Trở về sau chuyến công tác dài ngày, tôi hoảng hồn khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của vợ
Tôi cũng giận vợ nhưng đến mức ấy rồi có trách cũng không thay đổi được. Vậy là tự nhiên tốn tiền mà lại phải hứng chịu đau đớn, khổ quá, vợ ơi là vợ.
Vợ tôi từng là một người rất chú trọng tới ngoại hình. Từ thời con gái, cô ấy đã chăm chút và ăn diện không thua kém bất kỳ ai. Những ngày còn yêu nhau, mỗi lần đi chơi là mỗi lần tôi phải đợi cô ấy trang điểm cả tiếng đồng hồ. Bởi vì cô ấy luôn muốn ra ngoài với bộ dạng tươi tắn và lộng lẫy nhất.
Có lẽ phụ nữ khi lấy chồng, sinh con thì không còn chú ý nhiều tới bản thân mình nữa. Ngày còn son rỗi vợ tôi điệu đà bao nhiêu thì lúc làm vợ, làm mẹ cô ấy xuề xòa bấy nhiêu. Cũng đúng thôi, tôi bận rộn công việc nên hay đi công tác. Mình vợ tôi phải chăm 2 đứa con nhỏ và cả tá việc nhà nên không thể chưng diện như trước kia.
Từ thời con gái, cô ấy đã chăm chút và ăn diện không thua kém bất kỳ ai. (Ảnh minh họa)
Sinh cho tôi 2 đứa con, nhan sắc của vợ tôi cũng bị hao tổn không ít. Cơ địa vợ tôi dễ béo. Chưa kể khi mang thai, vợ tôi tăng đến gần 20kg nên lúc sinh xong trông vợ tôi rất sồ sề.
Tôi thương và xót vợ hơn là chê cô ấy. Nhiều lần thấy vợ trầm ngâm ngắm mình trước gương, rồi cô ấy lại quay ra hỏi tôi: “Em đã khác lắm rồi phải không anh?”. Những lúc ấy tôi lại phải động viên vợ và nói rằng trong mắt bố con tôi, cô ấy mãi là đẹp nhất.
Video đang HOT
Tôi biết vợ mình luôn tự ti về ngoại hình nên muốn thay đổi. Nhưng cô ấy cứ lưỡng lự mãi cho đến khi cô ấy đi họp mặt bạn bè đại học trở về. Hôm ấy vợ tôi đi họp lớp. Trước khi đi, cô ấy hào hứng và phấn khởi bao nhiêu thì lúc trở về cô ấy buồn bã bấy nhiêu. Hỏi ra mới biết, bạn bè không ai nhận ra vợ tôi. Họ còn trêu chọc vợ tôi và miệt thị ngoại hình to béo bây giờ của cô ấy.
Sau cuộc họp mặt đó, vợ tôi chịu đả kích tinh thần không nhỏ. Vì thế mà cô ấy quyết định đi phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi nhan sắc. Ý định này vợ tôi đã nung nấu từ lâu. Nhưng tôi lại không ủng hộ vì dù sao tôi cũng không muốn cô ấy đụng vào dao kéo. Chưa kể còn có những biến chứng mà mình không lường trước được.
Đẹp thì chưa thấy đâu, chỉ biết hôm về nhà nhìn thấy vợ ra mở cửa mà tôi hoảng hồn. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi không nghe nên đã lén lút đợi tôi đi công tác dài ngày rồi ở nhà tự ý làm. Cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ gọt cằm, hút mỡ và tiêm gì đó lên mặt. Đẹp thì chưa thấy đâu, chỉ biết hôm đi công tác về nhìn thấy vợ ra mở cửa mà tôi hoảng hồn. Khuôn mặt của vợ tôi biến dạng, sưng húp lên giống như bị ong chích đầy mặt.
Vừa nhìn thấy tôi, vợ tôi đã ôm mặt khóc. Cô ấy nói vì ham rẻ nên đến thẩm mỹ viện không uy tín. Kết quả là bây giờ cô ấy không dám ra đường.
Tôi cũng giận vợ nhưng đến mức ấy rồi có trách cũng không thay đổi được. Tôi hẹn vợ vài hôm nữa sẽ đến bệnh viện khám lại xem có vớt vát được chút nhan sắc nào không. Vậy là tự nhiên tốn tiền mà lại phải hứng chịu đau đớn, khổ quá, vợ ơi là vợ.
Theo Hoanam/Afamily
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể vì quá thương vợ
Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em để rồi phải hối hận như thế này.
Điều sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi là chấp nhận ở rể nhà vợ. Ba mẹ tôi là nông dân, suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, quần quật suốt một năm cũng không đủ lo cho con cái. Năm 16 tuổi, tôi một mình lên thành phố lập nghiệp với quyết tâm, ý chí đổi đời. Ở cái tuổi bồng bột đó, tôi va vấp khá nhiều, bị dụ dỗ làm việc xấu cũng không ít. Nhưng cũng may mắn, tôi được người ta thương giới thiệu vào làm ở một xưởng may tư nhân.
Vợ chồng bà chủ là người sống khá tình cảm, thấy tôi hiền lành lại thật thà nên có ý nhận làm con nuôi. Ông bà cho tôi đi học xong cấp ba rồi lên cao đẳng, thời gian rảnh thì phụ việc ở xưởng. Thấm thoát 10 năm trôi qua, thằng bé còi, da đen ngày nào đã lột xác trưởng thành. Nhờ ơn dưỡng dục của ông bà chủ, giờ đây tôi đã trở thành nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản. Nhìn lại chặng đường đã qua, đúng là người có tâm trời không phụ, những cố gắng của tôi cuối cùng cũng được bù đắp xứng đáng.
Tôi đã sai khi quyết định ở rể - Ảnh minh họa: Internet
Em là nhân viên văn thư làm cùng công ty tôi. Em cá tính, là dân thành phố chính hiệu, được ba mẹ xem như công chúa, cưng chiều từ nhỏ. Chúng tôi gặp nhau trong bữa tiệc hàng tháng của công ty, tôi say mê em từ ánh nhìn đầu tiên. Người gì đâu nói chuyện khéo lại còn dễ thương! Xin số điện thoại nhắn tin qua lại một thời gian, chúng tôi công khai hẹn hò.
Chúng tôi chính thức qua lại với nhau được hơn 1 năm rồi quyết định đám cưới. Lúc đó, công việc cũng dần ổn định, tôi muốn lập gia đình để ba mẹ dưới quê yên lòng. Từ ngày quen nhau, em đã ra điều kiện với tôi, nếu đám cưới, tôi phải ở rể vì em không quen sống xa ba mẹ. Thương người yêu, tôi chấp nhận ý kiến đó của em. Vả lại, tôi không thể ép em ở lại căn nhà của ông bà chủ được, vì vốn dĩ đó không phải là nhà của tôi. Bên cạnh đó, tôi mới đi làm chưa đủ tiền để mua nhà riêng nên chấp nhận sống ở nhà vợ.
Sau khi cưới nhau, tôi về ở rể nhà em. Thời gian đầu không có gì đáng nói, ba mẹ em vẫn xem tôi là khách nên đối xử có phần nhã nhặn, nói chuyện cũng không dám nặng lời. Quần áo của tôi đi làm đều do mẹ vợ giặt. Vì là con cưng nên bà không cho con gái đụng đến mấy chuyện này. Nhiều lần thấy áy náy, tôi nói với em nên giặt đồ riêng hoặc mang ra tiệm chứ không thể cứ để mẹ giặt hoài được. Em cứ ậm ừ cho qua, rồi cũng không để tâm đến.
Mặc dù hàng tháng tôi vẫn đưa tiền đều đặn cho mẹ vợ, phụ tiền chợ, tiền điện nước nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu, tôi chẳng khác nào thằng ăn bám. Tôi không biết cưới vợ để làm gì khi mẹ vợ chính là người lo lắng, chăm bẵm cho tôi từng chút một. Em thì suốt ngày bận công việc, tuy làm cùng công ty nhưng chúng tôi ít khi gặp mặt nhau. Đến tối, vợ chồng mới thấy mặt nhau chút xíu rồi lại chuyện ai người đó làm.
Đúng là kiếp ở rể không khác nào "chó chui gầm chạn", ngày nào tôi cũng nghe hàng xóm bàn tán, mỉa mai ra mặt. Có một thời gian, công ty chạy xong dự án, tôi được nghỉ phép hẳn một tuần. Thời gian đó tôi ở nhà phụ mẹ chuyện nhà cửa, chứ ngồi ăn ở không cũng không đành. Hôm đó, thấy tôi khệ nệ bưng thau quần áo ra sân phơi, mấy "bà tám" trong xóm thấy liền lén bàn tán tôi thất nghiệp ở nhà ăn bám. Họ còn khen con của mình giỏi giang, không giống tôi, ai đời trai tráng lại đi ở rể, sống luồn cúi dưới chân người. Xấu hổ đến đỏ mặt, tôi cúi gầm mặt đi vào trong. Ba mẹ vợ không nói gì, nhưng nghe những lời đàm tiếu bên ngoài, tôi thật sự không thể chấp nhận được. Dù gì tôi cũng có công ăn việc làm đàng hoàng, có ăn bám ai ngày nào đâu.
Từ khi biết chuyện tôi ở rể, mấy thằng bạn chí cốt cũng cười khinh bỉ. Tụi nó nói đàn ông hèn mới chấp nhận cuộc sống ở rể. Ai đời đàn ông lại đi sống như vậy, người ta xem thường. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định vay mượn ngân hàng một số tiền rồi mua căn nhà nhỏ để vợ chồng dọn ra sống cho thoải mái. Đồng thời cũng khẳng định tôi không vô dụng như người ta nghĩ.
Mua nhà xong, tôi về khuyên vợ nhưng em không đồng ý. Em nói, nếu muốn tôi cứ dọn ra sống một mình, em ở lại với ba mẹ. Thậm chí còn chấp nhận ly hôn nếu tôi cứ kiên quyết sống riêng. Cũng vì chuyện đó mà vợ chồng tôi cãi nhau suốt mấy hôm nay, em nói có chết cũng không sống xa ba mẹ. Ba mẹ vợ cũng hỏi đủ điều, đang yên đang lành sao lại ra ở riêng. Rồi ông bà cố gắng lấy lòng, khuyên bảo đủ thứ để tôi thay đổi ý kiến. Tôi biết phải làm sao đây? Là đàn ông không thể sống như vậy hoài được, tôi không thể để người khác xem thường mình. Nhưng vì thương em, tôi không biết làm sao cho trọn vẹn đây.
Theo Anphong/Phunuvagiadinh
Ngã ngửa với sự thật đằng sau việc nhà chồng quyết không làm giấy khai sinh cho cháu nội Tôi chỉ cười khi biết được sự thật đó. Điều duy nhất khiến tôi tự trách mình là đã để đứa con bé bỏng của mình phải chờ đợi tờ giấy khai sinh từ một người cha vô trách nhiệm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không hẳn xuất phát từ tình yêu. Tôi và anh đến với nhau qua sự giới thiệu...