Vì 1 triệu đồng mà bố hèn hạ không dám nhận con
“Từ lần sau đừng mặt dày đòi tiền tôi nữa. Từ khi ly dị nó không còn là con tôi nữa…
Dù mọi chuyện đã kết thúc nhưng tôi vẫn muốn được chia sẻ lên đây để lòng tôi bớt nặng. Để mọi người biết, tôi đã từng có 1 người chồng cạn tình cạn nghĩa, và con tôi từng có một cha vô trách nhiệm như thế.
Anh hơn tôi 5 tuổi, có công việc ổn định và đã có nhà Hà Nội. Nhưng bố mẹ vẫn ở quê, anh chỉ ở một mình nên đã cho thuê làm trường mầm non toàn bộ 2 tầng dưới, ảnh chỉ ở tầng 3. Ra trường xong, tôi xin vào làm cô giáo mầm non tại trường tư thục thuê ở n hà anh .
Hàng ngày, tôi cũng ít khi gặp anh chủ nhà ấy, đến hôm anh bị cảm nghỉ làm ở nhà tôi mới được trực diện anh. Hôm đó, đến giờ cho các cháu ngủ trưa thì anh xuống đi mua đồ ăn với dáng vẻ mệt mỏi, bơ phờ. Tôi thấy thế cũng chỉ hỏi thăm vài câu rồi tự dưng thấy thương anh ta đến lạ vì cảnh lủi thủi một mình, không người chăm sóc lúc ốm đau. Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn và dần trở nên thân thiết. Sau 5 tháng qua lại như thế, tôi được anh ta tỏ tình, và tôi đã nhanh chóng đồng ý làm bạn gái anh. Và chỉ sau 1 năm yêu đương, tôi chính thức làm vợ anh ta.
Nói thật, nhận lời yêu đương của anh ta được khoảng 1 tháng là tôi đã lên giường với anh ta rồi. Nghĩ lại thấy mình ngu dại quá. Ngày đó, vì yêu mà tôi đã mù quáng, nhưng cũng tại, chỗ làm việc của tôi chính là nhà anh nên rất tiện cho tôi sau giờ tan làm, chỉ việc leo vài bậc cầu thang để lên phòng anh nấu nướng, ăn uống, thậm chí ngủ cùng người yêu một cách dễ dàng.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vẫn hạnh phúc cho tới khi con gái 2 tuổi. Mọi chuyện bắt đầu phát sinh. Tất cả chỉ vì anh ta tìm thấy nguồn vui khác bên ngoài mà bỏ bê mẹ con tôi.
Anh lý do bận công việc nên đi từ sáng tới tối đêm mới về. Về tới nhà là lăn ra ngủ chẳng biết đến vợ con là ai. Rồi chuyện chăn gối cũng vì thế mà thiếu lửa, nhạt nhẽo. Nếu có phải yêu vợ thì cũng chỉ là miễn cưỡng, qua loa, làm cho xong chuyện.
Video đang HOT
Một hôm, người bạn tôi kinh doanh nhà nghỉ bên Gia Lâm, cô ấy biết chồng tôi hôm tới dự đám cưới chúng tôi nên đã nhận ra. Cô ấy gọi điện cho tôi hỏi xem chồng tôi nay ra khỏi nhà mặc quần áo như thế nào. Lúc đầu tôi còn ngạc nhiên lắm với câu hỏi của bạn. Hóa ra cô ấy định chắc chắn rồi mới đưa cho tôi thông tin. Cô ấy nói, chồng tôi và 1 ả chân dài vừa nhận phòng chỗ nhà nghỉ của cô ấy cách đây ít phút. Nếu muốn thì đến bắt quả tang.
Chắc anh chồng tôi không nghĩ lại vào đúng nhà nghỉ của bạn vợ đâu nên mới hồn nhiên như thế. Qua lời bạn tả, tôi chẳng cần đến cũng biết đó là chồng mình. Lòng gan như lửa đốt nhưng tôi nhất định không đi đánh ghen mà ở nhà chờ đợi. Nói đúng hơn là tôi sợ mình bị ám ảnh bởi cảnh nhơ nhuốc trong nhà nghỉ kia của chồng và một người đàn bà lạ mặt.
Tôi đề nghị ly hôn vì không thể chấp nhận một người chồng phản bội. Thật sự lúc đó tôi cũng chỉ dọa vậy thôi không ngờ anh ta vênh váo đồng ý thật.
Và câu chuyện gia đình tôi nhanh chóng đi đến hồi kết. Ra tòa, vì quá hận tôi tuyên bố không cần nhận một khoản phụ cấp nào của anh ta cả. Tôi sẽ một mình nuôi con khôn lớn. Nhưng có vào cuộc sống làm mẹ đơn thân mới hiểu, nó vất vả khó khăn biết nhường nào. Từ ngày ly hôn tôi cũng ra ngoài ở, công việc thì chưa xin được vì từ ngày sinh con tôi cũng nghỉ làm. Còn chút tiền tích lũy, tiêu mãi thì cũng có lúc cạn. Thiết nghĩ, chẳng tội gì mà mình lại không nhận tiền trách nhiệm nuôi con của chồng cũ. Tôi bèn gọi điện cho anh ta đòi quyền lợi cho con.
Tháng đầu tiên anh ta gửi cho mẹ con tôi 1 triệu đồng. Số tiền tuy không nhiều nhưng với hoàn cảnh của tôi thì nó lại vô cùng quý giá. Tháng sau, tôi đợi mãi cũng không thấy 1 triệu nào nữa. Tôi lại lì mặt nhắn tin hỏi. Lúc đó, tôi nhận được câu trả lời là: “Từ lần sau đừng mặt dày đòi tiền tôi nữa. Từ khi ly dị nó không còn là con tôi nữa. Cô bảo nó là con cô, cô có trách nhiệm nuôi nó cơ mà!”.
Nhục nhã với lời nói vô tình vô nghĩa ấy, tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết ôm con khóc nức nở và nghĩ đúng là mình số hẩm hiu mới với phải một người đàn ông như thế. Nó đểu đến lúc ly hôn rồi vẫn chưa hết đểu. Tôi chợt nghĩ, loài cầm thú nó còn biết thương con, đằng này là con người mà lại sống vô trách nhiệm với chính con của mình. Chỉ vì vài đồng phụ cấp hàng tháng mà anh ta không dám nhận mình là bố của con.
Theo Phunuonline
Bị mất 2 triệu đồng và cách ứng xử của người yêu khiến tôi hổ thẹn
Mọi chuyện cũng chẳng ai nhận ra và biết được, cho đến chiều, khi tôi đưa M về, cô ấy nói không phải túi của mình. Và mở ra, quả thực đó là túi của em gái....
Tôi năm nay 30 tuổi, được mọi người đánh giá là thành đạt, khéo ăn nói nên cả gia đình đều mong đợi tôi sẽ đưa về một nàng dâu "tương xứng". Thực lòng tôi lại nghĩ, chẳng phải kén chọn nhiều, miễn là một cô gái biết đối nhân xử thế là được.
Rồi số phận run rủi thế nào tôi gặp được M, đồng nghiệp của tôi. Tuy là dân tỉnh lẻ nhưng M khá giỏi giang, tháo vát và được lòng mọi người. Tôi càng tự tin hơn, khi đưa M về ra mắt gia đình thì ai cũng gật đầu khen cô ấy xinh xắn, tháo vát và biết cách cư xử. Duy chỉ có em gái tôi là một mực phản đối.
Em gái tôi bảo M học trên em hai khóa, cùng trường đại học, tiếng xấu trong trường cả khoa đều biết, M cũng không hiền như vẻ ngoài đâu. Lúc đó tôi nghĩ con gái đánh giá con gái thì đều chỉ nhìn mặt xấu, chứ có bao giờ khen ngợi nhau đâu. Vì thế tôi gạt đi, vẫn quyết tâm theo đuổi M.
Tuyệt nhiên bạn gái tôi chưa một lần nói xấu hay chê trách gì em gái tôi. Thậm chí, M còn nói hộ em gái mỗi khi tôi bực dọc. Tôi đã cố gắng tạo điều kiện và cơ hội cho hai chị em gần gũi, tiếp xúc để hiểu nhau hơn. Hôm 8/3, tôi còn mua tặng 2 chị em mỗi người một chiếc túi giống hết nhau để họ thêm gắn bó.
Cuối tuần vừa rồi, nhà tôi có giỗ, M cũng sang chuẩn bị cơm canh với mẹ tôi. Chính tay tôi là người mang túi, áo khoác và đồ của M để vào phòng em gái. Rồi đến nửa buổi, công ty em gái có việc, gọi em lên gấp. Có lẽ do vội quá, nên em khoác nhầm chiếc túi xách ở cây móc đồ mà không biết đó chính là của M.
Mọi chuyện cũng chẳng ai nhận ra và biết được, cho đến chiều, khi tôi đưa M về, cô ấy nói không phải túi của mình. Và mở ra, quả thực đó là túi của em gái. Tôi gọi điện nói em gái, nó cười và nói "Thế à, em không để ý. Đợi lát em mang về ngay". Khoảng cuối giờ chiều em gái tôi về.
Ở nhà, M cứ cằn nhằn tôi: "Sao anh để túi của em vào phòng em gái", rồi thì "Trong túi của em có rất nhiều tiền và đồ dùng cá nhân, em không thích ai đụng vào"... Thực lòng, đó chỉ là một sự nhầm lẫn, việc gì M phải cằn nhằn nhiều thế, tôi thấy khó chịu vô cùng, nhưng cũng chẳng nói gì.
Rồi khi em gái tôi vừa về tới nhà, M chạy luôn ra, giật phắt cái túi trong tay em mà nói: "Tôi chẳng thích ai đụng đến đồ của mình, lần sau cô đừng làm thế". Có lẽ do bất ngờ và hụt hẫng nên em gái tôi đáp lại: "Tôi tưởng của mình, chứ có cho tiền tôi cũng chẳng thèm. Đưa tôi xem bà có gì mà quý đến vậy". Vừa nói, em gái tôi vừa giật lại chiếc túi mở ra. Thì M lao tới giành lại rất quyết liệt, rồi tự tay mình mở ra.
Cô ấy la lên nói: "Tôi có hơn 5 triệu tiền mặt, sao giờ còn hơn 3 triệu, cô lấy phải không? Biết không phải túi của mình, cô phải hỏi mới được dùng chứ?". Tôi, em gái và cả nhà đều bất ngờ trước câu nói đó của M. Em gái tôi nói em xách túi theo chỉ là thói quen, chứ túi vẫn để trong cốp xe cả buổi chiều, em còn chưa kịp đụng vào. Đến vừa rồi mới biết bị nhầm.
Chuyện ầm ĩ lên rất lâu và được mẹ tôi dập tắt bằng việc trả cho M gần 2 triệu mà cô ấy nói mất và phê bình em gái tôi rất nhiều. M về rồi, em gái tôi vẫn một mực nói không hề mở túi ra chứ đừng nói đến việc lấy tiền của M, rồi còn thề sống thề chết với mọi người.
Thực lòng mà nói, em gái tôi chỉ là đứa đành hanh do được chiều quá mà thôi, chứ tuyệt đối không phải hạng người lấy trộm đồ của người khác. Tôi vẫn tin em gái mình hơn, đồng nghĩa với việc nghi ngờ bạn gái vu vạ cho em. Tự dưng, tôi chẳng còn thấy yêu M nữa. Mà giả sử, có như vậy thật, thì người khéo léo, biết cư xử như cô ấy cũng không nên hành xử thô lỗ, làm bẽ mặt em gái tôi trước mọi người.
Sau chuyện hôm ấy, bố mẹ tôi cũng không hồ hởi nhắc tới M như trước. Tôi thấy mất lòng tin nhiều về M quá. Mấy hôm nay, cô ấy nhắn tin gọi điện nhiều mà tôi chẳng buồn đáp lại, thậm chí vào phòng thì tôi biện lý do bận để tránh mặt. Tôi đang nghĩ đến việc chấm dứt tình cảm với M vì nghĩ cô ấy không phải như những gì đang thể hiện ra ngoài và thực sự giống những điều em gái tôi nói.
Suy nghĩ của tôi có đúng không? Tôi thực sự suy nghĩ rất nhiều về việc này, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo tri thuc tre
Tôi thấy mình hèn hạ khi tát bạn gái Bản thân không phải kẻ vũ phu (tôi cũng căm ghét những người đàn ông như thế) nhưng hôm đó lại tát người yêu và là vợ tương lai của mình. Tôi và cô ấy quen nhau đến nay đã được hơn 5 năm. Cô ấy là người con gái khá xinh, rất yêu tôi, chưa bao giờ có ý định rời bỏ...