Trước khi đi họp lớp, tôi nấu cho mẹ chồng nồi thịt kho để rồi lúc về nhà chứng kiến cảnh tượng bủn rủn tay chân
Nhìn mẹ chồng khổ sở bên mâm cơm, tôi không kìm được nước mắt.
Mẹ chồng tôi năm nay 68 tuổi, sống một mình dưới quê. Bên cạnh nhà bà là gia đình chú út, thi thoảng cũng chạy qua chạy lai thăm nom chăm sóc mẹ. Trong khi đó vợ chồng tôi ở trên thành phố, không có nhiều dịp được về quê chơi với mẹ chồng. Phần vì đường xá xa xôi, thêm nữa công việc bận bịu tối ngày, thành ra lâu lâu mới tổ chức một buổi gia đình sum họp. Trong nhà ngoài chồng tôi là con cả, chú út thì còn có 2 cô em chồng nữa.
Trước đây, khi bố chồng còn sống, tôi thấy mẹ chồng không phải là người quá hiền lành, thậm chí đã có khoảng thời gian tôi thấy sợ bà ấy. Tất nhiên tôi vẫn hiểu rằng mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu chưa bao giờ là điều dễ dàng, nhưng mẹ chồng rất lạnh lùng, không mấy khi vỗ về các con như nhà khác. Thậm chí, thời gian đầu lúc tôi mới lấy chồng, mẹ chồng còn hay xăm soi về những thú vui của tôi từ quần áo cho tới ăn uống, kiểu tóc…
Ấy vậy mà bố chồng mất đi, mẹ chồng dường như trở thành một người hoàn toàn khác. Bà trầm xuống, ít nói, hay buồn và chẳng còn tâm sự gì với con trai cả nữa. Thực ra mất đi người bạn đời thì ai cũng buồn khổ, nhưng phận làm con chúng tôi chẳng biết giúp gì cả. Nếu bà ấy muốn vực dậy tinh thần thì chỉ có nhờ vào chính bản thân mình thôi.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Cũng từ thời gian đó, tôi quan tâm, hỏi han và động viên mẹ chồng nhiều hơn, dần xóa đi khoảng cách ác cảm giữa cả hai. Điều mà tôi lo lắng nhất là vợ chồng con cả lẫn hai cô con gái ở xa, có mỗi chú út là gần đó thì không biết họ có quan tâm mẹ chồng không. Dù sao bà ấy cũng đã có tuổi, nhiều thứ phải nhờ đến giúp đỡ của người khác.
Điều tôi lo thứ hai là em dâu út cũng là người không ưa gì mẹ chồng. Sau khi về làm dâu nhà này, cô ta đã làm một vách ngăn vững chắc cô lập nhà mẹ chồng với nhà mình. Đợt đó ai cũng phản đối, chỉ riêng người phụ nữ này vẫn lên tiếng bảo vệ quan điểm. Em dâu út nghĩ rằng làm như thế để tránh xảy ra xích mích, dòm ngó giữa mẹ chồng, nàng dâu. Tư tưởng kiểu đó là đủ hiểu con người này đáng sợ tới mức nào.
Tôi cứ ngỡ rằng em dâu sẽ không gây khó dễ hoặc lợi dụng mẹ chồng vì mục đích riêng, nhưng nào ngờ mới đây, tôi đã phát hiện ra một chuyện tày đình. Ả ta thật quá đáng vượt ngoài sức tưởng tượng.
Hôm đó tôi về quê thăm mẹ chồng và cũng để đi họp lớp luôn. Lớp cấp 3 của tôi hàng bao nhiêu năm không gặp nhau bây giờ mới có dịp đông đủ. Sẵn tiện về quê, tôi mua rất nhiều đồ ăn, quần áo cho mẹ chồng. Đặc biệt, đích thân tôi còn vào bếp nấu cho bà một nồi thịt kho. Tài nấu nướng của tôi rất tốt, thậm chí mẹ chồng còn từng bảo rất mê món thịt kho mà con dâu trưởng hay làm. Tôi nấu trong một nồi khá nhiều thịt, để trên bếp và bảo mẹ chồng cứ lấy mà ăn.
Ảnh minh họa.
Sau đó, tôi xin phép đi họp lớp. Đi khoảng vài cây mới nhớ ra mình đãng trí quên điện thoại ở nhà, tôi vòng xe về lấy. Thực ra buổi họp lớp đó tôi cũng muốn được chụp ảnh cùng các bạn nên mới coi trọng chiếc điện thoại đến thế. Về tới nhà, tôi chứng kiến cảnh tượng bủn rủn chân tay: Mẹ chồng đang ngồi ăn trên mâm cơm chỉ có mỗi tép và bát canh rau muống. Bỗng lòng tôi rưng rưng, khóe mắt cay cay ướt lệ. Tôi cũng bất ngờ nhưng nghĩ là bà ấy quên không mang thịt kho ra ăn.
Vì vẫn còn nhiều thời gian nên tôi vào bếp thì không thấy nồi thịt kho đâu cả. Tôi hỏi mẹ chồng thì bà nói em dâu đã mang nồi thịt ấy về nhà ăn, nói là xin vài miếng mà chưa thấy đem trả. Tôi nổi giận ngay lập tức, song phải nói với mẹ chồng là để tối con về nấu cho mẹ một nồi khác.
Sang ngày hôm sau, tôi đã qua tận nhà em dâu để mắng cho ả ta một trận vì tội vô duyên, bất hiếu. Đồng ý là nồi thịt kho đầy đặn, nhưng đừng vì thế mà làm hình ảnh của mình xấu xí trong mắt người khác. Cô ta chẳng thèm đáp lại, còn ngỗ ngược nói sẽ đền mẹ chồng nồi thịt kho khác là được. Thái độ như vậy thật khó để chấp nhận. Ôi tôi rất thương mẹ chồng khi phải sống gần đứa con dâu không biết điều mà còn vô duyên như vậy. Chưa từng thấy một ai trơ trẽn giống cô ta!
Em chồng ly dị quay trở về nhà mẹ đẻ sống, chồng tôi còn nhường máy lạnh cho em gái để tôi bầu bì chịu nóng
Thật trần đời tôi chưa thấy ai như chồng mình cả. Không biết có phải vì tình yêu anh dành cho tôi quá ít hay vì anh quá yêu gia đình mình nữa.
Gia đình chồng tôi có một cô em gái lấy chồng được 2 năm thì ly hôn. Nó xách con về nhà mẹ đẻ sống và ăn bám luôn. Nó không đóng góp gì đã đành, đi làm cũng thả con cho mẹ chồng tôi, không làm bất cứ việc gì trong nhà. Mẹ chồng tôi không những chẳng nói mà còn dung túng, chiều chuộng nó hết mực. Có lẽ ai cũng hiểu vì sao nó bị chồng bỏ rồi.
Nó không đóng góp gì đã đành, đi làm cũng thả con cho mẹ chồng tôi, không làm bất cứ việc gì trong nhà - Ảnh: Internet
Tôi là phận nàng dâu nên cũng chẳng dám góp ý. Biết là có lúc cũng khó chịu lắm nhưng tôi biết mẹ chồng rất thương con gái nên có nói thì cũng bị cho là ích kỷ ghen ghét mà thôi. Tôi im lặng làm hết trách nhiệm của mình. Có hôm về nhà tôi thấy quần áo của tôi và con bị nhét vào một xó. Hóa ra vì thiếu móc lên nó lấy hết móc đang móc quần áo của mẹ con tôi rồi vứt đó để móc quần áo của nó. Tôi tức quá nói chuyện với chồng thì anh bảo nó là vô tư không để ý gì. Tôi làm chị mà không biết thông cảm lại còn hay soi mói. Tôi điên lắm nhưng đành nhịn vì dù sao thì tôi cũng chẳng nói lại được với cả nhà chồng.
Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời vậy. Tôi bấm bụng sống chung cảnh với em chồng mặc dù không vui vẻ mấy. Tôi lấy cớ về nhà mẹ đẻ nhiều hơn để đỡ chướng mắt. Em chồng không thấy tôi lại càng mừng. Coi như lợi cả hai đường.
Chuyện có lẽ cũng chỉ có vậy cho khi cuối tuần, tôi xin phép về mẹ đẻ một ngày. Chiều tôi trở về nhà chồng. Buổi tối tôi nóng quá bật điều hòa thì tìm mãi không thấy điều khiển đâu. Ngó lên trần nhà cũng không thấy cái điều hòa đâu nữa. Tôi ta hóa kêu chồng thì anh rất bình tĩnh mà nói rằng, em chồng và cháu nóng quá nên anh đã kêu người gỡ điều hòa sang phòng nó cho mát rồi.
Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng được nữa rồi - Ảnh: internet
Tôi phát rồ lên. Đến nước này thì tôi không thể chịu đựng được nữa rồi. Tôi la lên không kiêng nể gì hết: "Anh coi tôi là gì chứ? Tôi là vợ anh đấy. Tôi đang mang thai đứa con của anh đấy. Anh cũng cũng biết người có bầu nóng nực thế nào mà. Tại sao còn mang điều hòa cho em gái để mẹ bầu phải nóng nực thế này? Tôi không biết tôi có phải vợ anh không nữa? Hay anh coi em không bằng đứa em gái kia của anh?"
Chồng nhìn tôi mắt trân trân ngạc nhiên. Mẹ chồng và em chồng nghe thấy vợ chồng tôi lớn tiếng cũng chạy ùa vào phòng tôi. Tôi cũng chẳng sợ gì nữa. Tôi cũng là con người, sức chịu đựng cũng có giới hạn. Tôi không thể để người ta ức hiếp mình mãi, nhất là chồng lại không xem mình ra gì nữa. Tôi phải đứng lên đòi quyền lợi cho mình rồi sau này có ra sao thì ra.
Đang rầu rĩ vì chồng thất nghiệp, mẹ chồng khiến tôi bàng hoàng khi nhẹ nhàng đưa ra cuốn sổ tiết kiệm 400 triệu Chồng thờ thẫn về nhà, báo tin bị thất nghiệp mà tôi nghe như sét đánh bên tai. Kinh tế trong nhà đều do chồng tôi gánh vác. Anh làm quản đốc ở một xí nghiệp, lương mỗi tháng tầm 20 triệu. Nhưng từ năm ngoái tới nay, vì tình hình chung nên lương, thưởng của anh bị cắt giảm, chỉ còn hơn...