Trăm phương nghìn kế bắt con dâu phải đưa vàng cưới cho cầm để rồi vài ngày sau mẹ chồng phải cay đắng mang trả lại
Nghe tới đây thì Thảo đã rõ vì sao hôm ấy mẹ chồng lại mang trả vàng cho cô. Bảo sao từ hôm đó tới nay, bà giận con dâu không thèm sang thăm cháu.
Thảo với Phong sống cùng 1 khu phố, hai nhà cách nhau chục phút đi bộ. Nhưng khi biết tin Thảo hẹn hò với Phong, mẹ cô phản đối kịch liệt lắm: “Con ơi nghĩ lại đi. Mẹ thằng Phong chơi lô đề cờ bạc nổi tiếng khu phố này rồi, mẹ nào con đấy tránh sao được. Lấy nó là đời con sẽ khổ”.
Thật ra nhiều lần tới nhà Phong chơi, Thảo cũng phần nào biết được “sở thích” của mẹ anh. Có điều cô quan điểm rõ ràng, chuyện phụ huynh khác, chuyện tình cảm của cô với Phong lại khác. Với lại về cơ bản, cô thấy Phong ngoan hiền, lại tu chí. Chẳng thế mà mấy năm yêu nhau, lương tháng nào nhận được anh cũng mang gửi bạn gái giữ. Vì vậy với Phong, cô tuyệt đối tin tưởng.
Phản đối không được, bố mẹ Thảo đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý gả con gái cho Phong. Vì nhà Thảo thuộc diện có điều kiện nên hôm kết hôn của con gái, ông bà trao cho Thảo khá nhiều của hồi môn mà chủ yếu là vàng. Mẹ chồng Thảo ngồi dưới nhìn nhà thông gia trao của cho con gái mà mát mắt.
Ảnh minh họa
Thời gian đầu sau cưới, cuộc sống làm dâu của Thảo diễn ra khá suôn sẻ. Mẹ Phong luôn tỏ ra vui vẻ, niềm nở với con dâu. Tất nhiên cái khoản đỏ đen may rủi kia bà vẫn chơi liên tục: ít thì vài trăm nghìn, nhiều thì vài triệu lần lượt đội nón đi. Nhưng vợ chồng Thảo hễ góp ý, bà lại xua tay: “Các con yên tâm, mẹ chỉ chơi vui thôi. Không ảnh hưởng tới kinh tế gia đình đâu mà lo”.
Nói không được mẹ, Phong nổi cùn: “Thế nào là không ảnh hưởng tới kinh tế. Mẹ xem lương mẹ được đồng nào đều nướng hết vào lô đề. Còn lại toàn bộ chi tiêu cuộc sống hàng ngày của mẹ là vợ chồng con lo. Vậy mà mẹ bảo chỉ chơi vui à?”.
Thấy con trai nổi khùng, mẹ Phong cũng im im được vài ngày rồi lại lén lút chơi lại. Nản quá, Phong cũng chẳng buồn can ngăn nữa.
Video đang HOT
Rồi mấy tháng sau Thảo mang bầu sinh con. Biết tính mẹ chồng vụng không thể nhờ bà chăm nom được nên cô xin phép được đưa con về nhà ngoại mấy tháng cữ. Vừa nghe thấy con dâu mở lời, bà liền cười tươi như vớ được vàng: “Ừ, thế con đưa cháu sang nhờ bà thông gia đi. Được cái nhà gần nhau nên hàng ngày mẹ sẽ ghé qua thăm 2 mẹ con”.
Bà ngồi nói chuyện ngon ngọt với Thảo một lúc rồi nấn ná nhắc tới mấy cây vàng cưới của Thảo: “Mà này, con về ngoại, thằng Phong lại đi làm suốt có khi công tác cả tuần không về nên hai đứa có đồ đạc, tài sản gì quý giá thì đưa mẹ giữ cho. Nhất là vàng cưới của con, giờ trộm cắp nhanh lắm, nó lẻn vào cậy tủ phá hòm nhanh như chảo chớp mình không biết được đâu. Tốt nhất đưa mẹ cầm cho, phòng mẹ có két sắt, bỏ vào đó khóa mã an toàn là ổn nhất”.
Quá hiểu tính mẹ chồng, nên nghe bà nói Thảo cũng lăn tăn lắm song bà đã nói thế mà không đưa thì cô lại sợ bà phật ý. Vậy là Thảo đành về phòng lấy vàng đưa mẹ Phong. Cầm vàng được vàng của con dâu rồi, mẹ Phong hớn hở ra mặt: “Khi nào cần tới thì cứ bảo mẹ đưa cho nhé”.
Rồi Thảo đưa con về ngoại, thi thoảng mẹ Phong cũng lên thăm cháu nội, lỉnh kỉnh mang vài ba mớ rau sạch, thịt thà, cá mú cho Thảo tẩm bổ.
Song tự nhiên hôm ấy, Thảo đang ngồi cho con bú trong phòng thì mẹ chồng mặt hằm hằm phi xe vào tận cửa nhà bố mẹ đẻ cô, rồi đi thẳng vào chỗ con dâu ném cái phịch bọc vàng cưới của Thảo xuống giường: “Thôi, vàng cưới của chị thì chị tự giữ lấy, cầm nặng tay, mệt người chẳng để làm gì”.
Nói xong bà quay xe về luôn làm Thảo chẳng kịp chào. Vài hôm sau, con đầy cữ Thảo mới đi chợ mua đồ làm mâm mời bạn bè. Vậy mà vừa ra tới chợ, gặp người quen bán rau gần nhà Phong, họ đã kéo tay Thảo lại kể chuyện: “Này, mày có biết chuyện mẹ chồng mày thua bạc mang cả túi vàng đi bán mà cuối cùng lại toàn là vàng giả không? Hôm ấy thấy bà ấy nổi cáu, gắt um vừa đi vừa chửi ai cũng biết”.
Ảnh minh họa
Nghe tới đây thì Thảo đã rõ vì sao hôm ấy mẹ Phong lại mang trả vàng cho cô. Bảo sao từ hôm đó tới nay, bà giận con dâu không thèm sang thăm cháu.
Hôm sau cô rẽ về qua nhà lấy đồ, mẹ chồng nhìn thấy cứ móc máy bóng gió: “Giàu mà tồi, vàng cưới tặng con còn làm giả”.
Phong nghe thấy ú ớ chả hiểu gì, Thảo mỉm cười lôi anh về phòng thuật lại mọi chuyện rồi bảo: “Anh yên tâm, vàng thật em cất kỹ rồi,… mẹ không mang đánh bạc được của tụi mình đâu”.
Nghe xong Phong véo má vợ cười lăn: “Vợ anh quái thật, cũng may em tráo vàng cưới giả đưa mẹ chứ không thì đúng là hôm nay mình trắng tay”.
Theo Afamily
Lấy chồng giàu tưởng vớ được "món hời", tôi nào ngờ phải nhận trái đắng khi tối ngày bị mẹ chồng khinh thường dọa đuổi đi
Khi về làm dâu nhà Kiệt, tôi mới nhận ra cuộc sống giàu sang không toàn màu hồng như tôi tưởng. Chồng thì tối ngày đi chơi, chẳng lo nghĩ gì. Mẹ chồng thì chỉ soi mói, mắng mỏ tôi.
Tôi không giàu, nhưng tôi xinh. Đó là điều ai cũng công nhận. Ngay từ hồi nhỏ, ai cũng xuýt xoa khen mẹ tôi khéo nặn, có cô con gái trắng trẻo, đáng yêu. Rồi tới hồi cấp 2, cấp 3, tôi bắt đầu dậy thì, "trổ mã" xong tôi lại càng được để ý hơn.
Cũng có thể vì nhiều người khen ngợi, nhiều bạn nam theo đuổi nên tôi sinh ra cái tật tự kiêu. Nhất là khi lên đại học, tôi chẳng bao giờ để mắt tới mấy anh chàng nhà nghèo. Tôi cho rằng bản thân mình xinh đẹp như hoa hậu thế này xứng đáng được một chàng trai như hoàng tử, phải được yêu chiều, nâng niu, trân trọng.
Rồi tôi cũng được toại nguyện khi yêu Quân. Anh là công tử nhà mặt phố, bố làm to và đặc biệt cực kỳ chiều chuộng tôi. Mỗi lần hẹn hò, Quân đều dẫn tôi tới những khách sạn 4, 5 sao hàng đầu Hà Nội để thưởng thức món ngon vật lạ. Yêu anh, tôi đúng là được mở mang tầm mắt.
Thế nhưng, khi yêu được khoảng hơn 1 năm thì tôi phát hiện Quân vẫn lén lút thả thính người con gái khác. Tôi kéo đám bạn đi dằn mặt, nhưng được lần đầu, lại có lần 2... Quân thì cứ hứa lên hứa xuống với tôi cuối cùng vẫn chứng nào tật ấy. Sau cùng, chính anh đá tôi để yêu một em khác ăn chơi hơn.
Một thời gian sau, tôi quen Kiệt. So với Quân anh gia thế không thua kém là bao mà còn đẹp trai, ngọt ngào. Cuối năm ấy, tôi lỡ mang thai, Kiệt cũng có phần hốt hoảng nhưng sau hứa sẽ chịu trách nhiệm. Thế rồi chúng tôi cưới nhau mặc dù mẹ anh không mấy ưa tôi vì không môn đăng hộ đối.
Còn bạn bè, họ hàng tôi thì cũng chúc mừng tôi lấy được trai phố, gia đình giàu có, không phải lo ăn mặc gì cả. Tôi thì cho rằng đó là điều đương nhiên. Vậy mà được vài tháng tôi đã phát hoảng. Kiệt khi ở nhà chẳng quan tâm chuyện gì, thậm chí mẹ anh thường xuyên kiếm cớ trách mắng tôi anh cũng dửng dưng như không.
(Ảnh minh họa)
Đặc biệt, bà sợ tôi sẽ tìm cách vơ vét của cải gia đình, bà kiểm soát tôi rất chặt. Thậm chí, bà tính trước tới việc chúng tôi sẽ ly hôn nên không sang nhượng bất kì bất động sản gì cho Kiệt.
Rồi tới khi sinh con, mọi chuyện cũng không khá hơn. Kiệt không có ý định ra ngoài sống riêng, mẹ chồng thì vẫn thường xuyên làm khó. Tôi mà mở lời trách Kiệt 1 câu thôi y như rằng bà mỉa mai, dọa nạt tôi cả ngày: "Chị nghĩ mình là ai là kiểm soát con trai tôi như vậy? Nó còn phải kế thừa cái sản nghiệp nhà này, cần phải có mối quan hệ. Đàn ông cứ ru rú ở nhà bám váy vợ sao? Thế nên chị đừng có cấm cản nó nữa. Đã ăn nhờ ở đậu còn lên mặt, cẩn thận có ngày tôi trả về nơi sản xuất đấy."
Kiệt thì chỉ được cái nịnh tôi lúc có 2 vợ chồng, còn chẳng bao giờ ra mặt bênh vực. Lúc này, tôi thấy quá mệt mỏi và thấy dường như mình đã sai. Việc lấy chồng là tìm người tử tế, phù hợp chứ không phải tìm một người thật giàu.
Hôm ấy, con bị ốm, bố mẹ chồng đi công tác trong Sài Gòn. Cả nhà chỉ còn tôi và bà giúp việc, Kiệt thì đi sinh nhật bạn. Tôi đã gọi điện giục anh về nhưng anh chỉ ậm ừ, giọng đúng kiểu say rượu.
Cuối cùng, tôi bắt taxi vào viện 1 mình. Khi con khám và truyền nước xong, Kiệt mới gọi điện. Tôi ấm ức lắm, bật khóc rồi mắng anh té tát. Tôi trở về nhà, thu dọn đồ rồi quyết định về quê ngoại một chuyến. Tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để làm mẹ đơn thân. Tôi không cần 1 cuộc sống giàu sang, 1 người chồng vô trách nhiệm, một người mẹ chồng luôn khinh thường con dâu nữa.
Theo Afamily
Nhìn con dâu vật vã đau khổ vì chồng cặp bồ, mẹ chồng không thương còn trách ích kỉ, con dâu tức mình hỏi lại đúng 1 câu bà im bặt Nghe cái lý lẽ ngang ngược ấy của mẹ, Phương không nhịn nổi liền bước tới trước mặt bà hỏi lại... Sau cưới, Phương phải ở chung với mẹ chồng. Không hiểu sao, dù cô luôn cố gắng làm tròn bổn phận dâu hiền nhưng chưa bao giờ mẹ Kiên dành cho cô một chút thiện cảm. Cũng may được Kiên kéo lại,...