm ra nặng đầu. Sếp nói:
- Việc ấy khó thế cơ à? Đến cái Trang mà giờ cũng đã tìm được bến đỗ thì cậu khó gì. Lại còn đẹp trai thế này nữa thì lo sao ế vợ. Đám cưới cái Trang cậu có đi không?
Tôi đáp:
- Em bận nên gửi phong bì thôi anh ạ.
Tôi cười chua chát, thực ra tôi chẳng bận gì cả. Chỉ vì tôi sợ không biết cảm giác của mình sẽ ra sao nếu tôi tham dự đám cưới của chị. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại là tôi có yêu gì chị. Vì người tôi tìm vẫn ở đâu đó trong thành phố ngàn sao dưới kia.
Sếp bỗng nghiêm túc đưa tôi một cuốn sách và nói:
- Một nửa của cậu chẳng ở đâu xa lạ, chẳng qua là cậu cứ cố chấp không chịu nhận đấy thôi.
Bỗng tôi nhìn tựa đề cuốn sách của sếp đưa cho mà cảm thấy choáng váng. Nó như một ly nước lạnh dập tắt những suy nghĩ mơ hồ mộng mị của tôi. Tôi vỡ lẽ nhận ra rằng thì ra nó chỉ đơn giản đến thế, thì ra tôi đã chỉ tự lừa mình gạt người. Vứt quách cái định kiến xã hội, vứt quách những lời cười chê. Nếu như không nắm giữ được hạnh phúc của mình. Còn đau khổ hơn người ta dè bỉu gấp ngàn lần. Cười chê và định kiến rồi cũng sẽ qua. Nhưng hạnh phúc đã đi rồi thì sẽ mất vĩnh viễn.
Sếp lại nói:
- Cả công ty này ai cũng rõ hết, chỉ có mình cậu và cái Trang là như hai kẻ ngốc.
Tôi nóng bừng cả mặt, run rẩy đáp:
- Sếp nói đúng, em phải mạnh mẽ vì hạnh phúc của mình.
Sếp truyền lửa hối thúc tôi:
- Nhanh lên, nắm chặt hạnh phúc của mình trước khi quá muộn.
Tôi nhìn xuống thấy cả công ty đều đang nhìn tôi với anh mắt khẩn trương, và quyết định của tôi sẽ khiến họ vỡ òa trong sung sướng.
Quả vậy, tôi ném cuốn sách xuống mặt bàn, tháo ca ra vát và vứt phăng áo veston. Tôi chạy như một chiếc tên lửa đang đốt hết công suất, nhanh hết mức mà tôi có thể. Tôi sẽ đến bên cô ấy và dành lại thứ tình yêu vốn dĩ do sai lầm ngu ngốc và mù quáng của tôi mà mất đi. Cả công ty hò reo rung mình, như hòa vào nỗi niềm mà chính họ cũng đã u uất bấy lâu nay mà không nói được.
Tựa đề cuốn sách được chiếu sáng bới thứ ánh sáng lờ mờ hắt lên từ hàng vạn ánh đèn giữa thành phố. "Hạnh phúc ở ngay bên cạnh!"
Thật vậy, hạnh phúc ở ngay bên cạnh, là tại tôi cứ lạc giữa thành phố ngàn sao. Là tại tôi và cô ấy cứ lang thang mãi trong hành tinh bảy tỉ người mà không biết rằng chúng tôi vốn dĩ đã ở bên cạnh nhau, rất lâu rồi.
Theo truyenngan.com.vn
Không phải "đường ai nấy đi" là hết tình, cạn nghĩa Gần đây, nhiều vụ vợ, chồng cũ chẳng hiểu vì lý do gì sau khi "đường ai nấy đi" lại xông đến gây hấn, thậm chí gây tổn hại đến tính mạng nhau. Dư luận bàng hoàng, nhiều người trong hoàn cảnh ấy bỗng dưng thấy bất an. Chẳng lẽ khi vợ chồng ly hôn đã hết tình cạn nghĩa? Tôi chợt nhớ...