Từng có hàng dài anh chàng xếp hàng theo đuổi, sau khi bị tai nạn chỉ còn một người duy nhất, biết lý do tôi thật sự rất e ngại
Hai tháng trước, tôi có tới 10 bạn trai tán tỉnh, ngỏ ý muốn làm người yêu của tôi. Nhiều người có công việc tốt, đi xe sang và gia thế giàu có.
Biết là mình có giá nên tôi chưa vội chọn bạn trai, để xem trong số những người đó ai hoàn hảo nhất thì sẽ yêu.
Tôi là cô gái xinh đẹp, có công việc ổn định, được nhiều chàng trai theo đuổi. Đỉnh điểm là 2 tháng trước, tôi có tới 10 bạn trai tán tỉnh, ngỏ ý muốn làm người yêu của tôi. Nhiều người có công việc tốt, đi xe sang và gia thế giàu có. Biết là mình có giá nên tôi chưa vội chọn bạn trai, để xem trong số những người đó ai hoàn hảo nhất thì sẽ yêu.
Cho đến khi vụ tai nạn xảy ra, mặt tôi không còn xinh đẹp nữa, sẹo lồi lõm ở trên má nhìn rất đáng sợ. Tôi khóc rất nhiều, muốn bố mẹ đầu tư tiền để đi thẩm mỹ lại gương mặt. Nhưng bác sĩ nói dù có chỉnh hình nhiều lần nữa thì mặt tôi vẫn không thể phục hồi như trước được.
Những người bạn trai từng theo đuổi tôi, họ lần lượt bỏ chạy. Tôi cũng thấu hiểu được những người đàn ông đến với tôi, họ cũng chẳng có đạo đức gì cả, thật may tôi chưa chọn ai.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Trong suốt những ngày nằm viện, tôi để ý thấy một anh chàng tên Khải, ngày nào cũng đều đặn đến thăm tôi. Lúc thì anh mang hoa tặng, khi lại là một món ăn tôi thích. Khi trước tôi chẳng để ý đến Khải, coi thường anh ấy, bởi nhìn người chẳng có gì cuốn hút, lại đi chiếc xe máy cũ kỹ. Không hiểu sao anh ấy lại có tự tin mãnh liệt sẽ tán đổ tôi chứ?
Đến khi gặp nạn tôi mới để ý đến Khải, tôi hỏi: “Em bây giờ xấu xí, sao anh không bỏ đi như những anh chàng kia, ở lại chỉ thêm khổ thôi” . Anh ấy ngượng ngùng kể rằng vụ tai nạn xảy ra với tôi có phần lỗi là của em gái Khải. Vì vậy anh ấy có trách nhiệm chăm sóc những ngày tôi nằm viện.
Tôi nhớ, chính bản thân mình đã xô vào đuôi xe máy điện của một cô gái. Tôi bị khá nặng, còn cô gái kia chỉ bị hư hỏng xe thôi. Tôi biết anh là người tử tế nên mới đến thăm tôi thay cô em, chứ người nhà anh ấy biết thừa lỗi thuộc về tôi hoàn toàn.
Sau những ngày xuất viện, Khải vẫn đến thăm tôi nhưng thật không biết anh còn thích tôi nữa không? Hay chỉ đến thăm người bệnh thay cô em gái? Theo mọi người tôi có nên hỏi trực tiếp Khải có thích tôi không?
Quần áo của mẹ chồng bị rách, bà liền đổ lỗi ngay cho tôi, ai ngờ đúng lúc chồng đi làm về tôi chỉ biết bưng mặt khóc nức nở
Cách đây mấy hôm, tôi mang quần áo của cả nhà bỏ vào máy giặt. Chẳng may bộ quần áo mặc đi chơi của mẹ chồng mắc vào cái áo có khóa của tôi nên bị rách.
Sống trong cùng khu phố, gia đình nhà chồng khá giả và hơn nhà tôi về mọi mặt. Chồng hơn tôi 4 tuổi nhưng lại để ý tôi ngay từ khi học cấp 3. Đến khi ra trường anh nói bố mẹ sang đề cập chuyện qua lại. Dù có thiện cảm với vẻ ngoài của anh nhưng qua vài lần đi chơi tiếp xúc, tôi có cảm giác tính tình chúng tôi không phù hợp, anh có phần gia trưởng và luôn muốn làm theo ý mình.
Bản thân tôi muốn tìm được công việc ổn định mới tính chuyện lập gia thất. Hơn nữa, tình cảm của chồng và tôi khi đó cũng chưa thực sự sâm đậm. Nhưng bố mẹ anh cứ thúc giục còn bố mẹ tôi hết lời khuyên bảo muốn tôi lấy chồng gần nhà để yên tâm hơn, tôi đành gật đầu làm theo ý của bố mẹ. Chồng tôi khi đó còn hứa hẹn, bảo tôi yên tâm cưới về sẽ xin cho tôi công việc nhàn hạ có thời gian cho gia đình.
Hàng xóm láng giềng ai biết cũng mừng cho tôi lấy được nhà chồng gia thế giàu có. Đám cưới diễn ra hoành tráng ở khách sạn hạng sang khiến bạn bè đều ghen tị. Trong hôn lễ, mẹ chồng trao cho tôi 3 cây vàng làm của hồi môn. Tôi vui lắm, cứ tưởng rằng cuộc đời mình sẽ trải thảm hoa ai ngờ mọi việc khác hẳn.
Tháng đầu tiên về nhà chồng, mẹ chồng cho ngay giúp việc nghỉ. Mọi việc cơm nước, giặt giũ và dọn dẹp trong nhà do một tay tôi làm lụng. Tôi thường xuyên phải nấu những món ăn mẹ chồng yêu thích. Hôm nào trái gió trở trời mà mệt mỏi thì bà quay ra chê bai đủ thứ. Hoặc hôm nào bà không vui là y như rằng tôi bị ăn mắng, tôi buồn lắm vì làm gì cũng phải để ý sắc mặt của bà.
Chồng tôi mỗi ngày đi làm về còn bắt tôi bóp chân cho anh, tôi không đồng ý thì anh nói: "Em là vợ anh, phải chăm anh chứ. Nếu em không chăm anh là có đứa khác nó chăm thay đấy". Dù hơi chột dạ nhưng tôi nghĩ chồng chắc chẳng dám tệ bạc với tôi đâu, bố mẹ tôi ngay gần đây, dẫu sao cũng là hàng xóm nên "vuốt mặt phải nể mũi" chứ.
Kể từ ngày cưới nhau, tôi chưa có khi nào được thoải mái trong hôn nhân. Bản thân tôi chưa xin được việc làm nên ở nhà mọi người xem tôi chẳng khác gì giúp việc. Tôi nhắc lại lời hứa trước đây của chồng là xin việc cho tôi thì anh quay ra nói: "Gia đình nhà mình không cần tiền nên em chịu khó ở nhà để mình anh đi làm đủ rồi. Còn lo sinh con đẻ cái sớm cho ông bà có cháu".
Cách đây mấy hôm, tôi mang quần áo của cả nhà bỏ vào máy giặt. Chẳng may bộ quần áo mặc đi chơi của mẹ chồng mắc vào cái áo có khóa của tôi nên bị rách. Đến khi mẹ chồng nhìn thấy thì đổ lỗi ngay cho tôi cố tình làm hỏng đồ của bà. Tôi nói là tôi không cố ý thì bà bảo tôi nói dối và mắng tôi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Đến khi thấy chồng tôi đi làm về, bà còn lớn tiếng nói tôi láo nên chồng tôi chưa hay việc gì đã tát tôi một cái giáng trời. Tôi ấm ức khóc thì mẹ chồng nói thêm: "Tôi nói cho cô biết, cô lấy được con trai tôi là có phúc lắm rồi. Cô có phải lo lắng gì đâu, chỉ mỗi ở nhà làm nội trợ mà không xong thì làm được việc gì nữa".
Chạy về phòng, tôi chỉ biết ôm gối mà khóc. Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau trong lòng tôi tan nát. Sao cuộc đời tôi lại bước chân vào nhà chồng kinh khủng như vậy? Tôi nghĩ mình phải tìm con đường mới, ly hôn là phương án tốt nhất. Cho dù bố mẹ đẻ có ngăn cản thì tôi cũng quyết làm việc này, không thì sớm muộn tôi cũng bị hành hạ cho đến thân tàn ma dại mất thôi.
(baotran...@gmail.com)
Trong bữa cơm, vợ đanh thép nói một câu khiến mẹ tôi lên cơn đau tim còn chị tôi sợ tái mặt Chị tôi vừa ngỏ ý muốn về nhà sống chung để còn tiện chăm sóc mẹ, vợ tôi đã tuyên bố thẳng một câu sốc óc. Vợ tôi là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó và có phần hơi nóng nảy, thiếu suy nghĩ. Tôi hiểu tính vợ thế chứ thực chất cô ấy cũng là người tốt, biết trước biết sau...