Về nhà ra mắt mới biết bố chồng là người đàn ông năm xưa…
Tôi thấy sợ hãi không biết bác có nhận ra mình chính là nhân viên làm việc ở đó không. Tôi sợ bác sẽ chẳng chấp nhận một người như tôi.
Tình yêu của chúng tôi kéo dài 2 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa ra mắt hai bên gia đình. Một phần vì công việc bận rộn, một phần vì tôi cũng ái ngại gia cảnh của mình nên cũng chần chừ mãi.
Nhà anh ở Hà Nội, còn tôi thì ở tỉnh lẻ lên Hà Nội học tập và đi làm. Anh là người làm cùng công ty tôi nên anh đã nảy sinh tình cảm và theo đuổi tôi. Ban đầu, tôi cũng rất mặc cảm về bản thân mình. Tôi chỉ là con nhà nông, gia đình nghèo khó, yêu anh người ta lại chê cười tôi ham giàu nên từ chối anh rất nhiều. Nhưng chính anh là người đã làm tôi thay đổi suy nghĩ đó, anh bảo anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về tôi. Cuối cùng tôi cũng đã nhận lời trở thành người yêu anh.
Tôi hạnh phúc với sự quan tâm, chăm sóc của anh. Anh chẳng giống như những người thành phố chảnh chọe mà tôi vẫn gặp. Nhưng tôi hiểu, giữa chúng tôi vẫn còn rất nhiều khoảng cách và nhiều trở ngại. Tôi sợ tình yêu này sẽ chẳng có kết quả được như mong muốn.
Rồi anh nằng nặc dẫn tôi về ra mắt gia đình anh. Tôi trốn tránh mãi không được nên cũng đành liều về n hà anh . Mặc dù được anh khuyên nhủ, động viên nhiều nhưng tôi vẫn lo sợ. Bố mẹ anh được thông báo nên chuẩn bị trước rất nhiều thứ để tiếp đón tôi. Ngay từ khi bước vào nhà, gặp bố anh tôi đã ngờ ngợ, saotrông bác lại quen đến vậy nhưng tôi không tài nào nhớ nổi.
Bố mẹ anh cũng rất nhiệt tình, không như tôi nghĩ lúc ban đầu. Mẹ anh rất dịu dàng, mẹ cũng gợi chuyện với tôi rất nhiều. Rồi mẹ bắt đầu kể về t.uổi thơ nghịch ngợm của anh.
Video đang HOT
Nhưng trong bữa cơm, tôi chợt nhớ ra chuyện vì sao tôi thấy bố anh quen. Thời sinh viên tôi đi làm thêm rất nhiều việc để lo cho cuộc sống. Từ dạy học, phục vụ, bồi bàn, dọn phòng. .. tôi đều làm hết. Đợt đó, tôi có làm nhân viên dọn phòng cho nhà nghỉ gần chỗ tôi ở nên tôi thường xuyên bắt gặp bố anh đến đó cùng một người đàn bà khác. Tôi chợt thấy run rẩy, cố gắng lắm tôi mới giữ được vẻ tự nhiên cho đến hết bữa ăn.
Tôi thấy sợ hãi không biết bác có nhận ra mình chính là nhân viên làm việc ở đó không. Tôi sợ bác sẽ chẳng chấp nhận một người như tôi. Sau bữa cơm, bố anh gọi tôi vào phòng riêng nói chuyện. Quả nhiên là bác đã nhận ra tôi là người dọn phòng năm xưa.
Bố anh cũng nói thẳng với tôi rằng không thể chấp nhận được một cô con dâu có thân phận thấp hèn. Hai gia đình không môn đăng hộ đối với nhau sau này hai vợ chồng sẽ rất khó chung sống. Bác ấy còn đề nghị đưa cho tôi một số t.iền lớn để bịt miệng tôi về chuyện năm xưa. Dù sao đó cũng là quá khứ của bác, bác không muốn ảnh hưởng đến gia đình hiện tại. Với lại bác gái cũng người đàn bà yếu đuối, chắc chắn sẽ không chịu nổi nếu biết được chuyện bác từng làm.
Tôi bàng hoàng, rưng rưng nước mắt, những điều tôi lo sợ không bao giờ thừa. Tôi bảo bác rằng tôi không cần số t.iền đó, tôi hiểu được thế nào là tình và nghĩa nên bác chẳng cần bỏ t.iền ra mua chuộc tôi. Tôi xin phép được rời khỏi ngôi nhà đó, lúc đưa tôi về anh cố gặng hỏi xem hai bác cháu đã nói chuyện gì nhưng tôi im lặng.
Tôi do dự không biết nên bắt đầu với anh như thế nào? Tôi phải rời xa anh nếu không bố anh cũng sẽ không để chúng tôi được hạnh phúc. Tôi không hiểu tại sao bác lại nhẫn tâm với cả con trai như vậy. Đã một tuần nay tôi cắt đứt liên lạc và tránh mặt nhưng anh vẫn đến tìm đến chỗ ở của tôi.
Nhìn anh đau khổ vì sự lạnh lùng của tôi khiến tôi cũng mệt mỏi không kém anh. Còn bố anh nữa, một cuộc hôn nhân không được bố mẹ chồng ủng hộ thì làm sao có hạnh phúc. Phải làm sao để tôi có thể rời bỏ được anh, rời bỏ tình yêu của mình đây.
Theo Phununews
“Nhà này chồng chị mua cho em, chị muốn vào thì phải xin phép em chứ”
Khi ả vừa mở cửa, tôi đang định bước vào thì ả chặn ngay lại cùng câu nói khiến tôi bàng hoàng: "Nhà này chồng chị mua cho em, chị muốn vào thì phải xin phép em chứ!".
Thật không ngờ, người chồng mà tôi tin tưởng lại mang t.iền đi mau nhà cho nhân tình. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi kết hôn khi anh vẫn chưa có được lòng tin của bố mẹ tôi. Anh tuy tài giỏi, biết cách k.iếm t.iền nhưng thói đời là vậy, đàn ông lắm tài thường nhiều tật. Anh nổi tiếng thuộc hàng sát gái. Mặc dù biết anh đã có người yêu nhưng các cô gái trẻ trung, xinh đẹp cứ thế vây quanh anh. Bố mẹ tôi vì sợ con gái khổ nên ngăn cản, cấm đoán. Nhưng cuối cùng, anh vẫn đưa được tôi về làm vợ anh. Khi ấy, tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc.
Hai bên gia đình đều có điều kiện nên chúng tôi sớm có nhà riêng để ở. Hai vợ chồng lại có công việc ổn định nên đời sống vật chất khá đầy đủ. Mỗi tháng cả hai đều để dư ra một khoản t.iền để tiết kiệm sau này lo cho con. Nhưng do anh kiếm được nhiều t.iền hơn tôi nên tôi vui vẻ đưa anh cầm hết tất cả t.iền chung, chỉ giữ lại một khoản nhỏ để chi tiêu chuyện vặt.
Biết anh hào hoa nên tôi quản lý anh rất chặt, anh biết điều ấy nên hằng ngày thường xuyên báo cáo cho tôi biết anh đã làm gì, ở đâu. Tôi nhờ mấy đồng nghiệp thân quen với tôi ở công ty anh để ý anh giúp tôi thì họ đều nói anh rất gương mẫu nên tôi cũng thấy yên tâm. Cứ ngỡ anh thay đổi sau khi lấy vợ, nào ngờ...
Hôm ấy tan làm sớm nên tôi ghé vào siêu thị mua ít đồ. Đi qua gian hàng bán đồ sơ sinh, không kiềm chế được tôi liền rẽ vào xem trước mấy món đồ nhỏ, chuẩn bị cho kế hoạch sinh em bé năm tới. Bất ngờ, một giọng nói quen thuộc bay vào tai: "Em yêu, em muốn mua gì chuẩn bị cho con chúng mình nào?". Tôi lén nhìn sang quầy bên cạnh thì hình ảnh trước mắt khiến tôi rụng rời, người chồng mà tôi nhất mực tin tưởng đang tay trong tay tình tứ với một cô gái trẻ đẹp. Tôi nhìn anh với ánh mắt đầy căm hận. Kẻ giả dối kia trước đó còn nói đi tiếp đối tác và đối tác ấy là ả nhân tình trẻ đẹp đó sao. Trấn tĩnh lại, tôi chưa vội làm ầm lên mà lén theo dõi xem họ còn làm ra những chuyện động trời nào nữa sau lưng tôi.
Tôi bám theo họ tới một con phố có rất nhiều nhà mới xây ở đó. Và điều tôi lo sợ nhất đã đến, anh và ả đó ôm ấp nhau đi vào một căn nhà mới, khá to đẹp. Bao nhiêu uất hận trong tôi trỗi dậy. Tôi về nhà trong cơn lửa giận bùng lên ngùn ngụt.
Thấy anh về, tôi lao vào m.ắng n.hiếc anh thậm tệ. Nào ngờ kẻ phản bội kia còn trơ tráo nói rằng yêu cô ả đó, rằng tôi hãy giải thoát cho anh đi, anh không còn tình cảm gì với tôi nữa. Tôi c.hết sững trước từng lời nói của chồng. Người đàn ông mà tôi đã tin tưởng đang ruồng bỏ tôi. Tôi vừa khóc, vừa tự tủi thân cho số phận mình. Giá như ngày đó tôi nghe lời bố mẹ thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng dù có l.y h.ôn, tôi cũng nhất quyết phải cho ả đó một bài học. Tôi tới nhà ả đó nói chuyện cho rõ ràng, chắc ả sẽ bất ngờ lắm khi nhìn thấy tôi. Nào ngờ, người bất ngờ lại chính là tôi đây.
"Nhà này chồng chị mua cho em, chị muốn vào thì phải xin phép em chứ!". (Ảnh minh họa)
Vừa gặp tôi, cái bộ mặt lẳng lơ, trơ trẽn ấy đã thốt lên: "Hóa ra là khách quý, em chào chị". Tôi còn đang ngỡ ngàng thì ả đã tự giởi thiệu ả là nhân tình của chồng tôi, ả được may mắn nhìn thấy tôi vì chồng tôi cho ả xem ảnh để ả biết mà tránh tôi ra. Đôi môi đỏ cong cớn, ánh mắt tự đắc nhìn tôi đầy khiêu khích khiến tôi chỉ muốn tặng ả vài cái bạt tai.
Khi ả vừa mở cửa, tôi đang định bước vào thì ả chặn ngay lại cùng câu nói khiến tôi bàng hoàng: "Nhà này chồng chị mua cho em, chị muốn vào thì phải xin phép em chứ!".
Không muốn mất thêm thời gian nói chuyện với con người trơ trẽn đó, tôi bỏ về. Tôi đã gửi đơn xin l.y h.ôn. Tôi cảm thấy may mắn vì đã sớm thoát khỏi người chồng tệ bạc ấy. Căn nhà và tài sản chúng tôi đang có sẽ chia đôi, bao gồm cả căn nhà chồng tôi mua cho ả đó. Tôi đã định nhân nhượng nhưng ả còn không biết điều, dám c.oi t.hường tôi. Tôi tin quyết định của mình là đúng đắn.
Theo blogtamsu
Muốn "gần gũi" vợ, tôi phải năn nỉ, xin phép Tôi là chồng của cô ấy mà tân suât "yêu" không bằng nhiều cặp sống trước hôn nhân. Khi nào "gân gui", tôi cũng phải năn nỉ, xin phép mãi vơ tôi mới cho phép thưc hanh "chuyên ây". Vợ hờ hững chuyện chăn gối. Xin chào chuyên mục Tâm sự! Tôi là một độc giả thường xuyên của chuyên mục và hôm...