Trao cho anh ấy tất cả, để có thể dứt tình…
Gần 10 năm nhận những yêu thương và sự giúp đỡ từ anh nhưng tôi thực lòng không yêu. Tôi muốn một lần trao cho anh tất cả và ra đi…
Anh rất tốt nhưng tôi lại không chút rung động với người đàn ông ấy (Ảnh minh họa)
Trước khi bắt đầu câu chuyện này, tôi phải thừa nhận một điều rằng: Tôi không yêu người đàn ông đó! Vấn đề chính là ở chỗ đấy! Vì lí do này mà cuộc sống hiện tại của tôi mới bế tắc như thế dù tôi cũng muốn chấm dứt cuộc sống độc thân của mình ở tuổi 28 như thế này.
Tôi và người đàn ông đó đã gắn bó với nhau gần chục năm rồi. Từ khi tôi còn là một cô gái mới chập chững bước vào năm thứ nhất đại học. Người đàn ông đó hơn tôi 5 tuổi, chững chạc và có điều kiện kinh tế. Vì gần nhà nhau nên anh ta cảm tình với tôi và có ý theo đuổi ngay từ khi tôi còn rất trẻ. Thời điểm đó, tôi thừa nhận tôi đã bị cái lợi làm mờ mắt.
Nhờ có người đàn ông đó mà cuộc sống sinh viên của tôi dư giả, sung sướng hơn bạn bè đồng trang lứa. Bố mẹ tôi cũng được anh ấy giúp đỡ rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nói yêu nhưng người đó giúp đỡ tôi vô điều kiện. Khoảng 4 năm trôi qua, hầu như tất cả mọi người trong đó có anh đều mặc định rằng chúng tôi là một đôi và chúng tôi sẽ cưới nhau.
Nhưng sự thật là, ngay sau khi tốt nghiệp ra trường tôi đã nhận ra mình không hề yêu người đàn ông đó. Mọi cảm giác chỉ là sự thoải mái khi được một người chiều chuộng, chăm sóc và lo cho mọi thứ mà thôi. Tôi cảm thấy đau khi mình đã lấy của anh ấy quá nhiều thứ mà giờ lại không có một chút yêu thương đáp lại. Tôi thấy mình đốn mạt và tầm thường khi lợi dụng anh ấy quá dài.
Khi biết mình không yêu anh, tôi tự dằn lòng lại và không quen biết, yêu thương ai cả. Tôi chủ định đợi anh chán nản, buông tay cuộc tình này tôi mới cho phép mình yêu người khác. Riết rồi cũng quen, tôi quen với cảnh sống độc thân, không hẹn hò ai ngoài anh nhưng chẳng có một chút cảm giác.
Phải nói thêm rằng anh là một người đàn ông tốt. Nếu không tốt có lẽ anh đã không chờ đợi tôi vô điều kiện đến như vậy. Anh giúp đỡ tôi mà không cần tôi phải hứa hẹn hay đáp đền điều gì. Hơn thế nữa, anh chưa bao giờ đòi hỏi tôi chuyện tế nhị. Một người đàn oogn như thế, tại sao tôi lại không thể yêu anh? Tôi đã tự trách bản thân mình cả trăm, vạn lần vì điều đó.
Video đang HOT
Giá mà tôi có thể yêu anh thì tốt biết bao… Giá mà tôi có thể hạnh phúc khi làm vợ anh thì mọi chuyện dễ dàng quá. Nhưng khốn khổ là ở chỗ, tôi không những không yêu anh mà còn cảm thấy mệt mỏi khi phải gắn bó với một người yêu mình như anh quá lâu.
Tôi muốn dâng hiến cho anh tất cả, rồi ra đi… coi đó như một sự trả nghĩa với anh (Ảnh minh họa)
Tôi đã cố gắng trì hoãn đám cưới này càng lâu càng tốt. Từ ngày tôi tốt nghiệp, ra trường đến giờ đã 5 năm, thế nhưng tôi vẫn tìm mọi lí do để không cưới. Vì yêu tôi, anh cặm cụi chờ đợi mà không dám một lời ca thán. Tôi cũng không hiểu vì sao anh lại có thể yêu mình nhiều đến như thế, đến mức mà tôi hắt hủi anh cũng chẳng bận lòng như thế.
Giờ hai gia đình giục cưới, tôi cũng đã 28 tuổi rồi, tôi không thể trì hoãn lâu hơn được nữa bởi chỉ sợ rằng dù tôi có kéo dài thời gian thì anh cũng không buông tay, mà tuổi trẻ của tôi thì đâu còn nữa. Nhưng không hiểu sao nghĩ đến việc phải sống cùng anh ấy tôi đã thấy quá đau khổ rồi.
Tôi muốn dừng lại nhưng không biết phải đền đáp anh ấy như thế nào. Tôi đã nghĩ đến chuyện dâng hiến cho anh ấy tất cả để rồi dứt áo ra đi. Nhưng liệu điều đó có phải là một sự coi thường với anh ấy? Anh ấy quá tốt và không đáng phải chịu sự tổn thương nào từ phía tôi.
Tôi phải làm gì để có thể rời bỏ anh ấy sau gần chục năm gắn bó không tình yêu đây?
Theo VNE
Một cuộc tình mạo hiểm
Yêu nhau hơn một năm, tôi chưa hề được gặp mặt anh dù chỉ một lần. Đó cũng là khoảng thời gian tôi âm thầm chung thuỷ chờ đợi và chờ đợi... mặc cho gia đình và bạn bè hết lời khuyên bảo.
Ngày ấy, anh quen tôi khi tình cờ biết được số điện thoại của tôi được đăng trên mạng, rồi anh thường xuyên gọi điện bắt chuyện làm quen. Tôi thì không mấy thiện cảm khi nói chuyện điện thoại với người lạ, thậm chí còn ghét nữa.
Giờ nghĩ lại người đời nói đúng: "Ghét của nào trời trao của ấy", ngày trước tôi ghét anh bao nhiêu giờ tôi lại yêu anh bấy nhiêu. Mặc cho gia đình và bạn bè hết lời khuyên bảo, bàn ra nói vào, nào là: "Con trai ấy mà... tán gái qua điện thoại nói chuyện ngọt lắm hơi đâu tin", "thời đại giờ thạch sanh ít lý thông nhiều"...
Những lời nói đó ít nhiều làm lòng tôi cảm thấy hoang mang, lo sợ, rất nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, đấu tranh mãi nhưng không hiểu sao từ sâu trong tim, tôi có cảm giác như mình đã tìm được một nửa còn lại. Và tôi quyết định quen anh khi hai đứa gửi cho nhau những tấm hình qua mail.
Tình cảm của chúng tôi lớn dần qua những lần gọi điện, quan tâm nhau cũng như chia sẻ những vui buồn hằng ngày trong trong cuộc sống và nặng tình hơn khi con tim cùng chung nhịp đập.
Ngày anh nói lời yêu tôi, chúng tôi đã ngồi tâm sự suốt đêm qua điện thoại, những lời yêu thương dành cho nhau, những câu nói chân thành mà chưa hẳn ngồi gần nhau các cặp đôi khác đã nói ra được.
Anh bảo yêu tôi bởi: "Tôi thành thật và hiểu biết", còn tôi yêu anh đơn giản vì anh và tôi có nhiều suy nghĩ giống nhau.
Sống xa nhau nỗi nhớ càng thêm da diết, nhiều lúc đang làm, anh trốn ra ngoài gọi điện cho tôi chỉ mong được nghe giọng tôi nói. Tôi cảm thấy vui và thật hạnh phúc vì lúc nào anh cũng bên cạnh tôi.
Mới nghe có vẻ giống các cụ thời chiến, dù vẫn biết chỉ cần hơn một tiếng đồng hồ bằng máy bay là chúng tôi có thể gặp nhau nhưng chúng tôi tính sẽ chờ, chờ cho đến khi nào không chờ được nữa.
Tôi mong rằng hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng, biết giữ gìn... (Ảnh minh họa)
Có lần, chúng tôi giận nhau đến mất ăn, mất ngủ, anh bảo: "Anh đã có người yêu rồi, em hãy quên anh đi và tìm cho mình một người tốt hơn anh". Tôi nghe đầu óc choáng váng, quay cuồng, bao nhiêu suy nghĩ chợt ùa về, chẳng lẽ trên đời này con người thích lừa dối nhau vậy sao? Chẳng lẽ những lời khuyên của mọi người trước đây là đúng?... Ngoài trời đang mưa hòa chung với dòng lệ tôi tuôn trào.
Nhưng rồi cuối cùng anh cũng đã thú thật là mình nói dối vì không muốn làm tôi khổ, không muốn tôi phải đợi, phải chờ anh. Mỗi lần như vậy chúng tôi lại càng thấy yêu nhau hơn.
Hơn một năm đằng đẵng trôi qua, tình cảm chúng tôi không gì có thể ngăn cách. Tuy sống xa nhau nhưng chúng tôi đã xem nhau như vợ chồng, anh hứa sẽ bên cạnh tôi dù thế nào đi nữa.
Qua điện thoại chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều về tương lai, về mọi việc liên quan đến hai đứa nào là mua nhẫn cưới, rồi nhiều thứ liên quan để chuẩn bị cho đám cưới sắp cưới của chúng tôi sắp tới...
Mọi thứ giờ đây đã chuẩn bị sẳn sàng để chào đón ngày vui của chúng tôi, nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng và hồi hộp, khi còn vài ngày nữa là anh và tôi gặp nhau.
Nghĩ đến ngày đó, tôi thấy vui vô cùng, tôi muốn chạy đến ôm anh thật chặt vào lòng, nhưng rồi niềm vui của tôi bị xen lẫn tâm trạng hồi hộp, nỗi lo sợ, bao suy nghĩ như vây kín tôi. Biểu hiện của anh sẽ như thế nào nhỉ? Có khi nào lúc gặp nhau, anh không còn yêu tôi nữa? Mình có mạo hiểm quá không khi mọi thứ đã đâu vào đấy?...
Đến ngày hôm nay, ngồi trong vòng tay anh, tôi mới dám nói ra suy nghĩ của mình sao mà lúc đó yêu anh, tôi mạo hiểm vậy, nghĩ lại tôi còn thấy sợ mình nữa. Anh cười và bảo: "Em thật ngốc, tình yêu của anh dành cho em không gì thay đổi được".
Tôi mong rằng hạnh phúc sẽ đến với những ai biết trân trọng, biết giữ gìn và đôi khi biết hy sinh vì nhau nữa. Giờ đây trên đường đời, tôi thật sự hạnh phúc khi lúc nào cũng có anh bên tôi.
Theo VNE
Em sẽ mãi yêu anh Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế? Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại...