Trầm cảm vì chồng nghiệ.n ngập, vô tâm, sau 9 năm ra đi tay trắng cô vợ đã có màn “lột xác” ngoạn mục thế này!
Quá khứ của mẹ đơn thân Thảo Nguyễn từng gói gọn lại trong 2 từ: bế tắc vì chồng nghiệ.n ngập, vô tâm, chị lại mang tiếng ăn bám vì không làm ra tiề.n…
Hiện đang là Phó tổng giám đốc của một công ty, phong thái lúc nào cũng tự tin, lạc quan với cuộc sống an yên bên con, Thảo Nguyễn (38 tuổ.i) là một hình mẫu người mẹ đơn thân khiến chị em nào cũng phải ngưỡng mộ.
Nhưng ít ai biết rằng, Thảo đã có cuộc lột xác đầy ngoạn mục sau 9 năm, để rũ bỏ quá khứ đầy sóng gió và khổ đau trước khi trở thành một phụ nữ thành công như hiện tại.
Thế giới nhỏ màu hồng sụp đổ sau hôn nhân
Ngày còn độc thân, Thảo đã từng có một công việc ổn định với thu nhập khá, tương lai toàn màu hồng và lúc nào cũng lạc quan, yêu đời. Trong nhà, cô luôn là niềm tự hào của bố mẹ vì ngoan ngoãn, giỏi giang. Thế giới nhỏ của Thảo luôn tươi vui và đầy ắp tiếng cười. Nhưng sau bước ngoặt hôn nhân, thế giới nhỏ bé ấy bỗng chốc sụp đổ.
Thảo lấy chồng vào tháng 2/2006. Đến tháng 7, cô chuyển công việc rồi nghỉ hẳn sau 1 tháng. Cuối năm đó, cô sinh con đầu lòng. Các sự kiện cứ liên tiếp đến dồn dập, làm Thảo vốn chưa kịp làm quen với vai trò làm vợ, làm mẹ đã phải gồng mình chịu đựng vô số cú sốc.
Sau đám cưới, Thảo phát hiện chồng có nhiều biểu hiện lạ. Anh thường xuyên không ngủ ở nhà mà không có lý do. Vốn đã thay đổi tâm lý do sinh nở, Thảo lại càng chán nản. Hai vợ chồng cãi vã liên tục. Thảo càng tủi thân vì mất việc, tiề.n không có rồi chồng chẳng thèm quan tâm gì. Nhưng nghĩ vì đứ.a tr.ẻ sắp ra đời, cô cố chịu đựng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Sau sinh 1 tháng, Thảo như rơi xuống tận cùng của sự suy sụp khi một người hàng xóm đến chơi đã tiết lộ cho cô sự thật động trời rằng: chồng Thảo nghiệ.n . Việc đã rồi, cô chỉ biết câm lặng ôm con và lấy đó làm động lực sống. Một mặt, Thảo cùng gia đình nhà chồng vẫn động viên đưa anh đi cai, nhưng một lần, rồi 2 lần, rồi lần thứ 3… mọi người đều hết cách. Bản thân chồng cũng tuyên bố thẳng thừng với Thảo và đứa con còn đỏ hỏn rằng: “ Anh không lo được cho mẹ con em đâu nên tùy em quyết định cuộc sống!”.
Đã buồn vì chồng, Thảo cùng lúc gặp áp lực từ mẹ chồng, vì bà luôn mắng mỏ và nói cô “ăn bám”. Khi bà để cô ra riêng, Thảo cũng lặng lẽ làm theo. Tuy nghỉ việc nhưng thi thoảng, cô vẫn có chút thu nhập khi có người đến nhờ giải quyết công việc dựa vào mối quan hệ cũ, rồi anh trai chồng cũng thi thoảng cho tiề.n. Khó khăn là thế, nhưng Thảo vẫn kiên trì theo đuổi lớp Đại học tại chức mà vì lấy chồng, sinh con, cô phải bỏ dở. Hôm nào đi học, cô nhờ bà ngoại trông con giúp. Cứ như thế, ban ngày mải miết với việc học, chăm con, đến đêm, Thảo lại nằm ôm gối khóc, để rồi nhìn thấy con, cô tự dặn lòng kìm nén lại. Suốt 3 năm trời đằng đẵng, đến năm 2009 khi hoàn thành xong chương trình Đại học, cũng là lúc Thảo quyết định l.y hô.n.
Cô ra đi tay trắng, chỉ ôm theo con mà không cần bất cứ sự trợ cấp nào. Thảo may mắn được bố mẹ đẻ đón nhận, vì khi biết con rể nghiệ.n ngập, ông bà động viên con gái l.y hô.n ngay. Nhưng cũng chính vì thương con mà ông bà cũng hay lấy sự thất bại trong hôn nhân của Thảo để dằn vặt. Thảo nhớ mãi câu nói của bố: “Ngày trước hi vọng vào nó bao nhiêu thì bây giờ lại thất vọng bấy nhiêu”. Và chính sự thất vọng của gia đình lại càng khiến cô đau khổ.
Ra đi tay trắng, sau 9 năm đường hoàng mua nhà, tậu xe
Về nhà ngoại, điều kiện kinh tế cũng không khá giả gì vì trước khi lấy chồng, Thảo đem theo toàn bộ số tài sản riêng gồm 1 mảnh đất, 1 chiếc xe máy và tiề.n mặt. Nhưng sau 2 năm, chồng vì nghiệ.n ngập, cần tiề.n nên bán cả đất, cắm cả xe, tiề.n cũng tiêu hết. Cô trở về đúng nghĩa tay trắng và sống dựa vào bố mẹ. Có khi, Thảo thấy cuộc sống quá bế tắc vì thiếu thốn và bi đát. Con ốm đau, không có tiề.n đưa con đi bệnh viện nhưng không biết hỏi vay ai vì cô biết trong nhà cũng chẳng ai có tiề.n. Lúc bí quá, Thảo tìm đến vay một chị bạn, rồi khi làm thêm gì đó được mấy đồng, lại đem đến trả. Cuối năm 2009, Thảo có đi làm lại cho một công ty nhưng chỉ được hơn 1 tháng vì nhầm lẫn mã hàng, gây tổn thất nên cô bị cho nghỉ việc. Bế tắc lại thêm bế tắc.
Sang năm 2010, tình hình có vẻ khả quan hơn khi Thảo có khởi đầu mới ở một công ty. Cô chọn theo lĩnh vực bất động sản vì nhận thấy đây là mảnh đất mà cô có thể phát huy khả năng của mình. Trong 1 năm đầu, Thảo từng bị sếp mắng mỏ nhiều, nhân viên cũ thì khinh ra mặt. Nhưng chưa bao giờ cô ngừng cố gắng.
Một hôm, vì bế tắc công việc mà cô mạnh dạn đến gặp sếp, vừa khóc vừa trình bày lý do tại sao bản thân không thể phát huy khả năng. Cô đề xuất với sếp rằng muốn được giao một công việc cụ thể và tự chịu trách nhiệm. Và rồi, dự án Thảo phụ trách tiến triển nhanh. Sau 6 tháng, cô được bổ nhiệm vào vị trí trưởng phòng. 4 năm cần mẫn cày cuốc, cô lên chức Giám đốc dự án. Hiện tại, Thảo đang giữ vị trí Phó tổng giám đốc của công ty.
Sau nhiều bão giông, đến giờ Thảo đã có thể tự hào mỉm cười khi nghĩ về tương lai. Từ một bà mẹ đơn thân bế con rời nhà chồng không cả đem theo quần áo, đến giờ cô có nhà riêng, có đất, có tài sản để dành, có tiề.n giúp người thân trong nhà. Tất cả mọi người, đều đã nhìn nhận cô với một cái nhìn hoàn toàn khác trước đây.
Anh minh họa
10 năm kể từ sau khi l.y hô.n và có một cuộc sống thay đổi hoàn toàn, Thảo đã có thể an nhiên tận hưởng những trái ngọt do mình cất công vun xới. “ Đến giờ, anh em họ hàng trong nhà, mọi người thường lấy gương của mình để chỉ dạy các con. Ai cũng bảo phải cố gắng học hành, để sau này sẽ được như bác. Ngay cả bản thân mình, cho dù đôi lúc vẫn nghĩ rằng dù có thành công đến mấy thì mình vẫn không thể hoàn hảo bởi mình là một phụ nữ đã l.y hô.n. Nhưng cảm giác tự tin và tự hào nhiều hơn, khi những người thân, người bạn của chồng cũ gặp mình đều nể mình“, Thảo tâm sự với nụ cười lấp lánh trong ánh mắt.
Không còn là dâu con trong nhà, nhưng Thảo luôn đi lại và quan hệ tốt với mọi người trong gia đình chồng cũ. Trong thâm tâm, cô vẫn coi mọi người như người thân, vẫn thăm hỏi bố mẹ chồng cũ khi ông bà đau ốm.
Không nặng nề quá nhiều về quá khứ, nhưng Thảo vẫn luôn muốn gửi gắm thật nhiều chia sẻ của mình về hành trình đã qua với những chị em có chung hoàn cảnh: “ Mình rất muốn nói rằng: các chị em hãy cố gắng và nhìn về phía trước, vượt qua khó khăn đi rồi thành quả sẽ đến. Một khi đã quyết tâm thì không có gì là không thể làm được“.
Theo afamily.vn
Nàng dâu rơi nước mắt tuyên bố "đang nuôi cả nhà chồng" và cái kết đau lòng
Tôi với chồng quen biết nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Lúc đó tôi đã 28 tuổ.i và chồng tôi 29 tuổ.i. Tôi làm ở phòng kinh doanh của một công ty xây dựng còn chồng tôi làm kỹ sư điện.
Sau một thời gian nói chuyện, tôi thấy tôi với anh khá hợp nhau. Chồng tôi khá hiền lành, điềm đạm, thích cuộc sống ổn định, chậm rãi. Dưới sự hối thúc của 2 bên gia đình, chúng tôi kết hôn chỉ 6 tháng sau lần đầu gặp gỡ.
Hình minh họa
Sau khi kết hôn, tôi về sống chung với gia đình nhà chồng. Bắt đầu từ đó, tôi thấy mọi thứ thay đổi hẳn. Trước đó, chúng tôi yêu nhau và cảm thấy mọi thứ đều rất tuyệt vời. Tuy nhiên, yêu và cưới lại là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Chồng tôi hiền lành, điềm đạm nhưng anh ấy cũng là một người khá cục cằn, gia trưởng và sỹ diện.
3 tháng đầu của thai kỳ, chồng chẳng hỏi han tôi đến 1 lần. Thấy tôi hờn trách, anh chỉ nói rằng: "Nếu em cảm thấy không khỏe, em nên đến bệnh viện và nói với bác sỹ. Em muốn ăn gì thì em tự mua chứ, anh làm sao biết em muốn ăn gì".
Mẹ chồng tôi cũng vậy, bà chỉ trông chờ tôi biếu xén, quà cáp, thăm hỏi chứ tuyệt đối chẳng quan tâm gì dù tôi đang mang bầu. Sau khi tôi sinh con, chi phí sinh hoạt trong gia đình đội lên nhiều lần. Chồng tôi lại mới mất việc do công ty giải thể nên anh chỉ loanh quanh ở nhà. Thấy mẹ chồng tôi luôn ca cẩm chuyện tiề.n bạc, nhắc tôi tiết kiệm, tôi quyết định đi làm.
Khi con tôi được 3 tháng tuổ.i, tôi quay trở lại làm việc. Tôi làm ngày làm đêm, lương tháng ngót nghét 30 triệu 1 tháng, đủ để nuôi cả gia đình. Chồng tôi đã đi làm ở vài nơi nhưng sau vài ngày, anh cảm thấy không hợp nên lại nghỉ việc. Thấy tôi kiếm được nhiều tiề.n, chồng tôi nhiều khi tự ái. "Cô đừng tưởng cô làm được vài đồng mà lên mặt. Coi chừng có ngày tôi đuổi thẳng cổ mẹ con cô ra khỏi nhà", chồng tôi quát.
Tuy là lao động chính, kiế.m tiề.n nuôi cả gia đình nhưng mẹ chồng và chồng vẫn coi tôi như con hầu. Tôi đi làm thêm giờ đến khuya mới về nhưng mẹ chồng cũng chỉ để phần chút cơm thừa, canh cặn, nhìn đã chẳng muốn ăn. Hễ tôi về đến nhà thì mẹ chồng và chồng sẽ tự động giao cho tôi việc chăm con và dọn dẹp nhà cửa. Nhiều khi đi làm về, tôi mệt, tôi bỏ mặc tất cả thì sáng hôm sau, mẹ chồng tôi lại nói bóng gió: "Là thân đàn bà con gái mà cái nhà cửa không hề dọn dẹp, bạ đâu bỏ đấy, ăn ở bừa bãi. Không biết thằng Nam nó cưới cô về để làm gì." Tôi đâu phải siêu nhân để có thể vừa đi kiế.m tiề.n, vừa cáng đáng hết việc nhà?
Tôi ngỏ ý nhờ chồng giúp đỡ chăm con, dọn nhà thì chồng mắng: " Việc đấy không phải việc của tôi. Đàn ông, sao có thể mó tay vào làm những việc của đàn bà như vậy?". Nhiều lúc thấy sự hy sinh của mình vô ích, tôi tủi thân và muốn lý hôn. Nhưng nghĩ đến con trai, tôi lại không đành lòng.
Hôm trước là sinh nhật của mẹ tôi. Tôi liền mua cho mẹ một chiếc túi khá đắt tiề.n. Khi đang dắt xe chuẩn bị về nhà ngoại thì mẹ chồng và chồng tôi bắt gặp, họ chử.i mắng ầm ỹ vì cho rằng tôi chưa mua được gì cho mẹ chồng và chỉ chăm chăm gửi tiề.n, gửi đồ về cho mẹ đẻ. Tôi giận quá, nước mắt chảy ròng ròng trên má, tôi nói thẳng: "Mẹ ạ, con hiện đang là lao động chính trong cái nhà này. Con có quyền tiêu những đồng tiề.n do mình làm ra mà không cần hỏi ý kiến ai".
Ngay sau khi nói xong câu ấy, chồng tát tôi một cái đau điếng và chử.i mắng tôi vô lễ, mới kiếm được chút tiề.n đã lên mặt. Tôi không còn gì để nói nên đã ôm con về nhà mẹ đẻ mấy ngày liền.
Bố mẹ tôi biết chuyện thì buồn lắm. Bố mẹ khuyên tôi nên trở về nhà chồng xin lỗi gia đình chồng và tiếp tục sống cho thật tốt. Tôi kiếm ra tiề.n nuôi cả nhà, ăn ở không đến nỗi nào nhưng đâu có được nhà chồng tôn trọng. Thử hỏi tôi còn phải sống tốt đến mức nào nữa?
Theo dantri.com.vn
Một tay nuôi cả nhà chồng, tôi vẫn nhận lấy cú tát giáng trời chỉ sau 1 câu nói Cả nhà chồng đang sống nhờ vào đồng lương của tôi nhưng họ không biết điều, luôn miệng đòi hỏi khiến tôi vô cùng ức chế. Tôi với chồng quen biết nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Lúc đó tôi đã 28 tuổ.i và chồng tôi 29 tuổ.i. Tôi làm ở phòng kinh doanh của một công ty xây dựng...