Từ khi anh trai lấy vợ mẹ ít khi cho tôi về nhà, một lần quyết qua thăm mẹ tôi đau đớn khi hiểu lý do
Kể từ khi anh trai lấy vợ, tôi ít về nhà thăm mẹ hơn. Một phần vì ngại chị dâu, một phần vì mẹ cũng không muốn tôi về.
Bố mẹ tôi có hai người con, tôi là con út, anh trai hơn tôi 2 tuổi. Bố tôi mất sớm nên mẹ đã rất vất vả để nuôi nấng chúng tôi khôn lớn, học hành. Cũng may là hai anh em tôi ra trường đều xin được việc ngay, tuy lương không quá cao nhưng được cái ổn định. Hiện tại, tôi đã kết hôn được 3 năm, nhà chồng cách nhà tôi 10km. Lấy chồng không quá xa nên tôi hay qua thăm mẹ, đôi khi dù nhà không có việc nhưng chỉ cần nhớ mẹ là tôi lại phóng xe về quê.
Anh trai tôi là người hiền lành và có phần hơi “nhát gái” nên mãi chưa thấy anh dẫn ai về ra mắt cả. Mẹ tôi thì đứng ngồi không yên vì anh đã ngoài 32 tuổi rồi. Dưới sự thúc ép của gia đình, cuối cùng anh cũng chấp thuận chuyện mai mối. Đám cưới nhanh chóng diễn ra sau đó vài tháng. Tôi cảm thấy trong đám cưới anh trai, có lẽ mẹ là người vui nhất.
Nói về chị dâu, chị là dân buôn bán nên khá sắc sảo, biết lo toan, vun vén cho gia đình. Tôi cũng mừng cho anh vì lấy được người vợ đảm đang, tháo vát, sau này chị gánh vác việc nhà đỡ đần mẹ, tôi thấy yên tâm hơn.
Nhưng kể từ khi anh trai lấy vợ, tôi lại ít về nhà thăm mẹ hơn. Một phần vì ngại chị dâu, một phần vì mẹ cũng không muốn tôi về. Mỗi lần tôi gọi điện báo về chơi, mẹ đều gạt đi và nói: “Con gái lấy chồng phải lo cho nhà chồng, đừng hơi tí là về ngoại, mẹ chồng con biết sẽ không vui đâu”. Hoặc khi tôi hỏi han về chị dâu, bà thường trả lời rất qua loa, đại khái như: “Chị dâu con đối xử với mẹ rất tốt, con không phải lo cho mẹ đâu”.
Thấy mẹ nói vậy nên tôi cũng không hỏi han gì thêm. Vì về quê không tiện nên thỉnh thoảng tôi chuyển khoản cho anh trai nhờ anh đưa biếu mẹ hai, ba triệu để bà mua thêm đồ ăn tẩm bổ, nếu thấy quần áo đẹp hoặc đồ ăn nào ngon thì tôi sẽ gửi người quen về biếu bà.
Video đang HOT
Một hôm, tự dưng tôi thấy nhớ nhà quá, sợ gọi điện trước mẹ không đồng ý nên tôi đã lẳng lặng đèo con về quê. Vừa về đến cổng tôi đã nghe tiếng bát đũa loảng xoảng, liền đó là giọng chị dâu sang sảng vọng ra: “Giời ạ, có rửa mấy cái bát cũng không xong, hôm nào cũng làm vỡ. Hai mẹ con bà chẳng làm được cái trò trống gì ra hồn cả. Thiếu con này một ngày chắc không có cháo mà ăn. Bà rửa nhanh cái tay lên, còn đi lau nhà nữa. Nhà này không nuôi được người ngồi chơi không đâu”.
Thấy mẹ bị ức hiếp khiến tôi giận sôi người liền lao vào tát cho chị ta một cái tát trời giáng vì dám hỗn hào với mẹ. Nhưng bà can lại và bênh chị ta: “Mẹ xin con, chị dâu con đã vất vả kiếm tiền lo cho gia đình, mẹ già rồi, không đỡ đần gì được cho anh chị, đến rửa cái bát cũng không xong. Là lỗi tại mẹ!”.
Tôi ôm mẹ mà bật khóc nức nở, sao mẹ tôi lại khổ thế. Bao lâu nay tôi cứ nghĩ anh trai lấy vợ rồi thì sẽ có người chăm sóc cho mẹ, để bà được an nhàn lúc tuổi già. Vậy mà mẹ lại bị con dâu ức hiếp, phải sống tủi hổ thế này. Giờ tôi phải làm gì để chị dâu thay đổi thái độ với mẹ đây? Anh trai tôi thì hiền lành quá, không biết anh có dạy nổi cô vợ ghê gớm này không. Tôi là phận gái đã đi lấy chồng, muốn đón mẹ về chăm sóc là không thể. Nhưng nếu cứ để bà sống với anh chị tôi không yên tâm, không biết chị ta còn hành hạ mẹ như thế nào nữa. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!
(thanhthu…@gmail.com)
Chị dâu nằm liệt giường một tháng, anh trai tôi họp gia đình nội ngoại và đưa ra quyết định khiến ai cũng rơi nước mắt
Sau khi nghe lời tuyên bố của anh trai tôi, chị dâu khóc nấc lên và tôi cũng không cầm nổi nước mắt.
Vợ chồng anh trai tôi lấy nhau được 7 năm, có hai con và tình cảm của anh chị rất tốt. Chị dâu tôi là một người phụ nữ đảm đang tháo vát. Mỗi khi nhà chồng có cỗ bàn gì toàn chị ấy sắm sửa lo toan mọi việc, bố mẹ tôi chẳng phải làm gì.
Mẹ tôi đã lớn tuổi, lại thường ốm đau bệnh tật. Mỗi lần đi viện là chị dâu lại xin nghỉ làm để đưa mẹ tôi đi. Nhiều lần tôi cũng định xin nghỉ việc để chăm sóc mẹ thay chị dâu nhưng lần nào chị cũng gạt đi. Nói là tôi lấy chồng rồi phải lo việc nhà chồng, còn nhà ngoại đã có chị ấy lo hết. Có được câu nói của chị làm tôi hạnh phúc vô cùng.
Cách đây hơn một tháng, chị dâu bị đột quỵ và liệt nửa người dưới. Và từ đó đến nay chị nằm liệt giường, hằng ngày tôi và mẹ thay phiên nhau chăm sóc cho chị.
Ban ngày mẹ tôi chăm lo việc ăn uống, vệ sinh và xoa bóp cơ thể cho chị bớt đau nhức mình mẩy. Bố tôi đưa đón các cháu đi học. Còn buổi tối tôi qua tắm rửa và ngủ cùng chị. Đêm nào chị cũng trằn trọc khó ngủ và tôi phải nắn bóp giúp chị dễ ngủ hơn. Bố mẹ chị già yếu cả nên không thể phục vụ được chị. Còn anh em bên ngoại mỗi người đến cho chị vài trăm nghìn rồi sau đó chẳng thấy mặt mũi ai nữa.
Ngồi nhìn chị dâu khóc nấc lên mà tôi không cầm được nước mắt thương chị. (Ảnh minh họa)
Từ khi chị nằm một chỗ, anh trai tôi chẳng thèm hỏi han chị lấy một câu. Anh đi làm thường về rất trễ, đến nhà thì lên giường ngủ, chẳng cần biết đến ai nữa. Mỗi khi bố mẹ tôi góp ý là anh lại cáu gắt lên. Suốt một tháng nay, tôi bỏ con cho bà nội và chồng lo, còn mình thì ở bên cạnh chị dâu. Thương chị nên tôi chỉ biết cố gắng để chị bớt phải rơi nước mắt vì bệnh tật vì người anh trai vô tâm của tôi.
Hai hôm trước anh tôi bất ngờ họp gia đình hai bên. Anh nói là không thể chăm sóc được chị dâu nên muốn gửi trả về nhà ngoại. Anh cả của chị dâu nói là con gái đã đi lấy chồng rồi là trách nhiệm của bên nhà chồng nên bên ngoại không có nghĩa vụ phải chăm sóc. Mẹ tôi uất ức khóc nấc lên mắng anh là đồ bội nghĩa vong ơn. Nhưng anh tôi vẫn cương quyết.
Anh tôi bảo không thể sống cả đời với người vợ nằm liệt giường được. Dù nhà ngoại phản đối nhưng anh tôi vẫn đưa vợ về trả.
Ngồi nhìn chị dâu khóc lặng người mà tôi không cầm được nước mắt thương chị. Khi chị khỏe mạnh thì anh yêu thương chị là thế. Vậy mà giờ đây chị nằm một chỗ, anh chưa quan tâm được ngày nào mà chỉ nghĩ cách ruồng bỏ chị.
Theo mọi người bây giờ gia đình tôi phải làm sao để anh tôi có trách nhiệm chăm sóc chị dâu đây?
(quynhanh...@gmail.com)
Ly hôn được cho 1 tỷ về nhà đẻ, nửa đêm nghe cuộc nói chuyện tôi chát đắng tận cùng Cả đêm ấy tôi khóc hết nước mắt, bên cạnh là đứa con gái đang ngủ say của tôi. Có lẽ chẳng nỗi đau và tổn thương nào lớn hơn là do người thân gây ra. - Cô và cô ấy đều đã có con, đứa nào cũng là con tôi. Có điều tôi lại yêu cô ấy hơn. Cô tính xem cán...