Trong lòng tôi đang nổi cơn dông bão!
Năm lên 7 tuổi, tôi bị mù cả hai mắt. Cứ tưởng đời mình sẽ là những ngày tàn thì cách đây mấy năm, lúc đã 40 tuổi, tôi được Thanh đem lòng thương, sẵn sàng làm vợ.
ảnh minh họa
Ngay lần tiếp xúc đầu tiên, tôi đã thấy mến cô qua lời ăn tiếng nói. Thanh mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, lớn lên nhờ sự nuôi dưỡng của ông, bà ngoại. Lúc lên 5 tuổi, sau một trận ốm, cô bị liệt cả hai chân. Từ đó, cơ thể phát triển bình thường nhưng đôi chân thì teo, vận động phải bằng xe lăn. Khi lớn lên, cô tự nuôi sống bản thân bằng nghề bán vé số.
Trước khi quyết định cưới nhau, cô nói với tôi là ngoài bị liệt, teo hai chân, có gương mặt rất bình thường, không có nét gì xinh đẹp. Thanh muốn tôi suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Nhưng số phận tôi hẩm hiu nên không mong gì hơn là có người chia ngọt, sẻ bùi. Thế đã là tốt lắm.
Thế rồi đám cưới của chúng tôi diễn ra. Mọi thứ ổn thỏa, không có gì phải phiền lòng. Ai cũng mừng cho chúng tôi có được tổ ấm. Từ khi làm vợ, Thanh rất tận tụy chăm sóc tôi. Nhưng tôi đã cố gắng tự làm mọi việc, bần cùng lắm mới để vợ giúp. Tôi chỉ không nhìn thấy gì, chứ sức khỏe thì rất tốt, chẳng bao giờ ốm đau.
Trước đây, tôi được một thầy lang truyền cho nghề bấm huyệt, xoa bóp và đã kiếm sống chủ yếu bằng nghề này. Khi cưới nhau, tôi cũng vẫn sống bằng nghề này. Thường mỗi ngày cũng làm được cho vài ba người. Những ngày đông khách thì sẽ được hơn. Tính trung bình, mỗi tháng cũng được 6-7 triệu. Thanh kiếm thêm được chút nào thì hay chừng ấy…
Một lần, tôi tiếp một khách nữ đúng thời gian vợ tôi lăn xe ra đầu ngõ bán xổ số. Qua giọng cô ta, tôi đoán chỉ ở tuổi cùng lắm là 30. Không rõ mặt mũi thế nào nhưng nghe giọng nói thì bất cứ ai cũng dễ có thiện cảm vì rất nhẹ nhàng. Trong khi thực hiện những động tác bấm huyệt và xoa bóp thì tôi có cảm giác đó là một người xinh đẹp, hấp dẫn. Sở dĩ tôi nói vậy vì khi bấm huyệt trên mặt, tôi đã đụng vào mắt, mũi cô thì thấy lông mi khá dài, rậm với chiếc mũi gọn và cao cùng làn da trên cơ thể rất mịn màng, gây cho tôi cảm giác mát lịm.
Video đang HOT
Tôi đã thực hiện những động tác rất tỉ mỉ, mang tính chuyên nghiệp của một người làm trị liệu có nghề và mặc dù trong lòng nảy sinh cảm giác bồi hồi, rung động trước một cô giáo dạy mầm non còn trẻ (cô nói vậy), nhưng tôi luôn giữ sự nghiêm túc, không có bất cứ biểu hiện nào khiến cô nảy sinh những ý nghĩ không tốt, thiếu niềm tin. Rồi cứ cách một ngày, cô lại đến vào đúng cái giờ đó – giờ vợ tôi không có nhà – vì chỉ giờ này cô mới rảnh rỗi, có thể đến được.
Suốt một tháng cô đến trong lúc vợ tôi không có nhà. Sự đàng hoàng của tôi có lẽ đã khiến cô thiện cảm để tâm sự cởi mở. Cô cho tôi biết đang sống với mẹ đẻ chỉ có hai mẹ con và chưa yêu ai. Mẹ cô luôn bị đau khớp, đã đi bấm huyệt ở nhiều nơi nhưng không khỏi. Tôi nói cô đưa bà đến xem sao. Sau mấy buổi, bà đã đỡ nhiều. Nhưng nếu một tuần mà không diễn ra việc bấm huyệt một vài lần thì bà lại đau. Cô rất thương mẹ vì bà luôn nhăn nhó, không thể ngủ, mặc dù chưa đến 60 tuổi.
Chúng tôi trở nên thân tình. Cô không giấu tôi bất cứ chuyện gì, kể cả chuyện mẹ cô là người đàn bà có nhan sắc, lại dịu hiền nhưng đã bị chồng bỏ rơi để đến với người khác như thế nào. Rồi cô kể chuyện ở trường mầm non, cô được các cháu bé rất yêu quý nhưng lại bị một vài cô khác kèn cựa ra sao…
Công việc của tôi diễn ra bình thường và cũng vì vậy mà vợ tôi không bận tâm. Nhưng trong tôi thì thực sự đã dấy lên cơn giông bão. Thật bất ngờ, một lần, cô ấy nói rất thương tôi và ngỏ ý sẵn sàng lấy tôi nếu sống không hạnh phúc với vợ. Tôi vô cùng ngỡ ngàng và không thể tin là mình mù, lại được một cô gái trẻ đẹp ngỏ lời yêu. Đón bắt được ý nghĩ đầy tự ti, mặc cảm của tôi, cô gái có tên là Hà ấy đã chủ động nói với tôi rằng rất đẹp trai, khỏe mạnh, chỉ đôi mắt không thể mở, Hà còn bảo cô thích cả giọng nói trầm ấm, tính tình điền đạm của tôi.
Hà không giấu giếm ý nghĩ thật lòng là vì thương mẹ nên muốn có người con rể có thể thường xuyên chữa bệnh cho bà. Còn việc tôi bị mù thì cô không e ngại vì từng chứng kiến có người lấy chồng hỏng mắt, còn hơn họ đến hai chục tuổi mà sống vẫn hạnh phúc.
Nghe Hà nói, tôi tin tình cảm thật lòng của cô. Nhưng Thanh là người vợ tốt. Đã hai năm chung sống, cô không có điều gì đáng chê trách nên tôi rất biết ơn. Nhưng quả là không thấy mãn nguyện mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Nay gần Hà, tôi rạo rực, khao khát, còn với Thanh chỉ nặng về ân nghĩa nhiều hơn. Nhưng tôi không thể phản bội Thanh. Trong tôi đang dày vò, day dứt, nổi cơn giông bão. Tôi có nên hành động theo tiếng gọi mãnh liệt của trái tim hay chôn vùi quãng đời còn lại trong sự tẻ nhạt của lương tâm và trách nhiệm?
Nếu vượt qua được điều này để lấy Hà thì liệu anh sống có thanh thản, trọn vẹn khi trong lòng luôn có mặc cảm tệ bạc với người vợ rất tốt với mình? Anh đâu phải người vô tình để dễ dàng có mới nới cũ mà đang rất dằn vặt đấy chứ. Chắc chắn, cuộc thay đổi của anh nếu diễn ra sẽ khiến tất cả mọi người không thể đồng tình. Liệu có hạnh phúc khi ai cũng quay lưng lại với mình, trừ khi anh cố tình bất chấp đạo lý để thực hiện bằng được ước muốn. Nếu vậy thì không còn gì để nói. TS Nguyễn Đình San
Theo Anninhthudo
Không dám bỏ chồng vì sợ khó tái hôn
Tôi sợ con thiệt thòi khi lớn lên và khó tìm được người mới tốt đẹp hơn.
Tôi xinh đẹp, công việc ổn định lại nắm giữ chức phó phòng nhiều người mơ ước. Bạn bè thường khen tôi thông minh, hoạt bát và có một gia đình hạnh phúc. Ấy vậy nhưng họ đâu thể ngờ rằng, ở nhà tôi là người phụ nữ bất hạnh, nhẫn nhục đến nhường nào.
Thực ra tôi đến với anh - chồng tôi bây giờ vì tình yêu chân thành mà tôi dành cho anh. Hồi tôi mới quen anh, anh là một người đàn ông rất tuyệt. Anh yêu tôi hơn cả bản thân anh, nhiệt tình và vô cùng lãng mạn. Ngày anh tỏ tình, tôi như ngất lịm vì hạnh phúc và bất ngờ với vài trăm bông hồng được xếp thành hình trái tim lớn trước cửa nhà tôi.
Tôi cảm thấy anh sẽ là người đàn ông lý tưởng, một người chồng, một người cha tuyệt vời trong tương lai. Anh làm việc gì cũng giỏi và đặc biệt rất chăm chỉ, không nề hà chuyện bếp núc, giặt giũ - những việc mà nhiều người đàn ông khác mặc định là việc của đàn bà.
Không hiểu bố mẹ tôi nhìn người thế nào lại cho rằng, tướng anh chỉ có dáng làm quân mà không thể làm tướng. Mẹ bảo: "Đàn ông con trai gì mà như đàn bà, chỉ thích những việc bếp núc nấu nướng lại hay tự ái, gia trưởng. Mày mà lấy thằng ấy, mày khổ cả đời thôi con ạ".
Suy đi tính lại, tôi vẫn yêu anh, tôi quyết định lấy anh khi chúng tôi quen nhau được gần một năm. Bởi nghĩ đến tương lai được san sẻ công việc nhà sau này, cộng với lòng nhiệt tình của anh, tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ là người vợ hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, sau khi lấy nhau về, chúng tôi chỉ hạnh phúc đúng trong năm đầu tiên. Anh cũng đi làm nhưng toàn được dăm bữa nửa tháng lại nghỉ với ti tỉ lý do. Nhưng tôi thừa biết, anh cứ sĩ diện, không hài lòng điểm gì dù nhỏ thì anh nghỉ luôn, anh luôn cho mình là "bố đời" dù anh không giỏi về chuyên môn, cũng không có bằng cấp.
Thời gian đầu sau khi bị cho nghỉ việc, anh còn hỏi han bạn bè, lên mạng tìm kiếm công việc mới. Nhưng chỉ được một tuần, hai tuần, những ngày sau này, anh bỏ hết, ngày đêm lao đầu vào "ôn luyện game". Chồng tôi càng ngày càng sống khép kín, không có một mối quan hệ nào khác ngoài vợ con.
Nhiều khi tự hỏi tại sao một người như tôi lại lấy phải người chồng yếu kém như vậy? (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn nhẹ nhàng, động viên, khích lệ anh hàng ngày mà tuyệt nhiên không có ý coi thường hay nói bóng gió về việc anh thất nghiệp. Thực ra, tôi thừa khả năng lo cho cả nhà, nhưng vấn đề không phải ở chuyện tiền nong, kinh tế. Ngày nào đi làm về cũng nhìn thấy ông chồng lùi lũi xó nhà ngày càng béo mập, ù ì hơn khiến tôi chán nản và nhiều khi phát điên. Tức quá tôi cáu và nói anh phải đi tìm việc thì anh ta quát lại, thậm chí còn dùng vũ lực. Anh hứa sẽ cố gắng nhanh chóng tìm việc nhưng đã hơn một năm trời tình hình vẫn không nhúc nhích, anh vẫn ở nhà quanh quẩn với bếp núc, giặt giũ và con cái.
Làm việc tại công ty nước ngoài, tiếp xúc với nhiều đối tác, nhìn họ ai cũng chỉn chu, giỏi giang, thành đạt mà tôi càng thêm buồn. Nhiều khi tự hỏi tại sao một người như tôi lại lấy phải người chồng yếu kém như vậy?
Càng kém cỏi anh càng tự ti về bản thân và trở nên cau có. Anh gia trưởng, coi mình là nhất. Mọi việc lớn nhỏ của gia đình hai bên anh giao phó toàn tập cho vợ. Nhiều khi gia đình nhà vợ có đám cưới, đám giỗ, anh cũng mất mặt. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi lần nào cũng vác mặt ra đỡ, lấy hết lý do này tới lý do kia biện minh cho sự vắng mặt của chồng.
Ở xó nhà, không tiếp xúc với nhiều người nhưng anh còn hay ghen tuông linh tinh. Cứ khi nào thấy tôi xinh xinh đẹp đẹp đi làm, tô chút son phấn đi đến công sở là anh lại sửng cồ bắt tôi thay đồ. Anh bảo tôi là: "Có chồng rồi mà cứ son phấn ăn diện như này để hẹn hò thằng nào?".
Có lần, anh còn theo dõi tôi và gây sự với tôi tại công ty, đấm vỡ mũi một đối tác khi chúng tôi đang nói chuyện, và giao dịch công việc. Sau vụ việc ấy, ai trong công ty cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và tỏ ra thương hại, thông cảm.
Chị bạn cùng phòng khuyên tôi nên suy nghĩ về chuyện ly hôn với ông chồng cục súc này. Chị ấy cho rằng con tôi ngày một khôn lớn, nó thấy bố nó suốt ngày ngồi chơi rồi ăn nói sỗ sàng thì nó sẽ phát triển thế nào?
Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này hả các bạn? Tôi không thể chia tay chồng, tôi không đủ dũng khí như những phụ nữ khác dù tôi là người phụ nữ độc lập, tự chủ. Tôi sợ con thiệt thòi khi lớn lên mà không có bố, bị bạn bè chế giễu, chê cười. Tôi sợ mang tiếng là người phụ nữ bị chồng bỏ. Và cái tôi sợ hơn nữa là liệu chia tay chồng, tôi có còn tìm được người mới tốt đẹp hơn?
Theo VNE
Anh buông tay rồi đó Anh sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là để em ra đi. Vở kịch đã hạ màn, anh đã sẵn sàng buông tay em ra. Thực sự anh phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo...