Vợ của ‘anh ấy’ đền bù tuổi xuân cho tôi bằng tiền
Chị ấy đưa vào tay tôi một xấp tiền nói là tiền “đền bù tuổi xuân” cho những tháng ngày tôi đã chờ đợi chồng chị. Nhưng tôi lững thững ra về trong nỗi đau.
30 tuổi, tôi chạm tay tới tình yêu. Nhưng cuộc đời thử thách tôi đặt tôi vào mối tình trớ trêu ấy. Tôi đã chờ anh bao lâu, thậm chí chính tôi cũng không còn nhớ nữa. Tôi chỉ biết rằng, tuổi xuân của tôi qua đi vì anh.
Cuối tuần là ngày vui nhất đối với tôi, bởi vì tôi được gặp anh. Anh chỉ có thể dành cho tôi chút thời gian ít ỏi đó mà thôi. Còn lại, anh phải ở bên một người khác… Tất nhiên rồi, vì anh là người đàn ông có vợ.
Tôi và anh gặp nhau khi anh chuyển tới công ty của tôi nhận nhiệm vụ. Thời gian đó, anh và vợ đang khủng hoảng. Hôn nhân của họ tưởng chừng như không thể níu giữ được nữa. Đã vài lần anh nói tới ly hôn nhưng chị ấy vẫn níu kéo. Vì thương các con nên anh cố chờ con lớn rồi mới quyết định dứt tình.
Những điều đó, anh không lừa tôi. Ở bên anh suốt những năm tháng đó, tôi biết anh không nói dối. Vì sự chân thành của anh mà tôi quyết định đánh bạc với cuộc đời để chờ đợi anh. Người ta nói tôi đẹp, chí ít tôi cũng có thể tìm kiếm cho mình một người chồng tử tế, không đến nỗi nào. Nhưng ông tơ, bà nguyệt khéo xe duyên để tôi chỉ một lòng, một dạ yêu anh.
Tôi bỏ qua mọi cơ hội đến với mình để bên anh, lặng lẽ, không danh phận, không lợi ích. Tôi giữ lòng tự trọng khi yêu anh để người ta thấy có những tình yêu đến muộn nhưng là tình yêu đích thực. Tôi yêu anh chứ không phải vì anh là người có quyền cao, chức trọng. Nếu chỉ để bấu víu vào một gã đàn ông lắm tiền, có lẽ tôi đã không chọn anh.
Hơn 5 năm chờ anh, mỗi lần cơ hội đến, tôi đã nghĩ mình có thể bên anh danh chính ngôn thuận, vậy mà… Khi thì đứa con gái lớn mắc bệnh, anh không thể ly hôn, khi thì cậu con trai thứ hai học kém đi vì bị trầm cảm. Và, ngay cả cái lần anh quyết tâm ly hôn nhất thì vợ anh cũng mắc bệnh nên anh không lỡ dứt tình.
Bao năm chờ đợi anh, điều an ủi tôi duy nhất là những ngày cuối tuần, anh dành chút thời gian ít ỏi để đến với tôi. Nằm trong vòng tay anh, nghĩ về những tháng ngày mệt nhoài sắp tới, tôi lại bật khóc. Anh động viên tôi cố gắng, chắc chắn sẽ có ngày anh cho tôi một danh phận, một người chồng đúng nghĩa và một tổ ấm tôi ước ao.
Nhiều lúc nghĩ lại, tôi cũng không hiểu vì lí do gì tôi lại có thể kiên nhẫn để đợi chờ anh đến như vậy. Anh không cho tôi bạc tiền, không cho tôi danh vọng. Những gì mà tôi nhận được từ anh chỉ là những phút giây êm đềm, bình yên nhưng quá ít ỏi. Tôi thấy mình ngốc khi yêu anh nhưng tôi muốn đánh cược với cuộc đời. Vì thế, tôi lặng lẽ chờ đợi anh bao năm qua.
Tôi biết, có nhiều người sẽ nghĩ tôi là “con hồ ly tinh” cướp chồng người khác bởi vì dù sao anh cũng là người có vợ. Khi anh chưa bỏ vợ, nghĩa là tôi không có quyền được bên anh. Nhưng tình yêu thật khó để phân biệt rạch ròi. Tôi biết mình không đúng nhưng tôi đã không làm gì hơn ngoại trừ yêu và chờ đợi anh. Nếu tôi gây áp lực cho anh để bỏ vợ, có lẽ tôi đãk hông phải chờ anh lâu đến thế.
Video đang HOT
Thế rồi hơn 2 tuần anh không liên lạc. Tôi vẫn giữ nguyên tắc trong cuộc tình của mình: Không gọi điện! Tôi biết anh luôn có lí do chính đáng cho điều đó, dù rất nôn nóng.
Tiếng chuông đổ, là số máy của anh. Tôi đã gần khóc khi nhìn thấy số máy của anh đang gọi cho mình:
- “A lô”
- “Chào em”
Tôi sững sờ khi nghe giọng phụ nữ từ máy của anh. Tôi biết, đã tới lúc tôi cần đối diện với tất cả:
- “Chào chị”
- “Mình gặp nhau một chút nhé”
- “Dạ vâng”
Tôi đi gặp vợ anh. Sau hơn 5 năm lặng thầm dõi theo cuộc hôn nhân của hai người, giờ đây cũng đã đến lúc tôi cần phải mạnh mẽ để đối diện với quyết định của cuộc đời mình. Vợ anh hẹn tôi ở một quán cà phê. Câu chuyện đã bắt đầu nhanh chóng hơn tôi nghĩ.
Anh ấy đã nói với chị tất cả về những gì giữa hai người. Chị cảm ơn vì 5 năm qua em đã luôn ở bên, động viên anh ấy mỗi khi buồn, chia sẻ khi anh ấy vui. Nhưng… anh chị quyết định sẽ không ly hôn. Đây là quyết định từ cả hai và hoàn toàn tự nguyện. Chị không trách em đã cặp bồ với chồng chị bởi vì đó cũng là giai đoạn chị có lỗi với chồng. Mọi chuyện dẫu sao cũng qua rồi. Em nên tìm cho mình một người đàn ông khác, chồng chị nhắn với em như vậy. Mong em mạnh khỏe”
Chị ấy đưa vào tay tôi một xấp tiền nói là tiền “đền bù tuổi xuân” cho những tháng ngày tôi đã chờ đợi chồng chị. Nhưng tôi lững thững ra về trong nỗi đau. Tôi đã đánh cược với cuộc đời để được bên anh nhưng tôi đã thua, đau đớn, ê chề.
Theo Khám phá
"Sao lại phải giành giật thì mới có hạnh phúc?"
Cô biết không cô nhân tình thích giật chồng, hạnh phúc không bao giờ xây lên từ giọt nước mắt đau khổ của người khác, cái thứ mà cô giành giật được là một thứ vỏ "hạnh phúc" - nham nhở và thảm hại, như chính con người của cô vậy!
Ngày xưa, các cô nhân tình nếu có lang chạ, tằng tịu với chồng của người ta thì cũng nhún nhường, biết lỗi và "chiếu dưới" an phận lắm! Có khi cả cuộc đời "bà hai" vừa nằm bên người đàn ông "chồng thiên hạ" ấy vừa lầm rầm khấn nguyện cho ngon giấc đêm nay, đừng để gió thoảng hương đưa đến tai "bà cả" rồi lại tan cửa nát nhà, đeo mo vào mặt, bỏ xứ mà đi vì cái tội giật chồng người.
Nhân tình ngày nay thì táo tợn hơn hẳn. Hình như xã hội phát triển nhanh quá nên các giá trị đạo đức cũng chạy miết không theo kịp với cái Tôi, nên nhân cách con người cứ rơi rụng dần, điển hình nhận thấy là không ít những ả đàn bà thích đi vụng trộm với người đàn ông đã có gia đình hình như không để tâm lắm đến liêm sỉ, nhân cách.
Xưa các cô thấy chuyện "cướp chồng người" là chuyện đáng hổ thẹn, dù cho cả hai người trong cuộc đều cảm thấy tình yêu không có lỗi, nhưng bản thân vốn là người biết nhân - lễ - nghĩa, thế nên cũng biết vài phần xấu hổ trước một mối quan hệ chẳng được một tầng lớp nào trong xã hội cổ xúy.
Ngày nay lại khác. Từ chuyện cái "Tôi" được tự do phát triển, thoải mái trong việc thể hiện các giá trị sống của bản thân, nên các cô nhân tình bây giờ chẳng còn biết đến xấu hổ, ngại ngần, liêm sỉ khi vụng trộm với chồng người ta. Ừ! Thì cứ cho là luân lý của các cô thế này "nếu khoảng cách của họ không giãn ra thì làm việc có chỗ để tôi chen vào?". Nói thế nào thì nói, gân cổ lên phân định đúng - sai và đòi quyền được hạnh phúc (thứ hạnh phúc không thuộc về mình) thì cũng chỉ làm cho các cô đã sai lại càng trở nên xấu xí, thảm hại.
Ở đâu ra cái chuyện làm bồ bịch mà dám đi ghen ngược với vợ người ta? Tất nhiên, gia đình họ có rạn nứt, anh ta yêu cô. Nhưng thay vì cô sồn sồn lên đòi làm bà cả, hãy nhẹ nhàng đẩy quả bóng trách nhiệm về phía gã đàn ông đang si mê cô, về giục vợ làm đơn ly hôn. Vì đó là việc của anh ta và vợ, trong mối quan hệ của họ vốn dĩ chưa bao giờ có chỗ cho cô bước vào. Có không ít "bà hai" không hề biết mình là ai và đang ở đâu, vênh mặt lên, liêm sỉ trôi tuột xuống đất, đến nhà "bà cả" đòi quyền lợi, đòi hạnh phúc phải thuộc về mình!
Thế là cuộc chiến đấu để giành giật hạnh phúc diễn ra. Kẻ nào nắm được trái tim của "ông vua" thì kẻ đó sẽ có được chiến thắng. Chỉ nực cười là sau đó, kẻ chiến thắng có khi lại ngậm trái đắng, kẻ thất bại lại học được nhiều bài học giá trị về hạnh phúc!
Nếu vợ của gã lang chạ kia thắng. Hai người quay lại với nhau, kiểu gương vỡ lại lành, nhưng đầy rẫy những vết nứt vá vội, những tổn thương chi chít găm vào lòng, thứ tin yêu vốn vì đã mong manh nên mới để khí độc tràn vào, nay vá vội vì nghĩa vụ, trách nhiệm và đôi khi một chút ân hận, một chút tình còn sót lại. Hạnh phúc sau khi giành giật về, nó trở nên đáng thương vậy đó...
Nếu nhân tình thắng. Cô ta lên làm "bà cả". Lại trở thành một "của để dành" của gã nhân tình giờ đã thành chồng mình, nhân quả là có thật và nó sẽ xảy ra ngay trong kiếp này. Thứ hạnh phúc mà cô nhân tình vừa cướp được, chuyển hóa ngay thành một dạng bi kịch tiếp nối, đổi vai. Vai chính mà người đàn bà trước cô đã sắm, rời đi trong thanh thản vì hết vai, nhường cho cô tiếp tục cái cuộc đời thảm hại mà cô đã từng nhếch mép sỉ vả, coi thường...
Nhân tình của cô, giờ là chồng cô đấy. Vật sở hữu của cô rồi đấy, hãy cố gắng mà giữ anh ta như nắm tiền trong túi vậy. Phải thế thì cô mới giữ được cái hạnh phúc mà cô đã vất vả đoạt được từ tay người đàn bà khác chứ?
Thế nhưng, cô nhân tình ơi! Hạnh phúc đâu phải như đồng tiền, có thể trao đổi, qua tay và sở hữu. Nếu chưa có được thì bằng mọi giá phải tìm kiếm, bằng mọi giá phải có được, cho dù là phải giành giật từ tay người khác? Cô nhận lại được gì ở một người đàn ông xưa thì nâng niu cô như ngọc vì cái cảm giác phấn khích, vụng trộm giờ coi cô như của để dành, như lương khô đói để ăn dần? Với đàn ông ngoại tình, không phải vì vợ anh ta xấu, không phải vợ anh ta tệ, mà anh ta chỉ muốn sống với cái Tôi, cái bản năng săn mồi của anh ta mà thôi!
Cô nhân tình à, cô tưởng mình đã hiểu thấu đàn ông ư? Cô tưởng cô đoạt được anh ta là cô sẽ có tất cả ư? Vậy sao nước mắt cô lại rơi nhanh đến thế? Những tưởng tình yêu khi đã có được rồi, đã đêm đêm đầu gối tay ấp rồi cô phải mãn nguyện lắm chứ? Tại sao mỗi lần chồng cô đi công tác, cô lại thấp thỏm lo âu đến vậy? Phải chăng cô biết cái cách mà anh ta thường đi công tác, như anh ta đã từng dối trá vợ để đến với cô?
Vậy đó, các cô nhân tình hiện đại. Khi cái Tôi của các cô quá lớn thì buộc một số thứ nó phải bé lại để cân bằng với não bộ của các cô. Cái nhỏ đi ấy, chính là nhân cách, sự thấu đáo, lòng nhân, sự xấu hổ, tự trọng của một con người. Vì các cô cứ nghĩ, hạnh phúc là phải giành giật, hạnh phúc là phải đấu tranh mới có, thế nên các cô không ngại ngần giật nó từ tay người khác để mang nó về bên mình. Bởi vì các cô không đủ nhân cách, trí tuệ, bản lĩnh để tự xây cho mình hạnh phúc, vậy nên các cô mới phải đi cướp của người khác mang về dùng.
Và, khi mang được "hạnh phúc" mà cô vất vả toan tính mãi mới có được về bên mình, cô vẫn thấy đời nhạt quá, cô vẫn chưa cam lòng, cô vẫn phải thấp thỏm, phải lo sợ...hạnh phúc đâu phải vậy?
Cô biết không cô nhân tình thích giật chồng, hạnh phúc không bao giờ xây lên từ giọt nước mắt đau khổ của người khác, cái thứ mà cô giành giật được là một thứ vỏ "hạnh phúc" - nham nhở và thảm hại, như chính con người của cô vậy!
Theo Emdep
Ba năm vô sinh, bỗng dưng có bầu với bạn thân của chồng Từ ngày gặp Khải, Minh cứ vấn vương mãi trong lòng hình bóng anh. Dù cho Khải là bạn thân của chồng Minh. Minh lấy chồng được 3 năm rồi. Cuộc sống vợ chồng cũng êm đềm, một vài sự vụ mâu thuẫn nho nhỏ nhưng chồng Minh là người hiền lành, bản thân Minh lại là người khéo léo nên mọi chuyện...