Trách bố mẹ vợ không dạy bảo con gái chuyện bếp núc, bố hỏi ngược một câu mà tôi vội xin lỗi rồi mới hiểu ông quá thâm sâu
Bố vợ đúng là “gừng càng già càng cay”. Tôi chỉ không ngờ, chiều hôm ấy, vợ tôi lại đổi khác.
Vợ tôi là con gái rượu trong nhà, được bố mẹ và anh trai cưng chiều từ bé. Lần đầu tiên đến nhà cô ấy chơi, tôi đã rất bất ngờ khi thấy bố vợ tương lai xoắn tay áo rửa bát, anh vợ tương lai thì lui cui nấu ăn trong bếp. Còn 2 người phụ nữ trong nhà thì điềm nhiên ngồi tám chuyện, ăn bánh ở ngoài sân. Sau đó, tôi còn kinh ngạc hơn khi biết mọi chuyện trong nhà đều do anh trai và bố làm, bạn gái tôi chỉ đi làm, về nhà nghỉ ngơi thôi. Bố vợ tương lai còn hỏi nếu cưới, liệu tôi có lo được cho con gái cưng của ông ấy không? Đang yêu say đắm nên tôi gật đầu mạnh mẽ, đáp rằng tôi lo được, tôi sẽ học tập bố vợ tương lai, sẽ nấu ăn, rửa bát, lau dọn nhà cửa… Lúc đó, bố và anh vợ mới mỉm cười hài lòng.
Nhưng cưới rồi, tôi dần cảm thấy chán nản. Vợ không biết làm gì hết. Cô ấy đi làm về là nằm dài trên ghế salon lướt điện thoại. Nhà cửa bẩn, cô ấy cũng không quét dọn. Bếp núc, chén bát, cô ấy cũng không dọn rửa. Nấu ăn thì tôi nấu, hôm nào tôi bận bịu không nấu được thì mua đồ ăn ngoài về ăn. Tôi nản quá, bảo vợ nên học nấu ăn; ít nhất khi tôi dọn dẹp thì cô ấy nấu được bữa cơm, thế mới công bằng. Vợ tôi chần chừ suốt mấy ngày mới đồng ý.
Mà vợ chịu nấu ăn rồi, tôi lại mệt mỏi bởi cô ấy bày bừa quá. Sau một bữa cơm, tôi phải mất cả tiếng đồng hồ để dọn dẹp trong bếp. Vợ nấu có bữa nhạt bữa mặn, bữa cơm chín, hôm cơm sống, có hôm còn quên nhấn nút nồi cơm… Sau một lần để nồi cá kho cháy khét, tôi bảo vợ nên tập trung hơn, đừng vừa nấu ăn vừa lướt điện thoại nữa thì cô ấy hờn dỗi, bảo đã cố gắng thay đổi bản thân thì tôi nên chấp nhận, đừng soi mói và hà khắc nữa.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Sau đó, vợ không thèm nấu nướng nữa mà mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm, ăn gì thì ăn. Chiều tan làm, cô ấy lại đi cà phê với nhóm bạn, ăn uống bên ngoài đến 8h tối thì về. Tôi bất lực, đành gọi điện cho bố vợ. Có lẽ do đang bực tức nên khi nói chuyện với ông, tôi có hơi to tiếng. Tôi bảo vợ quá lười, vụng về, không chịu học hỏi hay tiếp thu góp ý từ người khác. Tôi còn có ý trách bố mẹ vợ đã không dạy bảo con gái chuyện bếp núc, nhà cửa. Bố vợ nghe xong chỉ hỏi ngược một câu: “Hồi trước, bố đã hỏi con có thể lo được cho cái Ly không, con gật đầu bảo có. Bây giờ con còn trách cứ bố mẹ cái gì? Nếu cái Ly vụng về quá thì vợ chồng nên đóng cửa bảo nhau, không nên đổ lỗi cho bố mẹ và khiến bố mẹ phải lo lắng thêm”. Ông nói hợp tình hợp lí quá, giọng điệu cũng cứng rắn khiến tôi sợ hãi, vội vã xin lỗi.
Nhưng chiều đó, vợ tôi về nhà, thái độ khác hẳn. Cô ấy chịu khó vào bếp nấu ăn, còn tự dọn dẹp, lau chùi bếp núc và rửa bát. Tôi ngạc nhiên hỏi thì vợ bảo bố gọi điện, mắng cô ấy một trận, còn dạy dỗ về thái độ làm vợ. Tôi không ngờ, bố vợ lại ứng xử quá tuyệt vời. Một mặt, ông trách tôi đã khiến bố mẹ lo lắng, mặt khác, ông gọi điện dạy lại con gái. Đúng là “gừng càng già càng cay” mà. Chỉ hi vọng lần này, vợ tôi sẽ thay đổi thật sự để tình cảm vợ chồng có thể hạnh phúc hơn.
Biết bố mẹ vợ cho mảnh đất, nửa đêm chồng gửi đoạn video mà lòng tôi trăn trở không ngủ được
Tôi thương chồng, thấy chồng làm việc ở nơi xa thì cũng không đành lòng.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 2 tháng thì công ty điều chồng tôi luân chuyển công tác đến nơi xa xôi, cách nhà gần 400km. Vợ chồng mới cưới còn đang mặn nồng, nay phải xa nhau nên chồng tôi buồn bã, có ý định nghỉ việc. Tôi động viên anh cố gắng bởi chế độ và lương thưởng ở vùng cao vùng xa sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại. Mỗi tháng, tôi sẽ sắp xếp đi thăm anh một lần.
Nhưng rồi tôi có bầu, việc thăm nom cũng không diễn ra thường xuyên được. Ngày lễ, chồng tôi về thăm vợ con, anh đều kể cuộc sống ở nơi công tác rất khó khăn. Anh nhớ vợ da diết mà không biết phải làm sao. Nghe chồng nói thế, tôi cũng buồn và thương anh vô cùng.
Tôi sinh con, chồng tôi xin nghỉ việc một tháng để chăm sóc vợ ở cữ. Cơ quan anh cũng biết chuyện vợ chồng tôi xa nhau nên thông cảm và đồng ý. Một tháng ở cữ là khoảng thời gian vui vẻ nhất của vợ chồng tôi. Chúng tôi được ở cạnh nhau mỗi ngày, nhận được sự quan tâm, chăm sóc của nhau. Chồng tôi thương vợ bầu bì một mình nên lúc này còn dốc hết sức chăm sóc tôi để bù đắp. Anh làm hết mọi chuyện, từ nấu nướng, giặt giũ đồ sơ sinh đến bế con mỗi khi rảnh rỗi.
Ảnh minh họa
Hết kì hạn nghỉ phép, anh phải lên lại cơ quan. Vẻ mặt chồng tôi buồn rười rượi, nguyên đêm đó không ngủ mà chỉ bế con, vỗ về con. Bố mẹ tôi thấy con rể như vậy cũng thương đứt ruột. Ông bà khuyên tôi nếu có cơ hội thì xin chuyển công tác cho chồng về đây, lương thấp cũng được, miễn là vợ chồng gần gũi nhau. Tôi cũng muốn thế lắm chứ nhưng đâu phải nói chuyển là xin chuyển ngay được!
Tháng trước, bố mẹ tôi cho vợ chồng tôi mảnh đất rộng hơn 100m2. Ông bà bảo cho tôi có hậu thuẫn vững chắc, sau này xây nhà ở riêng cho thoải mái. Chồng tôi biết được, anh cứ bảo tôi bán mảnh đất đó đi, lấy tiền lo liệu cho anh chuyển về công tác gần nhà. Anh không muốn xa vợ con nữa, tối nào cũng cô đơn một mình, anh không chịu nổi.
Tôi không đồng ý vì muốn để mảnh đất đó để xây nhà riêng theo ý bố mẹ mình. Bây giờ đất bán đi thì dễ nhưng sau này muốn mua lại sẽ rất khó. Hơn nữa, chồng tôi công tác ở đấy cũng ổn định, đợi đúng 5 năm sau sẽ được chuyển về theo hợp đồng đã ký kết với công ty. Vậy thì tại sao lại phải bán đất để lo lót, xin được về sớm làm gì cho thiệt hại đủ đường?
Nghe tôi phân tích như vậy, chồng tôi không nói gì nữa. Tối qua, anh gửi cho tôi một đoạn video. Anh quay cảnh căn phòng tối om vì mất điện, chỉ có ánh sáng lờ mờ của mấy cây nến nhỏ. Tiếng côn trùng vang lên rất to, còn có tiếng gió sập vào cửa. Tính chồng tôi vốn nhát gan nên chắc rơi vào hoàn cảnh này, anh sẽ sợ hãi lắm. Chồng tôi bảo tôi ở nhà đâu thấy cảnh này, chuyện mất điện thường xảy ra lắm. Mỗi lần như thế, anh chỉ biết ngồi một mình nhớ vợ con, khao khát được trở về với gia đình thôi. Anh trách tôi không biết thương chồng, chỉ biết mỗi tháng nhận lương chồng chuyển về.
Đoạn video của chồng khiến tôi trăn trở cả đêm vì thương anh và khó nghĩ. Tôi không biết có nên bán đất để lo liệu việc chuyển công tác cho chồng mình không?
Vợ không chịu sinh con, tôi đưa trả về ngoại, phản ứng của ông bà khiến cô ấy buộc phải nói ra sự thật giấu kín bao lâu nay Tại sao vợ không chịu chia sẻ sự lo lắng với chồng? Mẹ từng kể, để sinh được tôi, bố mẹ phải tiêu tốn hết số tiền của 16 năm kiếm được vì thời đó làm thụ tinh nhân tạo rất tốn kém. Khi tôi ra đời cũng là lúc gia đình kiệt quệ, bố mẹ rất muốn sinh cho tôi một đứa...