Trái tim mong manh
Con đường để đi đến trái tim em còn dài và bao chông gai, nhưng tôi vẫn quyết một lòng.
Tôi tự ý phong cho em là “nàng thơ” của riêng mình. Khuôn mặt em đẹp như trăng rằm mùa thu, làn da em trắng, mịn màng, đôi mắt em long lanh như nước mặt hồ tĩnh lặng, để rồi gieo vào hồn tôi một niềm cảm hứng thi ca vô tận. Nghĩ đến em tôi bỗng nhớ da diết, yêu si mê, để rồi viết nên những bài thơ của riêng tôi và của riêng em. Chỉ muốn em đọc và cảm nhận bằng cả trái tim, với tôi như vậy là đủ.
Nàng thơ ơi! Có biết cho nỗi lòng của tôi khi mà tất cả những gì muốn nói tôi đã gieo hết vào những vần thơ. Trăng đêm nay tròn và sáng như khuôn mặt rạng rỡ của em mỗi lần nở nụ cười, làn môi em mặn mà lắm, muốn cắn vào nó để thỏa niềm nhớ, để thưởng thức cái mà người ta cho là tuyệt dịu của cuộc sống này. Tôi nghĩ mình nên thôi tìm kiếm, vì nếu tìm kiếm cũng chỉ là một tình nhân chứ không phải là tri ân!
Tôi cũng có những người bạn thân, thân như anh em trong gia đình, có thể chia sẻ cho nhau gần như tất cả nhưng không phải là tất cả, có thể hợp nhau hiểu nhau gần như hoàn toàn nhưng không phải là hoàn toàn, có những sở thích gần như trùng nhau hầu hết, nhưng có lẽ ở đó vẫn chưa thể tìm thấy một người tâm giao lắng nghe và hiểu từng giai điệu cảm xúc của lòng mình. Có thể tâm sự thâu đêm mà không biết chán, lắng nghe những tình khúc ở cái tuổi mà có thể nói là ra đời trước cả cha mẹ mình, ở con người ấy có thể đọc và cảm nhận từng bài tự truyện, từng bài thơ một cách sâu sắc như ở tận đáy lòng của mình cảm nhận vậy.
Tôi hy vọng một ngày có thể làm tan chảy bức tường mùa đông trong em (Ảnh minh họa)
Tôi và em như có duyên từ kiếp trước vậy, như đã gặp em tự bao giờ. Tôi thấy ở em có nét yêu kiều của con gái Việt, có đôi mắt biết cảm nhận và biết chia sẻ, có một tâm hồn lắng đọng cảm xúc. Em đi vào lòng tôi thật nhẹ nhàng nhưng nó nằm ở tận đáy lòng, dù cho tóc em có pha sương, da em có sạm đen vì nắng Sài Gòn thì với tôi nó vẫn là mái tóc xoã mềm, là làn da lụa là. Mơ ước một ngày được thấy em nũng nịu đòi đưa về giữa đêm mưa dầm lạnh giá của phố núi, để tôi được đưa em về như lời bài hát ngọt ngào ấy, mơ ước một ngày được cùng em thưởng thức cái dư vị ngọt ngào của ly cà phê buổi sáng tinh mơ, khi mà thành phố vừa mới thức dậy, sương mờ vẫn giăng khắp lối. Và mơ đến một ngày… Nhưng đã từ lâu lý trí luôn điều khiển mọi hành động, giúp tôi vượt qua bao nhiêu những khó khăn thử thách trong cuộc sống, làm tôi sống tự tin hơn, vững vàng hơn.
Tình cảm của tôi cũng vậy, lý trí luôn kiểm soát, để nó không đi quá giới hạn, để tình yêu không quá nồng nàn, không si tình, yêu cũng được không yêu cũng được, để một ngày nào đó nếu không còn tình yêu nữa thì trái tim vẫn đứng vững, chỉ thoáng buồn một chút thôi. Cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua thật nhẹ nhàng ở nơi phố núi bình yên, có công việc, có bạn bè bên cạnh. Vậy mà từ khi quen biết em, trái tim tôi bỗng trở nên mong manh hơn bao giờ hết, chợt nhớ, chợt thương, chợt buồn. Tôi đã biết yêu biết thương theo đúng nghĩa của con tim, mong một lần được gạt bỏ lý trí để yêu em bằng cả trái tim mình, yêu nồng nàn, trải nghiệm những gì là lãng mạn, là yêu chiều của tình yêu, để yêu em bằng cả trái tim này, sẵn sàng chấp nhận buồn, chấp nhận đau khổ.
Con tim tôi bây giờ trở nên mong manh lắm, nó cũng có lúc yếu mềm mất rồi, lòng bỗng cảm thấy vui vì một lần được yêu đúng nghĩa, được là chính mình. Chỉ lo âu con tim mong manh ấy sẽ tan vỡ vì em, vì tình yêu không thành. Dẫu biết em đang còn vấn vương tình cũ, con tim em chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu mới, con đường để đi đến trái tim em còn dài và bao chông gai, nhưng tôi vẫn quyết một lòng, chỉ hy vọng một ngày có thể làm tan chảy bức tường mùa đông trong em, để được ở bên em, chăm sóc cho em, em nhé!
Theo VNE
Chị tôi - một Lesbian đã ra đi như thế...
Bên ngoài, chị tôi giống như bao người con gái khác nhưng ẩn sâu bên trong... chị lại khác họ. Chị tôi là một đồng tính nữ mà mọi người vẫn thường gọi là Lesbian.
Video đang HOT
Chị tôi đẹp. Nét đẹp hiện đại và căng tràn sức sống của cô gái đang ở lứa tuổi 24. Chị phụ trách mảng đối ngoại cho một tổ chức phi chính phủ. Xinh đẹp, hiện đại là vậy nhưng chị lại chưa bao giờ nhắc tới hay đưa bạn trai về nhà.
Tôi và chị lớn lên cùng chung bầu sữa, hai chị em chỉ ít quấn quýt khi chị đặt chân lên chốn đô thị. Không họ hàng thân thích, không người quen, một mình chị bươn chải vừa học vừa kiếm sống nhưng chị luôn giữ mình trong sạch trước mọi cám dỗ của cuộc sống. Tôi biết điều đó vì sau này, tôi cũng lên Hà Nội học, nhưng tôi khác vì tôi có chị che chở trong những ngày đầu chập chững giữa những ồn ào khói bụi, nhà cao tầng. Học tập, công việc... của chị luôn là niềm khao khát mà nhiều người mơ ước.
Những tháng ngày bình yên của gia đình tôi cứ thế trôi đi trong niềm kiêu hãnh của đứa con gái luôn được bao bọc bởi sự bình yên đó, Cho tới một ngày...
- Bốp!...
- Bố ơi! Con xin lỗi... con không muốn như thế.
- Câm miệng! Mày câm lại! Đồ con gái mất dạy. Đẻ mày ra, nuôi mày lớn lên để mày đốn mạt như vậy à? Tao không có loại con như mày...
- Ông ơi, tôi xin ông. Nó là con mình mà. Con ơi, sao con lại thành ra như thế? Con bị lây bệnh từ bao giờ? Ông trời ơi, sao cái thân tôi nó lại khốn khổ khốn nạn thế này?
Tiếng khóc của mẹ, của chị, tiếng quát tháo của bố, âm thanh vun vút của những đòn roi bố quất vào thân thể chị hòa lẫn vào nhau. Hỗn độn, ồn ào. Không gian như được nén lại.
Những tháng ngày không bình yên của gia đình tôi đã bắt đầu như thế.
Nửa đêm thức giấc bởi tiếng khóc thút thít của chị. Mở mắt nhìn khắp phòng không thấy chị đâu. Chạy vào phòng tắm, thấy chị đứng đó với con dao cầm trên tay, đôi mắt sưng mọng vì những giọt nước mắt. Tôi lao đến giằng lấy con dao ném ra xa, hai chị em cứ thế ngồi ôm nhau mà khóc.
Chị tôi đẹp. Nét đẹp hiện đại và căng tràn sức sống của cô gái đang ở lứa tuổi 24. Chị phụ trách mảng đối ngoại cho một tổ chức phi chính phủ. Xinh đẹp, hiện đại là vậy nhưng chị lại chưa bao giờ nhắc tới hay đưa bạn trai về nhà. Bố mẹ thắc mắc. Chị chỉ cười và đưa ra lý do: bận học và lo sự nghiệp nên quên yêu.
Bạn bè chị người xây dựng gia đình, người quấn quýt bên người yêu, chỉ có chị vẫn lẻ bóng trên mọi con đường. Họ cũng giới thiệu bạn trai cho chị, nhưng những người "bạn trai" ấy chỉ xuất hiện một vài lần rồi thôi. Chỉ có tôi là hiểu lý do. Bên ngoài chị giống với bao người con gái khác nhưng bên trong lại khác họ. Chị tôi là một đồng tính nữ mà mọi người vẫn gọi là Les.
Tôi biết điều này từ rất lâu. Lần đầu tiên tôi thấy chị thường có điện thoại khuya, cả cuộc gọi và tin nhắn. Chị mỉm cười nhiều hơn. Nhưng... người làm thay đổi cuộc sống cũng như tâm trạng chị lại là một người con gái. Chị ấy tên Ngọc Mai. Hai chị em ở chung phòng lại là chị em ruột, nên những thay đổi đó của chị tôi dễ dàng nhận ra.
Một ngày tôi vô tình đọc được tin nhắn của chị với nội dung nhớ nhung, những câu mặn nồng chất chứa yêu thương dành cho chị Ngọc Mai. Họ yêu, một tình yêu của những cô gái đang ở cái tuổi căng đầy niềm khao khát và cũng trong sáng như bao mối tình của những đôi nam nữ bình thường khác.
Có lần tôi thắc mắc với chị, làm sao để nhận ra một cô gái Les giữa phố đông? Chị đáp.
- Những người bình thường sẽ chẳng có cách nào nhận ra họ đâu nếu họ không công khai.
- Vậy những chị mặc quần áo con trai, cắt tóc, đi đứng và nói chuyện như con trai đó có phải không? - tôi lại hỏi.
- Phải mà cũng không phải - chị đáp.
- Là sao?
- Bởi vì bây giờ giả đồng tính nhiều lắm. Có người đồng tính theo cách đó thật, họ là con gái nhưng luôn muốn làm con trai, luôn nghĩ mình là con trai. Họ bị thu hút cả về tâm hồn và thể xác đối với một cô gái. Nhưng cũng có những người là con gái nhưng chỉ thích dùng đồ con trai, nhưng họ không hẳn là Les, đó là những Tomboy. Có những bạn thích giả Les theo trào lưu. Nhưng những người giả Les đó bọn chị đều dễ dàng nhận ra.
- Khó hiểu ghê. Nếu khó nhận ra vậy thì làm sao những người đồng tính có thể nhận ra nhau? - vẫn giữ nét mặt ngơ ngác, tôi đặt ra cho chị thêm nhiều câu hỏi.
- Cái này khó giải thích lắm em ạ. Người đồng tính với người bình thường nhìn bề ngoài họ chẳng khác gì nhau. Nhưng người đồng tính lại có những điều rất riêng để nhận ra nhau, đôi khi chỉ qua một ánh mắt là có thể biết người kia có "giống mình" hay không.
Chị và Ngọc Mai, bạn tình của chị cũng nhận ra nhau bởi ánh mắt như thế. Họ quen nhau trong một buổi giao lưu giữa hai trường đại học. Những lần gặp mặt, những cử chỉ quan tâm và những ánh mắt ngại ngùng... Mọi thứ sẽ mãi là bí mật nếu một ngày bố mẹ không đi từ quê lên sớm, và bắt gặp chị và chị Mai hôn nhau trong phòng...
Những ngày sau đó, với gia đình tôi giống như địa ngục. Bố thuê người theo sát chị mỗi lần ra ngoài, cách ly chị với những người con gái khác để không... lây bệnh. Mẹ đi khắp các chùa chiền đề thắp hương, mời thầy cúng về "giải hạn". Hàng xóm xì xầm mỗi khi nhìn thấy ai đó trong nhà tôi.
Bố mẹ bắt tôi sang phòng khác, không cho ngủ cùng chị vì sợ chị sẽ lây bệnh cho tôi.
Bố mẹ tôi xưa nay vốn chẳng bao giờ dùng đòn roi với con cái nhưng... Mỗi ngày trôi qua thân thể chị lại in hằn thêm những vết roi mới, ánh mắt chị lại thêm u buồn, mỗi bước đi cũng trở nên lầm lũi.
Nhìn chị, tôi chỉ biết lặng lẽ thương mà không biết mình phải làm gì để giúp chị. Một ngày đi học về, tôi không thấy tiếng khóc của chị nữa. Linh cảm có chuyện gì chẳng lành, tôi lao vào phá cửa phòng chị. Chị nằm đó, lạnh ngắt. Máu từ cổ tay chảy xuống thấm đỏ một mảng ga giường. Tôi gào lên. Bất lực. Đau đớn và căm phẫn!
Ngày chị đi, trời âm u một màu ảm đạm. Đám ma của chị chỉ có gia đình tôi, một vài người họ hàng thân thích. Hàng xóm có vài người đến thắp hương rồi rời đi ngay. Họ sợ nhiễm bệnh từ một người không giống họ mặc dù chị đã ra đi.
Chị Mai đến cùng một vài người bạn. Nhìn chị, ánh mắt bố ánh lên rồi vội cụp xuống không biết vì buồn hay vì bố đang hối hận.
Mẹ lặng lẽ khóc không thành tiếng bên mộ chị.
Hà Nội vẫn náo nhiệt. Tôi bước đi trên những con đường mà những tháng ngày bình yên tôi đã bước đi với cả niềm tự hào và kiêu hãnh. Tôi bắt gặp đâu đó hình ảnh của chị. Chị cười hạnh phúc bên người mà mình yêu dẫu tôi biết rằng người đó tôi không thể gọi bằng hai tiếng "anh rể".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ vờ lên đỉnh chồng đi ngoại tình Không muốn chồng mặc cảm, nhiều người vợ đã vờ lên đỉnh để chồng vui. Nhưng trớ trêu thay, lòng tốt này lại là "động cơ" khiến các ông chồng đi...tìm gái. Ngoại tình vì tưởng bở lời khen của vợ Huân là một người đàn ông đẹp trai, ga lăng lại có tính trăng hoa, bởi thế khi về làm vợ anh...