Trong nhà có vợ hiền thì người chồng không gây họa
Trong nhà có người vợ hiền lương thì giống như quốc gia có một vị tể tướng tài đức.
ảnh minh họa
Người xưa có câu: “Trong nhà có vợ hiền thì người chồng không gây họa” hay cũng có câu nói rằng: “Trong nhà có vợ hiền thì người chồng không gặp họa”. Đây đều là cách nói để khẳng định vai trò, thiên chức quan trọng của người vợ trong gia đình.
“Hiền thê, lương mẫu” là cụm từ có hàm nghĩa chỉ một người phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con. Câu thành ngữ này thuộc loại ước định, tức là do con người theo thời gian mà tự định ra. Hiện tại đã không thể tìm được nguồn gốc ra đời của thành ngữ này.
Thời cổ đại, để nhận định một người phụ nữ có phải là “hiền thê, lương mẫu” hay không, người ta sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn trọng yếu đó là “Tương phu, giáo tử” tức là “giúp chồng, dạy con”. “Giúp chồng, dạy con” là tiêu chuẩn đánh giá đạo đức của người phụ nữ xưa, và cũng là lời khen ngợi đối với người vợ, người mẹ.
“Tương phu” còn mang ý nghĩa là phụ tá, trợ giúp. Trong nhà có người vợ hiền lương thì giống như quốc gia có một vị tể tướng tài đức. “Phụ tá, trợ giúp” người chồng của người vợ ở đây không khác gì so với việc tể tướng phụ tá, trợ giúp vua.
Trong “Hán điển”, thì từ “Tương” trong “Tương phu” có ý nghĩa là phụ trợ, giúp đỡ, ý chỉ người phụ tá, trợ giúp. Thời xưa đặc biệt coi trọng các chức quan cao nhất là: “Phụ”, “Tể” và “Thủ”. Trong đó, “Phụ” là bốn quan giúp đỡ ở hai bên mình vua đó là quan sư, quan bảo, quan nghi, quan thừa. Trọng trách của người vợ hiền trong nhà là phụ tá chồng, không khác gì trọng trách của những vị quan đứng đầu này phụ tá nhà vua.
Theo “Thành ngữ cố sự”, thì câu nói “giúp chồng” được ra đời từ chuyện “luận ngữ – quý thị” vào thời Xuân Thu. Nội dung câu chuyện như sau:
Khi họ Quý Tôn (quyền thần của nước Lỗ) muốn đánh chiếm nước Chuyên Du, một nước chư hầu của nước Lỗ. Nhiễm Hữu và Quý Lộ (gia tướng được họ Quý trọng dụng) đã đến gặp Khổng Tử, thưa rằng: “Thưa thầy! Họ Quý Tôn sắp đánh chiếm nước Chuyên Du.”
Video đang HOT
Khổng Tử quở trách rằng: “Nhiễm Hữu ơi! Trong việc này, ngươi chẳng có lỗi sao? Ngày xưa các tiên vương chọn núi Đông Mông ở Chuyên Du làm nơi tế tự. Nước ấy ở trong khu vực chúng ta, là một phần của nước Lỗ, thế thì đánh nó để làm gì?”
Nhiễm Hữu nói: “Đó là do thầy Quý Tôn muốn đánh. Còn anh em chúng con thì không muốn.”
Khổng Tử nói: “Từng có câu thế này: “Khi còn tại vị thì phải dốc lòng thực hiện hết trách nhiệm của mình, bằng không thì từ chức, lúc chủ nguy hiểm thì không gắng sức giúp, lúc chủ té ngã thì không nâng đỡ, vậy cần trợ thủ như ngươi để làm gì? Nay ngươi có lỗi lại đổ thừa cho họ Quý. Nếu người giữ chuồng để cọp hay tê giác xổng chuồng thì lỗi tại ai? Người trông coi bảo vật để cho mu rùa (để bói toán, nhất là bói Dịch) và ngọc hư hoại thì là lỗi tại ai?”
Nhiễm Hữu nói: “Thưa thầy! Nay nước Chuyên Du thành trì kiên cố, lại ở gần ấp Phí của họ Quý, nếu chẳng đánh chiếm thì tương lai sẽ có hậu ho cho con cháu.”
Khổng Tử nói: “Nhiễm Hữu, người quân tử ghét nhất là không dám trực tiếp nói ra tham muốn của chính mình mà lại tìm cớ khác. Ta từng nghe nói rằng, có đất nước, có gia đình chẳng buồn vì của cải ít, mà sợ vì của cải phân chia không đều, không sợ nghèo mà là sợ không yên ổn. Bởi vì, của cải chia công bằng thì dân không nghèo nữa. Dân yên ổn thì không cảm thấy người ít, nước yên ổn thì sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Như vậy, nếu người phương xa không quy phục thì phải dùng nhân từ để trị quốc mà chiêu mời họ. Sau khi, họ đến rồi thì trấn an họ. Hiện tại, hai trò phụ tá nhà họ Quý, người ở xa không quy phục mà cũng không biết cách chiêu mời họ, nước nhà suy sụp mà không biết cách bảo toàn, trái lại còn muốn ở trong nước dùng vũ lực. Ta sợ nguy hiểm của họ Quý không phải ở nước Chuyên Du, mà ở trong nội bộ chính mình.”
Người xưa thường nói “tu nội mà an ngoại” (Tạm dịch: Tu bên trong bản thân mà hoàn cảnh bên ngoài được yên ổn, an bình). Tục ngữ cũng có câu: “Trong nhà có vợ hiền thì người chồng sẽ không làm chuyện tai họa.” Mối quan hệ giữa vợ và chồng là quan hệ âm dương, âm dương phải hài hòa thì mọi việc từ trong đến ngoài mới thuận lợi.
Có câu là: “Phu thê đồng tâm kỳ lợi đoạn kim”, nghĩa là: Vợ chồng đồng tâm thì núi cũng xô ngã, lấp biển cũng bằng được. Cho dù là sắt thép thì chặt một cái là đứt làm đôi. Từ tất cả những điều này đủ để thấy được vai trò của người vợ trong gia đình và ngoài xã hội lớn ngần nào!
Theo PNO
Chồng ngủ với tạp vụ ngay trong nhà mà tôi không biết
Tôi điên đảo, trách mình quá vô tâm, quá tin tưởng chồng. Tôi tức giận muốn hét lên sau tất cả nhưng thua vì không có bằng chứng gì.
Chúng tôi đã cưới nhau đã lâu, có 2 con lớn, vợ chồng đều là dân trí thức.
Tôi tuy lớn tuổi nhưng có vị trí trong công việc, lại biết cách chăm sóc mình nên nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, được nhiều người trọng nể.
Chồng tôi cũng rất giỏi, có công ty riêng đặt tại nhà. Cho đến nay, anh ngoài việc đi nhậu nhiều vì nhiều lý do như tiếp khách, đá bóng... thì mọi việc trong nhà đều chu toàn, nấu ăn cho vợ con; gia đình tôi ai nhìn cũng đều mơ ước.
Bằng linh cảm của người vợ, tôi có cảm giác chồng có vài khác lạ khoảng một năm nay: Bình thường không thích chụp ảnh, giờ đi chơi lại hay bảo con chụp cho bố (chụp riêng); rất ghét nhắn tin, bây giờ lại hay nhắn; rất ghét mạng xã hội, nay đã tham gia nhưng lại từ chối kết bạn với tôi, hỏi thì bảo không có post hình gì đâu mà chủ yếu để xem thiên hạ thôi,
Khuya vừa rồi chồng đi nhậu với đối tác về trễ, tôi ở trong phòng. Tôi thấy anh cứ nhắn tin, chừng 1-2 phút lại mở ra xem rồi trả lời.
Khi anh ngủ say, tôi lấy điện thoại kiểm tra thì các tin nhắn đã xóa hết.
Ảnh minh họa
Nửa đêm tôi giật mình vì chồng xem đá bóng lúc 2h sáng như mọi lần, lúc sau tôi nhìn qua bên cạnh không thấy, bước ra ngoài phòng thì tắt đèn cả, tôi nghĩ chắc anh xuống dưới tìm gì đó nên trở lại giường nằm tiếp.
Khoảng 15-20 phút sau chồng tôi trở về phòng và tắt tivi ngủ không xem tiếp.
Sáng dậy tôi thấy một chiếc xe lạ ở nhà (xin nói thêm là thường chồng tôi cũng hay đi vài chiếc xe máy lạ về nhà, bảo rằng mượn xe của bạn, vì khi đi nhậu thì tài xế đưa đi, sau đó chồng cho tài xế về trước, khi nào về anh tự về).
Tôi hỏi cô tạp vụ thì ngạc nhiên khi được biết cô ta ngủ lại nhà tôi vì khuya, cô ta thường ngủ lại khi nhậu về khuya mà tôi không hề hay biết.
Cô ta ngủ ngay trên phòng tầng trên, cô nói thường vẫn vậy mà. Tôi đã hiểu ra, khuya về họ nhắn tin cho nhau để hẹn hò, 2h sáng chồng tôi biến mất 15 phút.
Tôi điên đảo, trách mình quá vô tâm, quá tin tưởng chồng. Tôi tức giận muốn hét lên sau tất cả nhưng thua vì không có bằng chứng gì.
Chuyện chồng cho nhân viên ngủ nhờ kể ra không có gì quá lớn ngoại trừ việc không báo tôi biết một tiếng.
Anh quá khôn vì đem giặc vào ngay nhà mình thì không có gì lén lút. Anh xóa hết tin nhắn, còn quá may mắn vì 2h tôi không bắt được tại trận bởi không hề nghĩ có người lạ trong nhà.
Giờ không có bằng chứng tôi sẽ bị anh ta giận ngược, cho là tôi khùng điên không tin tưởng chồng.
Tôi thật sự rất hoang mang, quyết định chưa nói ra, ém vào tim, chờ cơ hội tiếp theo để bắt tại trận.
Tôi không muốn từ bỏ gia đình nhiểu năm vun đắp và biết chồng cũng rất thương vợ con, nhưng muốn cho anh ấy một bài học về sự lừa dối.
Tôi không biết mình có nên lấy bằng chứng không, hay phải lên tiếng ngay từ bây giờ là đã biết và yêu cầu chấm dứt, vì chắc chắn nếu không có bằng chứng chồng tôi sẽ không bao giờ thú nhận.
Tôi lúc này phải đóng kịch bình thường nhưng quả là khó khăn và đau lòng.
Xin cho tôi một lời khuyên, bản thân chỉ muốn gục ngã vì không muốn cho bất kỳ người thân bạn bè nào biết. Tôi bị trầm cảm mất.
Theo VNE
Tái mặt nghe vợ hiền nói với nhân tình: "Xin lỗi cô chứ loại chồng như anh ta tôi chẳng thèm đâu" "Xin lỗi cô chứ loại chồng như anh ta tôi chẳng thèm đâu! Cô thích thì cứ việc lấy. Có khi tôi còn cho cô thêm tiền vì đã vác cái đống sắt vụn ấy đi khỏi cuộc đời tôi ấy chứ". Bình với Phương vốn là bạn đại học của nhau. Từ tình bạn, họ chuyển sang tình yêu chóng vánh khiến...