Vợ chồng tan vỡ vì hàng xóm lẳng lơ
Thấy thái độ không vừa lòng của Phương, cô hàng xóm đã tìm cách quyến rũ chồng cô
Có nhiều lý do để dẫn đến cái kết cho một cuộc hôn nhân. Chuyện chồng ngoại tình, vợ lăng nhăng, nhà chồng nhà vợ không hòa hợp, chuyện quá khứ, chuyện tương lai… tất cả đều có thể trở thành nguyên nhân để những người từng nên duyên vợ chồng lấy làm cớ rời xa nhau. Quả thật, đúng như người ta vẫn nói, khi yêu nhau chẳng cần tới lý do gì nhưng khi bỏ nhau thì có tới cả ngàn tỷ lý do và thật nực cười khi có những đôi vợ chồng lục đục kéo nhau ra tòa chỉ vì lời gièm pha, chọc ngoáy ác ý từ những người có chung một tên gọi là “hàng xóm”.
Gái lẳng lơ làm lục đục cả xóm
Từ ngày cô Hạnh Anh chuyển đến xóm nhà chị Phương, cả xóm chị thành ra lại nhộn nhịp vì chuyện đánh ghen liên tục, hết nhà này đến nhà khác. Các bà vợ đánh ghen với cô Hạnh Anh bởi cô có tộiquyến rũ chồng của các vợ và ngay cả nhà chị Phương cũng không tránh khỏi cuộc cãi vã vì ghen tuông đó.
Anh Nam nhà chị Phương vốn nổi tiếng đứng đắn bởi anh làm trong quân ngũ, việc giữ tác phong đối với anh rất quan trọng. Anh cực kỳ kiêng kị và tìm mọi cách để tránh khỏi những điều tiếng không hay. Thế mà cô Hạnh Anh vừa chuyển tới xóm anh hai tuần thì chuyện ầm ĩ đã xảy ra.
Hạnh Anh xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ là khuôn mặt đã bừng lên sức sống. Giọng cười của Hạnh Anh đầy quyến rũ, vừa khúc khích vui vẻ lại vừa có ma lực kỳ lạ. Cô ăn mặc táo bạo, chẳng ngần ngại khoe những đường cong của cơ thể. Chính các bà vợ trong xóm nhỏ cũng phải thừa nhận rằng, Hạnh Anh quá đẹp nên bị các vợ ghen ghét. Hạnh Anh cũng chẳng quan tâm. Cô là gái bán hoa, cô cũng chẳng hề giấu. Nhưng như để phản kháng thái độ của các bà vợ, Hạnh Anh tìm mọi cách để chọc tức họ. Anh Nam là đối tượng đầu tiên. Thứ nhất là vì nhà anh gần nhà cô nhất. Thứ hai là bởi Hạnh Anh khó chịu với Phương vì cô ta luôn tỏ ra mình là người bậc trên, coi Hạnh Anh là hạng hạ cấp, không đáng nhìn.
Hạnh Anh lúc nào cũng mở cửa sổ, Nam đi qua là cô cất tiếng gọi trêu. Anh thường xấu hổ đi thẳng nhưng cái khuôn mặt đỏ bừng lên của chồng lại khiến Phương tức tối. Cô nghĩ, anh có thích thì mặt anh mới biến sắc như vậy. Vợ mà ghen tuông thì gia đình không bao giờ có được hạnh phúc. Phương đay nghiến chồng mỗi ngày tới mức, Nam không dám bước chân ra khỏi cửa, ra khoảng sân chung ngồi với hàng xóm nữa bởi anh sợ bị Hạnh Anh gọi trêu, vợ anh biết lại lôi thôi, lắm chuyện.
Nhưng dù chồng đã nhượng bộ đến thế, Phương vẫn không thấy hài lòng. Thành ra, chồng đi đâu, chị cũng phải kè kè đi theo. Chị bận việc không đi được thì con gái 5 tuổi phải thay mẹ đi theo bố. Phương càng làm căng thì Hạnh Anh càng thích bày trò lẳng lơ để chọc tức. Mặc cho chị Phương chống nạnh oang oang chửi tội quyến rũ chồng người khác của Hạnh Anh, Hạnh Anh vẫn cười và đối đáp nhẹ nhàng bình thường. Hàng xóm thấy thế có khi còn bênh Hạnh Anh vì cô ăn nói mới dễ nghe và ngọt ngào, chứ không ngoa ngoắt, chanh chua như của Phương. Thi thoảng, Phương đi ngang qua nhà Hạnh Anh, Hạnh Anh lại gọi với nói: “ Chị nói với anh Nam hộ em là em cảm ơn anh ấy vì món quà nhé“. Tất nhiên món quà là không có thật nhưng phụ nữ trong cơn ghen thì không còn biết đâu là thật đâu là giả nữa. Cuối cùng, người gánh hậu quả lại là anh Nam. Mệt mỏi, Nam phải sang nhà Hạnh Anh nói: “ Cô đừng đùa dai nữa” thì cô Hạnh Anh mới dừng lại. Nhưng lần sang nhờ vả ấy của Nam lại bị Phương vô tình bắt gặp nên chị lại càng có cớ dằn vặt anh chuyện gái gú, bồ bịch.
Dừng “lẳng lơ” với Nam, Hạnh Anh chuyển sang đối tượng khác trong xóm. Tất nhiên là đàn ông đã có vợ. Vợ của anh nào có thái độ không tốt với Hạnh Anh thì chắc chắn sẽ bị cô đưa vào bi kịch ghen tuông và cãi vã. Mới đầu, chiêu “lẳng lơ” của Hạnh Anh bắt đầu từ việc nhờ anh này, anh kia sang nhà xem hộ ống nước, chữa hộ cái tivi, thay dùm cái bóng đèn… rồi từ đó, chính cô sẽ tự dựng kịch lên để gây ghen tuông cho các bà vợ. Khi thì Hạnh Anh bóng gió về một đêm nào đó tuyệt vời cùng chồng chị, khi thì cô hớn hở khoe đồ mới đó được tặng từ anh này, anh kia. Cuộc chiến ghen tuông lên tới đỉnh điểm khi các bà vợ hợp sức để “trị” cô nàng lẳng lơ nhưng Hạnh Anh chẳng hề “nao núng”. Có lẽ đã có nhiều khốn khổ với cuộc đời nên Hạnh Anh không còn biết sợ là gì nữa và việc đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác chẳng biết từ bao giờ đã trở thành thú vui khó bỏ của cô.
Hàng xóm – Mật vụ nằm vùng cho mẹ chồng
Mấy tháng nay, gia đình chị Hậu (Kim Mã, Hà Nội) lúc nào cũng ở trong tình trạng căng thẳng vì mẹ chồng chị ở quê bỗng dưng đòi lên ở với con trai, mặc kệ bố chồng chị sống một mình ở quê nhà. Mẹ chồng sống với con trai cũng là chuyện thường, chị Hậu cũng không có điều gì thắc mắc. Vả lại, phận dâu con trong nhà, chị có trách nhiệm phải phụng dưỡng mẹ chồng nhưng chẳng hiểu sao, mẹ chồng chị dạo gần đây lại trái tính, trái nết, khó chiều. Vì bà mà vợ chồng chị tranh cãi với nhau không ngừng.
Gọi là sống ở quê nhưng kỳ thực, từ nhà mẹ chồng đến nhà chị Hậu cũng chỉ quãng độ 20 cây số. Chị Hậu là con dâu được chính tay mẹ chồng chọn lựa nên bà cưng nựng, yêu chiều chị còn hơn cả con trai. Tất nhiên chị và chồng cũng có tình yêu nên cả hai mới quyết định tiến tới hôn nhân. Hậu vốn là con cả trong nhà có ba chị em nên rất đảm đang, giỏi thu vén việc nhà. Chị ăn nói khéo léo, dễ nghe, ngoại hình xinh xắn. Mẹ chồng khi nói về chị lúc nào cũng nức nở khen ngợi. Thế nên chị lấy chồng chẳng cần phải lo chuyện mẹ chồng con dâu vì mối quan hệ giữa hai người vốn đã rất tốt.
Không ít gia đình đã bị tan vỡ vì bà hàng xóm thích buôn chuyện (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc cưới, mẹ chồng cũng đưa ra quan điểm rằng: “Bố mẹ còn khỏe, muốn sống riêng cho tự do tự tại. Khi nào sức khỏe yếu, hai chúng tôi mới cậy nhờ đến anh chị”. Cuối tuần, vợ chồng chị Hậu lại về quê thăm bố mẹ cho ông bà vui vẻ. Thế mà chẳng hiểu sao giờ mẹ chồng đổi tính, bỗng dưng đòi lên ở cùng rồi hành chị Hậu “lên bờ xuống ruộng“. Điều chị lấy làm lạ hơn nữa là chuyện gì trong nhà mẹ chồng cũng biết. Nhất là chuyện chồng chiều chị, việc gì cũng làm hết cho.
Nói rõ hơn về chồng chị Hậu, anh tên Thắng, khi lấy chị Hậu thì anh đã ngoài 40, qua một đời vợ nhưng chưa có con. Trong khi đó, chị Hậu mới 26 tuổi. Có thể vì khoảng cách tuổi tác giữa hai người khá lớn và anh trưởng thành, chín chắn trong suy nghĩ, lại thêm phần anh yêu thương chị nên mọi việc lớn bé trong nhà, anh đều giành làm hết từ đi chợ, nấu cơm đến giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Hễ chị Hậu động tay vào việc gì là anh lại cuống cuồng lên lo chị mệt, lo hại da tay, lo thế này, lo thế kia…Phải “thương lượng” mãi anh Thắng mới đồng ý để vợ làm vài việc lặt vặt như giúp anh nhặt rau hay quét nhà cửa…
Chính chuyện chiều vợ của anh Thắng mới gây ra rắc rối cho chị Hậu. Mẹ chồng lên ở được một tháng, chị Hậu mới biết vì sao mẹ chồng lại biết tường tận chuyện anh Thắng chiều vợ, chuyện chị Hậu ăn diện và vô số chuyện trời ơi đất hỡi khác nữa. Trước mẹ chồng lên chơi, bà thường sang trò chuyện với bà Lan hàng xóm nhà chị. Hai bà khá hợp tính nhau nên nhanh chóng trở nên thân thiết. Khi mẹ chồng Hậu về quê, hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và bỗng nhiên, bà Lan trở thành “ mật vụ nằm vùng” của mẹ chồng Hậu. Bà nhận nhiệm vụ nghe ngóng thông tin từ gia đình anh Thắng chị Hậu và báo về cho mẹ chồng Hậu biết để bà nắm bắt được tình hình. Thế là một cách dễ dàng, mẹ Thắng biết hết mọi chuyện xảy ra trong gia đình con trai mình. Và tất nhiên với bà, chuyện con trai chiều chuộng con dâu như một bà hoàng là chuyện không thể chấp nhận được. Đó là lý do tại sao bà vội vã chuyển lên ở cùng con trai và khi ấy, trong đầu bà đã sắp đặt sẵn sàng “ kế hoạch trả thù” con dâu.
Thắng không được phép làm bất cứ việc nhà nào kể cả việc sắp bát đũa chuẩn bị cho bữa cơm gia đình, còn Hậu phải làm tất cả. Mẹ chồng chị nói đó không chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ mà đó còn là niềm hạnh phúc của người phụ nữ. Hậu vốn đảm đang nên việc này không mấy làm chị khó chịu nhưng chị không thích lịch trình làm việc mà mẹ chồng đặt ra cho chị. Hàng ngày, Hậu phải dậy rất sớm để đi chợ sáng. “ Đồ sáng vừa tươi ngon, vừa rẻ. Đâu ra cái thói đàn bà ngủ ườn tới lúc mặt trời mọc mới dậy. Chả nhẽ chị lại không xấu hổ sao?” – mẹ chồng ngày nào cũng ca điệp khúc này cho Hậu nghe. Kể cả ngày nghỉ, chị cũng không được ngủ thêm một chút vì mẹ chồng nói ngủ nướng là thói xấu không thể chấp nhận được nhất của phụ nữ. Mấy tuần đầu, Hậu nín nhịn để chiều lòng mẹ chồng. Chị cũng dặn chồng không được bênh chị trước mặt mẹ để mẹ không phật ý. Thắng thương vợ mà không biết làm sao đành nghe theo lời chị nói để mong mẹ bớt cơn giận.
Tưởng cứ nhịn mẹ chồng là yên chuyện nhưng chị Hậu vẫn chưa thoát khỏi sự “theo dõi” của bà Lan hàng xóm. “ Tôi thấy con bé Hậu đi ra ngoài cửa, mặt nó hằm hằm hằm hằm. Trước lúc vào thang máy còn ngoái lại nhìn cửa nhà. Cái nhìn thì chao ôi là ác. Nó chẳng lườm bà thì chả nhẽ lườm chồng chắc?” – bà Lan thủ thỉ với mẹ chồng Hậu. Vậy là mọi hành động, cảm xúc của Hậu ở ngoài nhà, bắt đầu từ cửa ra vào đến cầu thang máy đều được bà Lan ghi nhớ cẩn thận để “báo cáo” với mẹ chồng chị rồi hai người già sẽ ngồi suy luận xem Hậu có ý gì mà biểu hiện như vậy. Đến nước này thì chị không chịu thêm nữa, Hậu nói với chồng rằng, anh phải làm công tác tư tưởng cho mẹ để mẹ hiểu rõ sự việc. Nhưng việc làm công tác tư tưởng của Thắng lại vô tình làm cho ngọn lửa giận dữ trong người mẹ anh lớn mạnh hơn vì bà cho rằng Thắng yêu vợ hơn mẹ. Vậy là, như chuyện đã được đoán trước, Hậu lại bị mẹ chồng thiết quân luật chặt hơn và lần này có lẽ bà sẽ “hành” con dâu ra trò vì tội được con trai bà yêu.
Chồng hoảng hốt tìm thám tử
Cũng giống như vợ chồng Hậu, anh Lâm bị hàng xóm theo dõi. Nhưng anh Lâm khác câu chuyện trên ở chỗ, hàng xóm theo dõi anh là do chị Hằng, vợ anh nhờ, chứ không phải bà hàng xóm tự ý rình rập, buôn chuyện.
Anh Lâm năm nay 36 tuổi. Anh mở một quán cà phê nhỏ và buôn bán vài thứ lặt vặt, còn chị Hằng vợ anh năm nay 30 tuổi. Chị làm việc ở ngân hàng nên khá bận rộn. Mọi việc trong nhà đều do anh Lâm lo và thu vén. Chị đi làm về chỉ đảo qua xem con học hành đôi chút rồi cơm nước là đi nghỉ. Hai vợ chồng ít có thời gian riêng dành cho nhau nhưng chị rất tin tưởng anh. Chị tin anh là một người đàn ông tốt và chẳng bao giờ có chuyện ngoại tình.
Nhưng lòng tin thì vẫn cứ là lòng tin, còn sự thật diễn ra theo chiều hướng khác, có khi đi ngược lại hẳn với lòng tin. Không được vợ quan tâm, chăm sóc mà bỗng dưng nhận được những thứ ấy từ người phụ nữ khác, đàn ông tất hẳn khó lòng cưỡng lại được việc ngoại tình. Anh Lâm cũng vậy. Cô phục vụ anh thuê về làm bưng bê cho quán cà phê hiền lành, ngoan ngoãn lại rất biết quan tâm đến người khác. Hàng ngày, cô dọn dẹp quán rồi giúp anh nấu bữa trưa. Có khi giúp anh đi đón bọn trẻ ở trường. Thời gian Lâm ở bên cô phục vụ và được cô chăm sóc còn nhiều hơn cả thời gian anh ở bên vợ.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lâm bắt đầu có những cử chỉ quan tâm đến cô phục vụ nhưng ngay lập tức, Lâm bị vợ ngăn chặn. Chị Hằng nghỉ làm ở nhà trông chồng. Anh Lâm không hề biết rằng dù bận bịu công việc nhưng vợ anh đều biết hết mọi việc anh làm ở quán hàng ngày, anh gặp gỡ ai, anh đi chợ cùng cô phục vụ vui vẻ như thế nào… vì chị có bà Vân hàng xóm nhà đối diện trông anh giùm. Bất cứ một hành động nào nhỏ nhất của Lâm, chỉ cần bà Vân nhìn thấy được thì bà đều báo cáo lại cho Hằng biết. Bà có hẳn một quyển sổ để ghi chép lại tất tần tật những gì bà trông thấy từ quán cà phê đối diện nhà mình. Và tất nhiên, chuyện anh Lâm đi chơi, tíu tít vui vẻ cùng cô phục vụ không qua được mắt bà.
Mới đầu, khi bị vợ buộc tội, anh Lâm vẫn gân cổ cãi cố nhưng càng cãi, càng thấy vợ nói đúng, anh đành im lặng và cố gắng chấn chỉnh tác phong. Tuy nhiên, vẫn có điều khiến anh chồng này bức xúc rằng tại sao vợ anh đi làm cả ngày lại có thể biết tường tận những chuyện anh làm hàng ngày? Lâm nghĩ đến chuyện thuê thám tử để tìm hiểu sự việc. Hơn một tháng theo dõi, thám tử khẳng định rằng vợ Lâm chẳng hề thuê ai theo dõi anh cả nhưng Lâm tin rằng nhất định có người giúp đỡ thì Hằng mới có thể tường tận mọi việc anh làm đến thế. Cuối cùng, thám tử cũng phát hiện ra bà hàng xóm nhà Lâm sau vài lần thám tử ngồi quán cà phê trông ra. Biết được thám tử của vợ, Lâm đương nhiên biết cách tránh những rắc rối mà “thám tử” đó có thể gây ra. Trước mặt hàng xóm, Lâm luôn tỏ ra tử tế đứng đắn còn sau đó, anh làm đủ chuyện trời biển, cặp bồ, ăn chơi, bà hàng xóm cũng chịu không thể biết. Và Hằng thì vẫn yên tâm rằng kế hoạch của mình chưa bị lộ và tin tưởng hoàn toàn vào những gì hàng xóm nhìn thấy và báo cáo lại với chị.
Khốn khổ với “thông tấn xóm”
Hầu như ở khu phố nào cũng có chuyện các hàng xóm rỗi việc ngồi lê đôi mách. Biệt tài của họ là biết đủ thứ chuyện từ trong nhà đến ngoài ngõ của hàng xóm như thể họ sống cùng một nhà với hàng xóm vậy. Bà Hoa cũng đã khiến gia đình chị Thủy khốn khổ vì tính buôn chuyện, moi móc thông tin của bà.
Vợ chồng Thủy chuyển về phố nhỏ mới được khoảng 2 tháng nhưng cả hai đều khá được lòng mọi người vì dù còn trẻ nhưng vợ chồng chị rất biết trên dưới, hòa đồng với mọi người. Dạo gần đây, không hiểu sao mà thái độ của mọi người đối với vợ chồng chị bỗng dưng thay đổi. Ai gặp vợ chồng Thủy cũng len lén tránh mặt chứ không vồn vã như trước nữa. Hỏi ra mới biết mọi người e ngại gia đình chị vì bà Hoa nói rằng, nhà Thủy làm ăn không chân chính, “chẳng bỗng dưng mà chúng nó trẻ thế đã giàu. Bố con bé Thủy từng vào tù ra tội vì giết người giờ lại buôn bán chất trắng. Chẳng ai bỗng dưng mà giàu“. Hàng xóm nghe vậy thì thay đổi hẳn cách đối xử với hai vợ chồng trẻ. Tất nhiên chuyện bà Hoa nói là không đúng nhưng Thủy cũng không biết giải thích thế nào với hàng xóm.
Mọi chuyện còn chưa dừng tại đó mà bà Hoa can thiệp cả vào cuộc sống vợ chồng của Thủy. Một lần, bà ghé tai nói nhỏ với Thủy: “Hai đứa vừa cãi nhau đấy à? Chồng mày bảo nếu cứ già néo là đứt dây đấy. Liệu mà mềm mỏng nghe chưa?”. Quả thật, Thủy và chồng vừa cãi nhau xong. Thủy không kể thì suy ra chỉ có chồng Thủy kể. Đã thế anh ta còn đưa ra một lời “dằn mặt” rằng “già néo thì đứt dây”. Thủy vốn ương bướng, nghe thế thì sôi máu. Vốn đã định làm lành với chồng, Thủy thay đổi quyết định ngay lập tức. Chị về nhà dọn đồ rồi bỏ sang nhà ngoại để mặc chồng ở lại ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mãi sau này, nhờ bố mẹ hai bên can thiệp, Thủy mới chịu dọn về nhà. Hai vợ chồng làm lành, lúc nói chuyện mới phát hiện ra bà Hoa biết chuyện hai anh chị cãi nhau là do moi tin từ người giúp việc. Chuyện “già néo đứt dây” cũng là chuyện bà tự nghĩ ra để thêm thắt vào câu chuyện. Bà hàng xóm đưa chuyện này vẫn tiếp tục gây phiền nhiễu cho anh chị. Giúp việc cũ của nhà Thủy bị cho nghỉ, bà Hoa đã làm thân ngay được với người giúp việc mới của gia đình Thủy. Cứ vui miệng theo câu chuyện, người giúp việc thi thoảng cũng kể chuyện này chuyện kia về cuộc sống của vợ chồng Thủy. Nghe xong, bà Hoa lại vội vã chế biến thông tin và mang đi kể hết với mọi người. Vợ chồng Thủy cãi nhau không biết bao nhiêu lần vì những câu chuyện thất thiệt của bà Hoa. Tới mức, dù vốn là người hiền lành mà Thủy cũng không nén được giận, chị sang tận nhà bà Hoa để nói, nếu bà còn tiếp tục đưa tin linh tinh thì chị sẽ không để yên.
Dừng việc bới móc thông tin từ nhà Thủy, bà Hoa chuyển sang đối tượng khác nhưng cũng chỉ được vài tháng, mọi chuyện lại trở về như cũ. Vợ chồng Thủy lấy nhau đã 3 năm nhưng vì cả hai muốn phấn đấu cho sự nghiệp nên kế hoạch 2 năm nữa mới có con. Bà Hoa lại thì thào với Thủy rằng: “Chồng cô hôm nọ nói với ông nhà tôi rằng cô không phải đàn bà vì không có khả năng sinh đẻ. Khi nào chồng cô tìm được mối tốt để lấy làm vợ thì chồng cô bỏ cô“. Dù đã không ít lần nghe những tin kiểu này nhưng Thủy vẫn không kiềm chế được nỗi bức xúc cứ như thể trong lời bà Hoa nói là đúng hoàn toàn. Chị về làm đơn ly hôn. Sau bữa cơm tối, chị đưa ra nói anh ký để giải phóng cho anh đi tìm “mối mới”.
Chồng Thủy ngơ ngác không hiểu chuyện. Anh đoán ngay ra mọi bực bội của vợ thế nào cũng bắt nguồn từ bà Hoa. Chưa kịp hỏi xem bà đã nói gì với vợ mình thì ngay ngày hôm sau, cái tin chị Thủy viết đơn ly hôn đưa cho chồng ký đã lan khắp làng xóm. Gia đình hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ bỗng dưng bị bóp méo thành một tổ ấm tan vỡ. Người nào gặp Thủy cũng tỏ vẻ thông cảm cho cô.
Dở khóc dở cười với bà hàng xóm, vợ chồng Thủy đành thống nhất, bà Hoa muốn nói gì thì mặc bà Hoa, còn vợ chồng chị tuyệt đối phải tin tưởng lẫn nhau vì hạnh phúc của họ mới là điều quan trọng nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi chỉ tiếc đã không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ
Giờ tôi đã đi làm, tôi cũng đã yêu 1 người con trai, anh là người chồng sắp cưới của tôi bây giờ. Tôi hạnh phúc vì điều đó, và nếu có hối tiếc thì tôi chỉ tiếc đã không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ.
Tôi thường đọc tâm sự của các bạn trên Afamily và ở đâu đó trong những bài viết liên quan đến "trinh tiết" tôi đều thấy ám ảnh, ám ảnh bởi tôi cũng đã từng thấy mình trong đó. Hôm nay, tôi xin mạnh dạn chia sẻ câu chuyện của mình và mong các bạn chia sẻ cho tôi cũng như những người con gái khác rơi vào tình cảnh như vậy.
Tôi sinh ra và lớn lên trong vòng tay của mẹ, ba tôi mất khi tôi còn rất nhỏ. Tuổi thơ tôi lặng lẽ trôi qua cùng những nỗi khó khăn nhọc nhằn của mẹ. Chính vì thế nên trong tôi luôn tồn tại sự tự ti, nhút nhát. Tôi sống khép kín và rất ít giao lưu kết bạn.
Trong khi bạn bè tôi có đôi có cặp ríu rít như đôi chim sẻ thì tôi lại thui thủi một mình, không dám nói chuyện với 1người con trai nào bởi tôi sợ, một nỗi sợ mơ hồ nào đó mà tôi không thể hình dung ra. Chắc cũng vì cái tính nhút nhát đó mà bọn con trai không dám tiếp cận và làm quen với một đứa con gái như tôi. Tôi buồn nhưng chẳng biết làm cách nào để thoát ra khỏi vỏ bọc ấy. Có đôi lúc tôi cũng hay thường thầm thương trộm nhớ một ai đó và tất nhiên những cảm xúc đó luôn được tôi cất kỹ, giấu kín trong lòng. Cứ thế tôi sống thu mình lặng lẽ cho tới hết những năm cấp 3.
Tôi bước vào đại học, môi trường mới khiến tôi mạnh dạn hơn, tôi giao lưu và kết bạn nhiều hơn và rồi tôi quen anh qua một trong những người bạn bắt đầu năm thứ 2. Anh cũng tỏ ra quan tâm tôi. Lần đầu tiên trong đời được một người con trai để ý, quan tâm tới mình nên cảm xúc trong tôi thật lâng lâng khó tả. Và tôi nhận lời quen anh, yêu anh sau đó một thời gian. Thú thật là khi đó tôi không thể định nghĩa được như thế nào là tình yêu nhưng tôi vẫn yêu anh theo cách riêng của tôi.
Tình cảm của chúng tôi trong sáng và êm đẹp đến hết năm đầu. Và rồi trong một đi chơi với nhau, anh đã sờ soạng và đưa ngón tay vào chỗ kín của tôi, lúc đó tôi khóc thét lên đau đớn. Tức giận vì hành động đó của anh, tôi giận dỗi bỏ về. Tối đó tôi hốt hoảng khi thấy máu dưới đáy quần, nhưng vì đang giận nên tôi đã im lặng mà không nói cho anh biết. Sau đó tôi tìm hiểu thì được biết là màng trinh của tôi đã bị rách. Tôi nói với anh, anh có vẻ không tin tôi vì tôi với anh chưa một lần làm chuyện đó thì làm sao mà rách được. Từ lần ấy, tôi bắt đầu cảnh giác với anh hơn nhưng không biết anh đang cố tình chứng minh chuyện còn mất hay là do bản năng đàn ông mà anh luôn muốn sex với tôi.
Trong một buổi chiều làm thêm ở quán cà phê, anh hẹn chở tôi đi nhưng không đưa tôi tới chỗ làm mà chở thẳng tôi về nhà trọ của anh. Sau đó anh nhỏ to và tôi mềm lòng chiều anh. Khi xong xuôi anh nhìn tôi không nói gì. Tôi đau đớn khi biết mình thực sự trở thành đàn bà, thực sự tôi không muốn, không hạnh phúc khi trao cho anh, mặc dù đó là người tôi yêu thương.
Những ngày sau đó luôn làm tôi day dứt nhưng rồi anh lại ngọt nhạt, lại yêu chiều tôi làm tôi mềm lòng và cho anh tiếp tục quan hệ những lần sau đó. Trong tâm thức tôi xuất hiện hai từ chia tay nhưng rồi tôi lại lần nữa, không đủ can đảm để nói ra điều đó bởi tôi đã mất thứ quý giá rồi thì sau này liệu còn một người nào mà dám quen và yêu một người như tôi. Cũng vì còn yêu anh, sợ bị anh bỏ rơi mà tôi càng phải chịu đựng để đáp ứng nhu cầu cho anh.
Trong khoảng thời gian 2 năm quen nhau, anh có dắt tôi về nhà chơi đúng một lần và sau lần đó tôi thật sự khiếp sợ. Gia đình anh có 7 người con, trên anh có 3 người chị, dưới anh là 2 người em trai và một người em gái, em gái anh bằng tuổi tôi. Ông bà ta nói quả không sai "Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng". Và dù chưa làm "bà cô" nhưng các chị và em gái của anh làm tôi sợ theo đúng nghĩa của nó. Tôi gặp chị gái của anh trước khi về nhà khoảng 2, 3 lần và những lần đó tôi không làm điều gì phật ý họ vậy mà họ lại về to nhỏ với mẹ anh rồi nói xấu thêm bớt về tôi đủ điều. Tôi buồn và không nhớ mình đã rớt bao nhiêu nước mắt vì chuyện này nữa.
Đến khi chia tay rồi tôi cũng không hiểu được là vì sao họ ghét tôi, về ngoại hình thì tôi khá xinh xắn, mặc dù tính tình có hơi nhút nhát. Còn anh thì hết sức bình thường, không cao to, chẳng đẹp trai cũng chẳng giàu có gì (Lúc đó anh cũng đang học và chỉ học hệ trung cấp). Nhưng điều anh làm tôi thất vọng thực sự không phải vì những gì về ngoại hình mà là về tính cách ba phải không có lập trường của anh. Miệng anh nói luôn yêu tôi, sẽ cưới tôi làm vợ nhưng chẳng bao giờ anh bảo vệ tôi trước những lời lẽ của gia đình. Anh không thanh minh cũng không giải thích cho gia đình anh hiểu. Ở bên anh, tôi có cảm giác anh đứng về phía gia đình hơn tôi. Tôi chán nản và thất vọng về anh nên bị tress trong một thời gian dài.
Rồi một ngày anh nói chia tay tôi, anh đưa ra lí do là mẹ anh không chấp nhận cho 2 đứa quen nhau, không hiểu sao lúc đó tôi không mừng không vui vì đã được giải thoát mà tôi lại khóc, tôi khóc van xin anh ở lại bên tôi. Anh cũng ở lại và từ đó chúng tôi luôn cãi nhau. Anh nói vì thương tôi nên mới ở lại chứ anh luôn nghe theo lời gia đình, nghe theo mọi quyết định của me. Dù trách anh nhu nhược nhưng do còn yêu anh, tôi vẫn luôn hi vọng là một ngày nào đó mẹ anh sẽ thay đổi quyết định.
Nhưng rồi chính cái lần ấy, chính từ miệng anh nói ra một câu "Anh nghe chị anh nói là em đã từng quen và quan hệ với nhiều người rồi phải không?". Tôi chết lặng, ngỡ ngàng. Lúc đó không hiểu sao lúc đó tôi không cho anh ta một cái bạt tai mà chỉ giận dữ đập tan tành chiếc điện thoại.
Ra là vậy, sau cái lần xảy ra chuyện đó anh nghi ngờ tôi, bởi tôi không ra máu. Cái lần mà tôi nói có máu dưới đáy quần. Anh không tin nên anh và các chị gái đã bày mưu nói xấu tôi. Tôi không khóc mà quyết định nói lời chia tay với anh. Anh không xứng đáng để tôi yêu, anh đã làm tổn thương, đã xúc phạm tới lòng tự trọng của tôi. Khi tôi ra đi, anh có năn nỉ níu kéo nhưng lòng tự trọng của tôi đã bị anh làm cho tổn thương, nó in hằn trong tâm trí tôi về một mối tình đầu nhiều vị mặn của nước mắt hơn là vị ngọt ngào của hạnh phúc...
Tôi chia tay anh, mối tình đầu của tôi- mối tình mang cho tôi cảm giác đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình đúng khi quyết định rời xa anh... Giờ tôi đã ra trường, đã đi làm, tôi cũng đã yêu 1 người con trai, anh là người chồng sắp cưới của tôi bây giờ. Anh chia sẻ với tôi tất cả mọi thứ trong cuộc sống, cả chuyện quá khứ. Tôi hạnh phúc vì điều đó, và nếu có hối tiếc thì tôi chỉ tiếc là mình không trao "cái ngàn vàng" đúng chỗ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bi kịch cuộc tình vội vã Tôi là người phụ nữ bất hạnh... (Ảnh minh họa) Tôi muộn chồng, 30 tuổi chưa từng yêu ai, thực tế là tôi có yêu thầm một người nhưng người ta không để ý đến tôi. Rồi, người ấy nhanh chóng đi lấy vợ trong khi tôi lần lượt bước qua tuổi 31, 32, 33... Tôi đã đi xem nhiều thầy, đi cắt...