Vì vợ, tôi đã giấu giếm làm nhiều điều không phải sau lưng bố mẹ tôi!!!
Tôi đang có ý định đưa vợ con đi thật xa vì sợ không bao lâu nữa bố mẹ tôi sẽ biết được sự thật. Với bố mẹ, tôi là một đứa con có hiếu, nhưng tôi đã giấu giếm làm nhiều điều không phải sau lưng ông bà.
Vợ tôi luôn ngưỡng mộ sự hi sinh và vị tha của chồng nhưng cô ấy không hiểu tất cả chỉ từ tình yêu tôi dành cho cô ấy mà thành. Tôi có đủ hết cái ghen tuông, ích kỷ và độc đoán của một thằng đàn ông khi yêu nhưng rồi tôi phải dẹp hết để có thể chung sống với vợ lâu dài.
Khi chúng tôi kết hôn thì vợ tôi đã mang thai với người khác. Cô ấy không có ý lừa tôi mà còn nói rất rõ ràng và từ chối lời tỏ tình của tôi lúc đó. Cô ấy không có ý định phá thai nên không muốn lấy tôi. Còn tôi thì không muốn vì sợ mang tiếng “đổ vỏ” mà mất đi người mà mình thầm yêu suốt 10 năm ròng.
Chúng tôi cưới nhau và 6 tháng sau cô ấy sinh con trên danh nghĩa con trai của tôi. Tôi thề có trời đất, dù tôi thấy khổ sở khi hình dung ra vợ đã từng chung sống với người khác và lại còn phải nuôi con của tình địch nhưng tôi chưa một lần nhiếc móc hành hạ vợ vì chuyện cũ cũng như ghét bỏ đứa bé đó. Tất cả mọi người đều nghĩ đó là con tôi, bản thân tôi cũng mặc định nó là con ruột mình và yêu thương con theo tình cảm cha con bản năng nhất.
Vợ tôi luôn ngưỡng mộ sự hi sinh và vị tha của chồng nhưng cô ấy không hiểu tất cả chỉ từ tình yêu tôi dành cho cô ấy mà thành (Ảnh minh họa)
Gia đình chúng tôi càng hạnh phúc khi vợ tôi sinh thêm con trai thứ hai. Hai anh em quấn quýt nhau như thể 100% huyết thống. Thằng anh mới 7 tuổi đã biết phụ mẹ chăm em. Còn thằng em từ khi tập nói đến bây giờ luôn nói nhiều nhất hai chữ “ba” và “anh”. Tôi hạnh phúc đến nỗi không thể nhớ nổi đứa con đầu không phải là con mình.
Tôi không nhớ nổi nhưng bố mẹ tôi lại nhận ra. Con trai lớn của tôi càng lớn càng không giống bố hay mẹ, nó giống một ai khác mà mẹ tôi dò tìm trong ảnh từ họ ngoại đến họ nội đều không thể tìm ra. Chỉ một mình tôi và vợ biết nó giống ai.
Thực ra tôi nhận ra điều này sớm hơn và cũng đã thấp thỏm lo sợ mấy năm nay. Thằng bé từ nhỏ đã giống hệt người cha vô thừa nhận của nó, trong khi tôi chỉ ước nó có thể giống vợ tôi một chút để mọi người bớt dị nghị. Tôi cũng nghe nhiều người trêu chọc về việc con cái sinh ra không giống bố mẹ. Nhưng trêu chỉ là trêu. Còn đằng này với bố mẹ tôi lại là chuyện khác. Mẹ tôi là giáo viên kỳ cựu, bà có cái nhìn sâu sắc và nhạy cảm khi nhận dạng trẻ con. Khi vợ tôi sinh đứa thứ hai thì mẹ tôi lại càng có cơ sở để so sánh vì sao thằng em giống cả bố và mẹ thì thằng anh lại càng lớn càng có khuôn mặt xa lạ.
Bố mẹ tôi đã nói chuyện riêng với tôi về vấn đề đó. Ông bà nói thẳng thắn là nghi ngờ tôi bị vợ cắm sừng và hỏi tôi có nhận ra sự khác biệt quá lớn giữa hai đứa con tôi hay không? Và cuối cùng, ông bà đề nghị tôi làm thử xét nghiệm ADN.
Video đang HOT
Đây là điều mà tôi sợ nhất, tôi có thể dùng lời lẽ và tình cảm để biện minh cho vợ nhưng kết quả ADN sẽ không qua mặt được mọi người. Suốt một tuần này tôi trăn trở không sao làm việc được. Một mặt tôi cãi lại bố mẹ và lớn tiếng sẽ đưa con đi xét nghiệm để chứng minh cho ông bà thấy miễn là ông bà đừng nói cho vợ tôi biết chuyện này kẻo xúc phạm cô ấy. Mặt khác tôi cũng giấu vợ chuyện bố mẹ tôi nghi ngờ vì sợ cô ấy không chịu đựng được sẽ tự thú và chấp nhận ly hôn nếu bố mẹ tôi bắt buộc.
Là đàn ông mà nói ra hai từ “bất lực” thì thật quá yếu đuối, nhưng thật sự là tôi đã hết cách (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên trong đời tôi ước hôn nhân chỉ là chuyện của hai người. Với sức ép của bố mẹ bây giờ, tôi không thể không đi xét nghiệm huyết thống. Nhưng nếu sự thật vỡ lở, tôi không giấu giếm được sẽ chỉ là một thằng con đần độn bất hiếu của bố mẹ tôi mà còn mất luôn vợ con. Vợ tôi là người tự trọng, chắc chắn cô ấy sẽ chủ động chia tay. Còn con trai lớn, dù bố nó là ai đi chăng nữa, nó vẫn và sẽ mãi mãi là con tôi.
Là đàn ông mà nói ra hai từ “bất lực” thì thật quá yếu đuối, nhưng thật sự là tôi đã hết cách. Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện mua xét nghiệm ADN giả mặc dù không hiểu lắm về những vấn đề y học này. Có ai ở đây am hiểu về chuyện nay hay có cách giải quyết khác, xin hãy giúp cho tôi biết. Tôi chỉ muốn giữ cho gia đình mình được yên ổn và vợ con tôi được hạnh phúc.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...