Lương hưu của mẹ “bốc hơi”, tôi đặt camera thì ngã ngửa vì sốc: Thủ phạm không thèm che giấu nhưng bí mật phía sau còn ghê gớm hơn (P1)
Đến lúc này, tôi càng thấm thía hơn lời khuyên của bố mẹ trước đây.
Cách đây 3 năm, khi tôi dẫn Phát về nhà giới thiệu, bố mẹ tôi đã không ưng anh ra mặt. Bố bảo tôi vốn là dân nghệ thuật nên yêu theo cảm tính chứ không có mắt nhìn người. Chị gái còn chê thẳng mặt, nói Phát có nét đào hoa, tôi không nên cưới vì sẽ khổ tâm nhiều vì anh ấy trong tương lai. Nhưng trước sự si tình và khả năng ăn nói, cư xử tâm lý của Phát, tôi đã yêu anh đến mức “vắng anh thì không sống nổi”. Bất chấp sự can ngăn của gia đình, tôi vẫn quyết tâm đăng ký kết hôn cùng anh mà thậm chí không cần tổ chức đám cưới. Phát cũng luôn hứa hẹn khi nào kinh tế khá giả hơn, nhất định sẽ bù đắp cho tôi một cái đám cưới thật rình rang.
Bố mẹ tôi dù không thương con rể nhưng vẫn rất thương con gái út. Ông bà sợ tôi làm dâu khổ nên cho tôi một mảnh đất trị giá hơn 2 tỷ đồng với điều kiện chỉ đứng tên một mình tôi thôi. Chị gái tôi là giám đốc công ty, kinh tế khá giả, cũng thương tôi nên cho tôi tiề.n xây nhà. Nhờ gia đình mà vợ chồng tôi có nơi ở ổn định, không phải sống nơi nhà trọ chật hẹp, nóng nực nữa.
Tôi làm ở công ty đồ họa, mức lương khá ổn. Thời gian rảnh rỗi, tôi lại tập trung cho đam mê vẽ vời của mình. Trong nhà, tôi treo khá nhiều tranh của mình vẽ và luôn nhận được lời tán dương từ chồng. Cuộc sống hôn nhân lúc đầu rất êm đẹp. Tôi ít khi phải làm việc nhà mà Phát đều sẽ làm hết. Chúng tôi hòa thuận, chưa bao giờ tranh cãi to tiếng hay giận hờn nhau.
Có đôi khi, anh ấy hay kể về một cô bé đồng nghiệp trẻ trung ở công ty với thái độ rất lạ. Tôi nghi ngờ thì chồng bảo tôi đa nghi quá, anh ấy chỉ xem cô bé ấy như là em gái thôi. Thấy chồng đi làm về đúng giờ, lương giao nộp hết cho vợ nên tôi cũng yên tâm. Tôi luôn nghĩ đàn ông muốn ngoạ.i tìn.h thì ít nhất cũng phải có tiề.n trong ví, còn chồng tôi chẳng có nổi tiề.n triệu trong ví thì làm sao ngoạ.i tìn.h được?
Ảnh minh họa
Sau khi tôi sinh con, vóc dáng tôi không còn được săn chắc, mượt mà như trước nữa. Chồng cũng không còn muốn gần gũi vợ nhiều, thay vào đó là việc anh cũng chuyển qua phòng khác ngủ riêng. Tôi buồn trong lòng, giận hờn chồng nhưng thấy anh vẫn chăm sóc vợ con chu đáo nên không muốn gây sự cãi vã nhau. Mỗi ngày, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh đứa nhỏ và bếp núc, cơ thể lúc nào cũng có mùi bỉm sữa, dầu mỡ… Tôi mong ngóng từng ngày để được đi làm lại, để thoát khỏi cuộc sống nhàm chán tột cùng này.
Video đang HOT
Tuần trước, mẹ gửi cho tôi một số tiề.n lớn, đó là toàn bộ tiề.n hưu trí của bà. Mẹ rút hết về để làm thành một món cho tôi với mong muốn tôi có tiề.n trong tay thì sẽ mạnh bạo hơn. Mẹ bảo tôi đem đi gửi ngân hàng hoặc sắm vàng thì tùy, đừng nói cho Phát biết.
Sau khi suy nghĩ, tôi sợ rằng việc mình mang tiề.n đi mua vàng không thể giấu kín được, lỡ đâu chuyện này bị lộ ra, chồng sẽ gây chuyện với tôi, gia đình lục đục. Thế nên tôi quyết định nói dối chồng rằng mẹ nhờ sắm vàng giúp. Anh ấy ừ hử, kiểu không mấy quan tâm đến. Nhưng ngay ngày hôm sau, khi tôi đem tiề.n ra đếm lại để đi sắm vàng thì lại thấy thiếu 15 triệu. Tôi đã ngờ ngợ người lấy trộm nhưng vẫn muốn có bằng chứng.
Tôi nhờ người đến lắp camera ngay trong phòng ngủ, camera quay trực diện tủ quần áo, nơi tôi cất số tiề.n còn lại. Tôi cũng nói với chồng là mình chưa sắm vàng được vì bận quá nên tiề.n còn để trong tủ, đợi tháng sau nhận tiề.n bảo hiểm thai sản thì đi mua luôn. Quả nhiên chỉ 2 đêm sau, tôi đã bật ngửa khi kiểm tra camera, thấy hành động lục lọi, lén lút lấy tiề.n của chồng mình. Anh canh lúc tôi ngủ say nhất để thực hiện hành vi trên…
(Còn tiếp)
Mỗi lần lĩnh lương hưu, bố 86 tuổ.i lại chia tiề.n khắp xóm
Bố tôi có thói quen rất lạ là thích chia tiề.n cho hàng xóm. Điều này khiến anh em tôi không hài lòng cho tới khi nghe được lời giải thích của bố.
Bố mẹ tôi sinh được 5 người con. Mẹ tôi là nông dân chính hiệu, còn bố là bộ đội, sau có khoảng thời gian đi vùng kinh tế mới.
Nhiều năm về trước, hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng bố mẹ vẫn cố gắng xoay xở lo cho 5 anh em tôi ăn học, thoát khỏi cảnh ruộng đồng.
Bây giờ, chúng tôi đã trưởng thành. Bốn người làm trong cơ quan nhà nước, vài người có chức sắc. Một người mở công ty kinh doanh thành công, thu nhập tốt. Các con của chúng tôi cũng ngoan ngoãn, giỏi giang, nhiều cháu có công ăn việc làm ổn định. Vì thế, bố mẹ tôi rất hài lòng.
8 năm trước, mẹ tôi qua đời, để lại mình bố sống trong căn nhà cũ. Chúng tôi nhiều lần mời bố đến sống cùng mình nhưng bố không chịu, kiên quyết sống ở quê.
Bố bảo, cuộc sống ở thành phố ồn ào không hợp với bố. Bố muốn sống ở căn nhà cũ, nơi đây có anh em, làng xóm, có những kỷ niệm với mẹ, với ông bà...
Chúng tôi không thuyết phục được bố nên cũng không còn cách nào khác, chỉ đành bảo nhau thường xuyên về quê thăm nom, nhờ vả hàng xóm láng giềng quan tâm đến bố.
Ảnh minh hoạ: Hoàng Minh
Được cái bố tôi tính xởi lởi, hài hước nên hàng xóm ai cũng quý. Mỗi khi chúng tôi về quê có quà, bố chỉ dùng rất ít, còn lại mang chia hết cho mọi người.
Những việc ấy, chúng tôi thấy không vấn đề gì. Thế nhưng, có một việc 5 anh em không hài lòng là từ khi mẹ mất, mỗi tháng lĩnh lương người bố hiện 86 tuổ.i đều đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ để chia tiề.n.
Lương của bố được hơn 8 triệu đồng, bố chia cho mỗi nhà 300.000 đồng. Hai em ruột thì bố cho 500.000 đồng/người.
Có lần bức xúc quá, tôi nói thẳng với bố: "Nhà mình không nghèo, nhưng con cháu cũng chưa giàu. Lương của bố, nếu không tiêu hết, bố cất đi phòng lúc ốm đau. Việc gì bố phải cho người ngoài nhiều như thế?".
Bố tôi cười, bảo: "Bố già rồi, tiề.n cầm cũng không làm gì. Bố chỉ giữ lại một phần để lúc ốm đau, về già thêm vào với các con. Còn lại bố chia cho các em, các cháu và hàng xóm - những người tối lửa tắt đèn với bố mấy chục năm qua. Họ khó khăn con ạ.
Xóm mình có 10 nhà, 2 nhà khá giả thì không cần giúp nữa. Còn lại, 5 nhà có cụ già không lương hưu mà con cháu lại ít quan tâm, 1 nhà có 2 đứa con khuyết tật, 2 nhà còn lại thì lũ trẻ học giỏi mà bố mẹ chúng khó khăn. Với mình, 300.000 đồng không quá quý nhưng với họ là một khoản to.
Ngày xưa, bố đi bộ đội, rồi lại đi làm kinh tế, một mình mẹ ở nhà nuôi các con, nếu không nhờ anh em họ hàng, làng xóm hỗ trợ, chưa chắc mẹ con đã kham nổi để lo cho các con.
Giờ các con khôn lớn, thành đạt cũng là lúc bố trả ơn người ta. Việc này cũng khiến bố có thêm niềm vui lúc tuổ.i già. Thời gian của bố không còn nhiều nữa, bố muốn các con hiểu và ủng hộ bố".
Nghe những lời bố nói, sống mũi tôi cay cay. Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, bố đi vắng, mẹ phải đổi công với hàng xóm láng giềng để lo gặt hái. Trong xóm, nhà tôi là khó khăn nhất nên bà Đa, bà Tiễn, bà Hảo... vẫn thường mang cho chúng tôi mớ rau, con tép, khi thì quả khế, quả đào tiên.
Nhiều hôm mẹ đi làm công ở xa, còn gửi chúng tôi sang nhà bác Thống. Trưa đến, bác lại tất tả sang nấu hộ nồi cơm độn khoai để mẹ đi làm về, cả nhà có cái ăn ngay.
Tình cảm làng quê ngày đó ấm áp là thế. Vậy mà, trong guồng quay của cuộc sống hiện đại, đã có lúc chúng tôi quên đi, giận hờn khi thấy bố giúp đỡ người khác.
Sau cuộc nói chuyện với bố hôm đó, tôi cũng phân tích lại với các anh, em của mình về chuyện bố chia tiề.n cho hàng xóm mỗi khi có lương. Cả 5 anh em đều hiểu ra và tôn trọng quyết định của bố.
Thậm chí, chúng tôi còn góp thêm tiề.n để bố tặng cho những hoàn cảnh đặc biệt trong làng. Số tiề.n tuy nhỏ nhưng mang đến niềm vui cho vài người. Quan trọng hơn, chúng tôi muốn cùng bố lan toả những điều tốt đẹp, để con cháu nhìn vào và noi gương, để mỗi ngày thức dậy là một ngày thấy cuộc đời này còn rất nhiều điều đẹp đẽ.
"Anh đi triệt sản rồi thì làm sao tôi có bầu?", câu hét của chị gái khiến tôi lặng người còn anh rể sừng sộ Tôi luôn nghĩ chị gái sống rất hạnh phúc, anh rể là người biết chiều và thương vợ. Sự thật khiến tôi ngỡ ngàng. Chị gái tôi lấy chồng được 3 năm nay. Anh rể là người kinh doanh, cũng được gọi là thành công và tiề.n bạc đối với anh ấy là không thành vấn đề. Ở tuổ.i hơn 40 (anh ấy...