Vì câu nói này, tôi tuyên bố hủy hôn ngay trong buổi gặp mặt thông gia
Suốt buổi gặp bàn chuyện cưới xin, tôi luôn nhịn khi mẹ Long khoe mẽ, tỏ ra “hơn người”. Nhưng có câu nói này của mẹ anh khiến tôi không thể chấp nhận được.
Tôi và Long là bạn đại học. Tại trường, tôi khá nổi tiếng vì xinh xắn, thường xuyên tham gia các hoạt động tập thể. Chính vì vậy, tôi có không ít chàng trai theo đuổi, trong đó có Long.
Mặc dù vậy, suốt quãng thời gian đi học, tôi không có ý định yêu đương mà muốn tập trung học tập, phấn đấu cho sự nghiệp để sau này có thể “đổi đời”. Nói thật, gia đình tôi nghèo khó, nhà chỉ có mỗi hai mẹ con nên tôi chỉ muốn thoát khổ, cho mẹ tôi có cuộc sống sung túc hơn.
Nói thế nhưng tôi vẫn không thoát khỏi “lưới tình”. Long đẹp trai, tử tế, học hành giỏi giang. Anh ấy còn liên tục thể hiện tình cảm, quan tâm và chăm sóc tôi. Đến năm cuối đại học, tôi và Long cũng trở thành một đôi, được nhiều bạn bè trong trường ngưỡng mộ.
Yêu nhau 3 năm, Long muốn chúng tôi tiến tới hôn nhân. Tuy nhiên, tôi khá lưỡng lự vì chúng tôi không “ môn đăng hộ đối”. Tôi biết mẹ anh luôn phản đối mối tình này, yêu nhau thì được chứ tổ chức đám cưới chắc chắn mẹ anh không đồng ý.
Trong khi đó, mọi thứ của Long đều tốt, chỉ có điều anh rất nghe mẹ và sợ mẹ. Mẹ anh bảo gì là anh sẽ làm theo. Chỉ có duy nhất việc yêu tôi là lần đầu tiên anh dám cãi lời mẹ.
Vì yêu Long, thấy anh có điều kiện rất tốt, sau thời gian được anh thuyết phục, tôi cũng xuôi theo ý của anh. Tôi cố gắng đến nhà Long chơi thường xuyên, ăn mặc, làm những điều mẹ anh thích, nỗ lực “ghi điểm” nhất có thể. Nhờ vậy, cuối cùng, mẹ anh cũng chấp nhận chuyện cưới xin của chúng tôi.
Tôi không thể chịu được những lời mà mẹ bạn trai nói ra (Ảnh minh họa: TD).
Ngày hai gia đình gặp mặt, bên nhà anh có bố mẹ và vợ chồng chị gái, còn nhà tôi chỉ có mỗi hai mẹ con. Dù mẹ tôi đã cố ăn mặc đẹp nhất, trông mẹ tôi và mẹ chồng vẫn thấy rõ sự chênh lệch giàu – nghèo. Có thể do tôi quá tự ti nhưng không khí buổi gặp thực sự căng thẳng, thiếu tự nhiên.
Video đang HOT
Mẹ Long hoàn toàn lấn át toàn bộ cuộc trò chuyện, không quên đưa ra hàng loạt yêu cầu về việc tổ chức đám cưới. Nào là địa điểm phải sang trọng, cỗ bàn phải có ngần này món, trang trí không thể đơn giản… để không làm xấu mặt gia đình nhà trai.
Mẹ Long nói, biết nhà tôi khó khăn nhưng cũng cần cố gắng tổ chức chung cho hôn lễ đầy đủ hai bên. Thiếu thốn đâu cứ bảo, nhà trai sẽ hỗ trợ thêm. Giọng điệu của mẹ Long trong suốt buổi gặp khiến tôi không hài lòng.
Trái ngược với mẹ bạn trai, mẹ tôi rất nhún nhường, cái gì cũng đồng ý và liên tục nói “dạ”, “vâng”. Đôi lúc có những đoạn không vừa ý, tôi định lên tiếng, mẹ lại giật nhẹ tay tôi, đánh mắt bảo bỏ qua. Tôi biết mẹ cũng không thích buổi gặp mặt này, không thích người nhà Long nhưng luôn cố chịu đựng vì tôi, vì hạnh phúc của tôi và muốn tôi được gả vào gia đình giàu có.
Tuy nhiên, nhà trai vẫn thực sự không biết điều, chỉ cố tỏ ra vẻ “hơn người”, liên tục khoe mẽ nhà mình, chê bai nhà tôi và nói những câu khiến tôi không thể ngồi im.
Mẹ Long bảo: “Chị biết đấy, bình thường hai gia đình chúng ta khó có thể làm thông gia nhưng vì con trai tôi quá thích nên nhà tôi đành chịu. Chị là mẹ đơn thân nên con nhà chị còn thiếu thốn nhiều thứ, không biết nhiều thứ, thôi thì tôi sẽ dạy bảo thêm.
Chuyện cưới xin này còn là thể diện của gia đình nên nếu nhà chị có chỗ nào không theo được thì cứ nói, đừng ngại. Đằng nào, nhà tôi từ đầu cũng xác định sẽ bỏ toàn bộ chi phí”.
Nói đến đây, tôi không thể không phản bác lại. Mẹ Long có thể đối xử không tốt, chê bai tôi nhưng đừng động đến mẹ tôi, chuyện mẹ tôi là mẹ đơn thân hay có ý xúc phạm mẹ tôi.
Tôi dõng dạc nói thẳng: “Dạ vâng, ngay từ đầu cháu đã biết chúng cháu có hoàn cảnh không phù hợp. Từ lúc yêu nhau đến khi quyết định đám cưới, cháu đều rất phân vân nhưng do Long nhiều lần thuyết phục, cháu mới có can đảm tiến xa. Hôm nay hai nhà gặp mặt, cháu hiểu rất rõ là không phù hợp thật. Cháu xin phép hai bác và mẹ được hủy hôn ạ”.
Nói xong, tôi nhanh chóng kéo tay mẹ ra về, mặc cho mẹ tôi ngăn cản. Mẹ cứ bảo tôi vào xin lỗi, chuyện đâu còn có đó, đừng vội từ bỏ mối tình này. Mẹ cứ bảo mẹ thấy ổn, mẹ chịu được, nhưng tôi không chịu được ai khinh thường mẹ tôi.
Mấy ngày qua, Long liên tục gọi điện xin lỗi, bảo tôi suy nghĩ lại. Gia đình anh sau buổi hôm đó đã cãi nhau rất nhiều. Lần này, anh quyết đứng về phía tôi và anh không thể sống thiếu tôi.
Tuy nhiên với tôi, chừng nào gia đình Long không thay đổi thái độ với mẹ tôi, chừng đó chúng tôi không thể ở bên nhau được. Tôi rất yêu Long nhưng trước khi là bạn gái anh, tôi là con của mẹ tôi. Mẹ cả đời vất vả nuôi tôi khôn lớn, tôi còn chưa kịp báo đáp mẹ. Mẹ tôi không phải là người để cho gia đình họ có thể chà đạp.
Không cưới người này thì cưới người khác, nhưng mẹ tôi thì chỉ có một mà thôi.
Bị mẹ chồng tương lai coi thường, tôi hủy hôn luôn dù đang mang thai
Nghe xong những lời mẹ chồng tương lai nói, tôi uất ức đến nghẹn họng vì thấy bà coi thường nhà tôi quá đáng, còn anh lại liên tục gật gù, coi lời mẹ nói là đúng nên tôi hủy hôn luôn.
Lúc mới yêu anh, tôi đã biết cuộc tình này sẽ gặp nhiều sóng gió vì nhà tôi và nhà anh không "môn đăng hộ đối". Gia đình anh có điều kiện, bố mẹ kinh doanh lớn trên phố huyện còn bố mẹ tôi là thợ xây, tiền kiếm được chỉ đủ ăn đủ tiêu, vất vả lắm mới nuôi được 2 đứa con lên đại học.
Dẫu vậy, trước sự theo đuổi quyết liệt của anh tôi vẫn không cưỡng lại được mà đồng ý yêu anh. Anh hiền lành, chiều chuộng tôi từng chút một khiến tôi ngập tràn hạnh phúc.
Yêu nhau một thời gian, anh đưa tôi về nhà ra mắt. Không nằm ngoài dự đoán, gia đình anh không ai ưa tôi, chê tôi nghèo hèn. Thậm chí, mẹ anh còn bảo tôi là "đũa mốc mà đòi chòi mâm son". Bà nói không chút kiêng dè, chẳng chừa lại cho tôi chút mặt mũi nào.
Nếu như người ta, đáng lẽ từ lúc ấy đã chia tay luôn rồi nhưng trước sự năn nỉ, động viên và lời hứa hẹn của bạn trai, tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ này, hi vọng một ngày nào đó gia đình anh sẽ thay đổi cách nhìn và chấp nhận tôi.
Sau đó tôi dính bầu, nhà anh đành phải cho cưới dù chẳng mấy vui vẻ gì. Còn tôi luôn tự an ủi bản thân rằng cưới xin xong là mọi chuyện sẽ ổn định, sau này hai vợ chồng ra riêng, không phải đụng mặt mẹ chồng mỗi ngày thì chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng, tôi đã quá ngây thơ rồi.
Dù biết mẹ anh không ưa tôi, nhưng tôi vẫn ngây thơ nghĩ chỉ cần cưới xin là xong nhưng tôi đã nhầm. (Ảnh minh họa)
Sau khi hai bên gia đình tổ chức ăn hỏi, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến một tuần trước đám cưới. Hôm đó, mẹ anh gọi tôi qua nhà ăn cơm để bàn bạc thêm về chuyện cưới xin. Dù sắp chính thức là người một nhà nhưng nói thật, khi tiếp xúc với mẹ anh, tôi vẫn cảm thấy rất áp lực, nhưng bà đã gọi thì tôi đành qua. Đến nhà, chưa ăn uống gì thì mẹ anh gọi tôi và anh ra nói chuyện riêng.
- Trước đám cưới, tôi muốn nói thẳng với cô mấy điều thế này để cô về nói lại với gia đình bên ấy. Thứ nhất, về số người đi đưa dâu, nhà cô giới hạn tầm chục người thôi. Nhà tôi chỉ cho 2 mâm cỗ, chứ kéo cả đoàn sang cũng chẳng để làm gì rồi lại tốn cỗ nhà tôi.
Thứ hai, tôi sẽ tặng 2 sổ đỏ, 10 cây vàng trên sân khấu. Nhà cô nghèo kiết xác, chắc gì đã tặng được 5 chỉ vàng. Tôi trao trên sân khấu coi như trao luôn phần của nhà cô, nhưng mà tặng là tặng giả cho đẹp mặt đôi bên khỏi người ta chê cười, lại bảo nhà này giàu mà bạc đãi con dâu. Xong xuôi thì cô tháo ra trả lại hết cho tôi. Kết thông gia với nhà cô là tôi xuống nước lắm rồi, còn sợ bị người ta cười cho thối mũi đây này.
Nghe xong những lời mẹ chồng tương lai nói, tôi uất ức đến nghẹn họng vì thấy bà coi thường nhà tôi quá đáng. Nhìn sang chồng sắp cưới, anh liên tục gật gù, coi lời mẹ nói là đúng khiến tôi càng chán ngán đến cùng cực nên hủy hôn luôn rồi chào ra về.
Cảm thấy mẹ anh coi thường nhà tôi quá đáng nên tôi hủy hôn luôn. (Ảnh minh họa)
Về đến nhà, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho bố mẹ nghe và nói rằng tôi sẽ làm mẹ đơn thân. Bố mẹ tuy buồn nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của tôi.
Những tưởng mọi việc như vậy đã xong xuôi, tôi và anh không còn dính dáng gì tới nhau nữa. Nào ngờ đâu, 2 ngày sau người chồng "hụt" liền nhắn tin tới đòi tiền tôi.
- Tiền chụp ảnh cưới hết 12 triệu thì hai đứa chia đôi ra, còn 5 triệu để cô thuê váy cưới, trang điểm thì cô gửi lại cho tôi. Hai đứa làm lễ ăn hỏi, bỏ lễ đen rồi thì tiền đó nhà cô hoàn trả lại hết cho nhà tôi.
Mấy hộp sữa bầu cô uống hết rồi thì coi như thôi, tiền siêu âm tôi cũng không tính toán làm gì. Còn về đứa trẻ thì cô tự nuôi, sau này đừng ôm con đến nhà tôi đòi hỏi, nhà tôi không nhận đâu.
Tiền lễ đen anh ta không nhắc tôi cũng sẽ chủ động mang đến trả cho đỡ mang tiếng, nhưng không ngờ các khoản khác anh ta cũng đòi chia đôi để lấy lại tiền. Tức hơn là anh ta còn có thể thốt ra những lời nói vô tình với đứa con chưa chào đời.
Nhưng sau khi suy đi ngẫm lại, tôi lại cảm thấy may mắn vì đã sáng suốt hủy hôn, chứ lấy một người chồng như thế này thì sau này cũng chẳng có hạnh phúc. Còn con tôi vẫn kiên quyết giữ và sẽ cố gắng nuôi dưỡng nó thành người.
Sang nhà hàng xóm vay tiền, bác ấy nói một câu mà tôi tức tái mặt, tuyên bố không bao giờ bước chân sang nữa 2 năm nay, tôi luôn giúp đỡ bác hàng xóm trong khả năng của mình. Vậy mà bác ấy lại nhận xét về tôi cay đắng đến thế. 2 năm trước, có một bác hàng xóm lớn tuổi chuyển đến sống cạnh nhà chúng tôi. Bác ấy sống một mình, thỉnh thoảng tôi mới thấy có con cháu về chơi được một lúc...