Vị hôn phu quá bất ngờ
Hôm út đưa người yêu về giới thiệu gia đình, cả nhà tôi vô cùng ngạc nhiên…
Mẹ tôi chép miệng: “Lạ thật, cái thằng Hoan con trai nhà ông Đức hơn cái út nhà mình 1 t.uổi, ngoài 30 rồi mà vẫn chẳng chịu lấy vợ”. Ai chứ cậu Hoan hiền lành nổi cả phố luôn là tâm điểm trong câu chuyện của mấy bà tổ hưu của mẹ tôi. Mẹ tôi kể, bác Liêm, mẹ của Hoan, thường than vắn than dài, chỉ thèm có cháu bế ẵm mà giục mãi, Hoan cứ lần lữa. Bác Liêm còn bảo, hình như hồi trẻ t.uổi, Hoan có thầm yêu trộm nhớ cô gái nào sâu sắc lắm, hình như người Hoan yêu đi lấy chồng rồi nên từ đó, cậu chẳng màng gì đến chuyện vợ con.
Hoan dáng dấp giống bố, nước da lại giống mẹ nên cao to, đẹp trai, phong độ như người mẫu. Những ai từng sống lâu năm ở con phố nhỏ đều biết, từ bé Hoan đã là một cậu bé ngoan ngoãn, chăm học, rộng lòng nhân ái. Có lần, bà cụ ăn xin đến nhà, cậu cho gạo, cho bánh rồi còn pha cả nước chanh mát cho bà cụ ăn xin uống. Bà cụ ăn xin uống xong cốc nước mát cứ ngồi ôm tay Hoan khóc rưng rức vì cả đời chưa bao giờ được uống thứ nước ngọt, ngon, thơm và mát lịm như thế. Mùa đông, bố mẹ đi làm vắng nhà, thương mấy người làm thuê đầu phố, cậu Hoan còn mở cửa cho họ vào tắm nhờ nóng lạnh. Người như Hoan, không phải dễ tìm.
Hoan ít hơn tôi đến mười mấy t.uổi nhưng chơi cùng cái út nhà tôi nên đương nhiên cậu ấy gọi tôi bằng chị. Tôi lập gia đình riêng, đối mặt với cuốc sống hôn nhân, tôi biết, người như Hoan chắc chắn sẽ là người chồng tốt, người cha mẫu mực. Nhìn cậu Hoan và cái út nhà tôi thân thiết nhau như hình với bóng, tôi vẫn thầm mong, giá như chúng nó nên đôi thì tốt biết mấy. Tôi vẫn bảo với cái út, sau này đứa con gái nào mà lấy được Hoan làm chồng là vớ được vàng ròng. Cái út cười lớn, bĩu môi bảo: “Người chu đáo, nhân hậu như thằng Hoan, có mà tốt với cả thiên hạ. Đứa con gái nào vớ phải nó làm chồng, có mà khổ vì chồng chứ sung sướng nỗi gì”.
Cái út nhà tôi lấy chồng con gái nó đã lên 5. Chồng cái út là người làm ra t.iền nhưng rất gia trưởng. Từ ngày sinh con, chồng nó bắt vợ ở nhà chăm con chứ không đi làm. Chị em cùng mẹ sinh ra nhưng cuộc sống của tôi vất vả bao nhiêu thì cuộc sống của út sung sướng bấy nhiêu. Mỗi tháng, chồng út đưa cho vợ 20 triệu để chi tiêu chợ búa trong nhà. Công to, việc lớn gì đều một tay chồng nó lo lắng cả. Hai vợ chồng tôi là giáo viên, tằn tiện lắm chúng tôi mới lo được cho hai đứa con ăn học đến nơi đến chốn. Những lúc bí, tôi hay phải ngửa tay vay vợ chồng út t.iền. Mỗi lần đi vay vợ chồng em gái t.iền, trong đầu tôi lại dấy lên sự so sánh. Hơn một lần tôi ao ước, giá như lão chồng tôi k.iếm t.iền giỏi giang bằng một phần mười em rể tôi.
Hôm út đưa người yêu về giới thiệu gia đình, cả nhà tôi vô cùng ngạc nhiên… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ai cũng bảo cái út nhà tôi sướng hết phần của chị. Bị mang ra so sánh, tôi miên man chạnh lòng. Ấy vậy mà cái út lại bảo: “Ở trong chăn mới biết chăn có rận. Người nhiều t.iền chắc gì đã là người hạnh phúc”. Tôi thì thấy cái út rõ là ích kỷ. Chứ tôi ý à, chỉ cần chồng tôi mỗi tháng kiếm được t.iền để đưa vợ 10 triệu chi tiêu, tôi có mà đội chồng lên đầu. Đằng này, cái út được thoải mái chi tiêu đến 20 triệu mỗi tháng, chả bao giờ phải lo đầu tắt mặt tối, vậy mà còn ấm ức cái nỗi gì. Đúng là lòng người, có voi đòi tiên.
Rồi đ.ánh đùng, cái út nằng nặc đòi bỏ chồng. Bố mẹ tôi sốc, tí nữa thì phải đi cấp cứu. Từ ngày cái út lấy chồng giỏi giang kiếm được nhiều t.iền, một bước lên xe, hai bước có người đưa rước, mẹ tôi lấy làm hãnh diện, mát mặt với mấy bà tổ hưu lắm lắm. Nay bỗng dưng nó đòi ly dị, mẹ tôi làm sao chịu đựng nổi tin động trời này. Mẹ tôi tuyên bố: “Mày mà ly dị chồng, tao từ”. Còn cái út thì khăng khăng: “Nếu mẹ muốn g.iết c.on c.hết dần c.hết mòn, c.hết non thì mẹ ép con chấp nhận cuộc hôn nhân không hạnh phúc này”. Mẹ tôi lại gầm lên: “Mày sướng như bà hoàng, mày còn muốn gì nữa?”. Cái út nước mắt ngắn dài: “Con muốn được sống là chính mình. Được tôn trọng, yêu thương, có bạn bè, có công việc, có khoảng trời riêng của con”.
Cái út giờ mới nói thật với tôi, tiếng là được chồng đưa t.iền chi tiêu nhưng bù lại, nó bị đối xử chả khác gì nô lệ trong nhà. Chồng nó không muốn cho vợ đi làm vì sợ kiếm được t.iền lại bỏ bê gia đình. Cái út bảo, nó không khác gì cái máy phục vụ nhu cầu sinh lý của chồng. Tôi khuyên nó, giờ đã ngoài 30 rồi, bỏ chồng sống cuộc đời đơn thân chả sung sướng nỗi gì. Nó khăng khăng: “Vất vả mấy em cũng nuôi được con em nên người. Em có hai bàn tay, có khối óc và trái tim, lo gì c.hết đói. Sống cuộc đời tầm gửi, bị người ta khinh, nhục lắm chị ạ”.
Tưởng nói thế thôi, vậy mà cái út bỏ chồng thật. Chồng cái út từ trước đến nay luôn đắc thắng rằng chỉ có cậu ta mới dám bỏ vợ chứ út cho t.iền cũng chẳng dám bỏ chồng. Đến lúc bị vợ vác đơn ra tòa đơn phương ly hôn, ban đầu là sốc, sau chuyển sang hận thù. Vợ chồng ăn ở với nhau bao năm trời, đến lúc ly hôn để trút hận vào vợ, chồng út tìm mọi cảnh tẩu tán tài sản không chia cho út bất kỳ thứ gì. Út lẳng lặng ra đi cùng con gái, cũng chẳng đòi hỏi gì. Tôi bảo út, không đòi cho mình thì phải đòi cho con. Út thở dài: “Người chẳng thiết, thiết gì của hả chị. Em sinh con ra, tự tay em cũng sẽ nuôi con nên bao nhiêu là quyền người ta”.
Ly dị xong, út thuê nhà ở riêng và bắt đầu đi làm. Nó vốn là đứa mạnh mẽ, tự lập lại có bằng cấp, năng lực nên hai mẹ con cũng không đến nỗi gieo neo.
Út làm mẹ đơn thân được 3 năm thì ngỏ lời tái giá. Hôm út đưa người yêu về giới thiệu gia đình, cả nhà tôi vô cùng ngạc nhiên khi vị hôn phu tương lai của út xuất hiện lại chính là cậu Hoan. Thưa chuyện cùng bố mẹ tôi, mặt Hoan đỏ lựng như con nít, ấp a ấp úng: “Con yêu Loan (tên thật của cái út nhà tôi) từ hồi còn đi học nhưng chưa một lần dám nói…”.
Theo VNE
Người tình vĩnh cửu
Em mong anh trở lại, để em được ngây ngất trong men say tình ái anh trao.
Tình yêu thật ra là thứ gì mà khiến con người ta không làm chủ được cảm xúc, không làm chủ nổi chính mình hả anh? Em nhớ anh, yêu anh biết bao nhiêu sao anh không hiểu và đón nhận tình yêuem trao trọn vẹn để mắt em luôn u buồn lòng em nặng nề, ấm ức lắm anh có biết không?
Dù gia đình em cũng bình thường như bao gia đình khác nhưng em lại thấy bản thân không hề bình thường chút nào bởi em nhận ra rằng em rất là xinh đẹp, khó ai có được vẻ đẹp hiện đại như em. Thế mà anh lại thờ ơ, dửng dưng không cảm xúc. Cho dù trước đó anh đã phải dành rất, rất nhiều cử chỉ yêu thương, quan tâm, chăm sóc khi chưa có được em, để khi ấy em tự hào kiêu hãnh lắm anh có biết không?
Khi chưa có được em đêm đêm anh nhắn tin, gọi điện, lo lắng cho em dường như hơn cả chính bản thân mình. Những dịp đặc biệt anh mua quà là chiếc khăn ấm áp, chiếc vòng tay xinh xắn anh trao... khiến em ngây ngất. Dù giờ này anh đã cách xa em ngàn trùng thì em vẫn nhớ. Em vẫn không thôi nhớ anh da diết, bồi hồi. Con tim em lại rung lên từng nhịp hạnh phúc tựa như anh vẫn ở bên em như ngày xưa... Nhớ mong anh nên em vẫn lưu giữ tất cả mọi kỉ niệm về anh. Mùa đông lạnh em vẫn quàng trên mình chiếc khăn anh tặng, em cảm nhận hơi ấm của khăn thay cho đôi tay anh dịu dàng ấm áp...
Tình yêu anh dành cho em nhẹ nhàng ấm áp và rất đỗi dịu dàng. Anh có tất cả mọi thứ của một người đàn ông thành đạt, ga lăng, giàu có... một lời anh nói ra khiến bao người nể trọng, xung quanh anh bao kẻ cơ hội mong nhận được một nụ cười hào phóng nên anh đã khiến một đứa con gái xinh đẹp "Nghiêng nước, nghiêng thành" như em thật vừa lòng và hãnh diện, sung sướng, tự hào. Nhưng mọi điều không như em mong muốn. Là anh thay đổi hay lòng tham trong em không bờ bến nên không thể giữ nổi anh bên mình? Người tình mà em đã dặn lòng không thể mất. Em từng tin tưởng vào bản thân, tin rằng em xinh đẹp chắc anh không thể nào mà bỏ mặc em để yêu ai khác. Xung quanh anh làm gì có người con gái nào xinh đẹp hơn em chứ? Mọi thứ anh đang có cũng chính là của em thôi.
Tương lai tươi sáng của anh cũng trở nên tăm tối, mịt mù theo giọt nước mắt em rơi (Ảnh minh họa)
Em ghen ghét bất cứ người phụ nữ nào đến gần anh dù họ là chị, em gái, họ hàng hay bạn học. Thậm chí là đồng nghiệp của anh nếu như anh có vẻ quan tâm đến họ, em đều khó chịu. Sự quan tâm ưu ái anh dành cho họ dù họ gặp gỡ anh vì công việc chung hay việc cá nhân nhờ anh giup đỡ thì em đều không được vui vẻ, hài lòng. Em từ hờn dỗi, đến dọa nạt khiến anh không dám làm gì để giúp đỡ họ. Những người đó đã phải nhận thất bại dù họ không có gì thiếu sót, họ không hiểu tại sao họ thất bại khiến em sung sướng phì cười đắc thắng... Ai bảo em là người yêu của anh chứ?
Nhưng em cũng rất lo sợ, sợ đến lúc lỡ em không còn anh nữa. Không còn được nhận từ anh mọi thứ chắc em không thể sống nổi bởi hào quang danh vọng, vật chất... anh san sẻ cho em không còn. Em nghĩ mọi cách để buộc anh phải vào quỹ đạo mà em mong muốn. Anh đã trót yêu em lẽ nào em có thể dễ dàng để cho anh rời xa em được? Suốt 2 năm yêu nhau, em từng nói với anh nhiều lần rằng "Anh đừng trách em nếu như anh hết yêu em!".
Cuối cùng thì em cũng không có cách nào đưa được anh vào cái quỹ đạo mong ước ấy của em dù em đã từng nhắc nhở rằng anh không được làm em thất vọng. Em đã công khai lớn tiếng nói anh không thương tiếc, nhiều lần lên tiếng thật to để giữ anh nhưng em đã thất bại. Tương lai tươi sáng của anh cũng trở nên tăm tối, mịt mù theo giọt nước mắt em rơi. Con đường anh đi em đã can thiệp bằng tất cả những gì mà em có thể...
Anh chọn cách xa em, chọn cách rời xa quê hương ruột thịt, bỏ lại tất cả những đam mê, thành quả cả một thời trai trẻ... một mình làm lại từ đầu nơi đất khách quê người, nơi lạnh giá, tuyết rơi để lại em đau đớn cùng những giọt nước mắt không ngừng rơi trong nỗi nhớ ngẹn ngào.
Noel năm nay khác với 2 năm qua nhiều quá. 2 năm đó em vẫn có anh ở bên, được anh yêu thương che chở... Nhưng sau 2 năm hạnh phúc là một năm đong đầy nỗi buồn đau, sự hụt hẫng, bơ vơ trống trải nơi em. Làm sao em sống nổi khi em đã không còn anh nữa? Thế giới với em giờ đây dường như không tồn tại. Tất cả đã vỡ vụn cùng ngày anh ra phi trường bay sang xứ lạ bỏ lại sau lưng một người con gái mắt buồn không nguôi nuối tiếc...
Anh ơi! Dù vật đổi sao rời em vẫn chưa hết yêu anh, vẫn mong ngày anh quay trở lại để con đường em đi hoa lá lại reo vui, em lại được sống những tháng ngày hạnh phúc, hãnh diện, say sưa ngây ngất trong men tình ái với tấm lòng hào phóng anh trao... Người em yêu nhé!
Tạm biệt anh trong nước mắt, người tình vĩnh cửu của em.
Theo VNE
Vợ sắp cưới có một đời chồng Còn chuyện động trời nào mà tôi chưa biết? Sao em lại xem tôi như một gã khờ thế kia? Ở đời có những chuyện tình cờ có thể làm thay đổi mọi thứ. Nó kỳ lạ đến nỗi đôi khi ta tự hỏi tại sao chuyện đó lại xảy ra với mình mà không phải với người khác, tại sao lại xảy...