Tôi vẫn nhớ anh, dù chúng tôi không thuộc về nhau
Chúng tôi không thuộc về nhau, nhưng chưa bao giờ tôi quên được anh- người đàn ông tôi nguyện yêu suốt đời…
ảnh minh họa
Ngay từ lần gặp anh đầu tiên, tôi đã biết mình yêu anh, yêu rất nhiều. Nhưng ngày ấy, tôi chỉ là một cô gái quê mùa, chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học, không có công ăn việc làm, nhan sắc cũng chỉ ở mức trung bình, gia đình tôi ở quê nghèo. Tôi luôn mặc cảm khi nghĩ về anh.
Bởi khác với tôi, anh có tất cả mọi thứ, anh nhiều hơn tôi 8 tuổi, anh có sự trải nghiệm và kinh nghiệm sống, anh có hiểu biết sấu sắc về xã hội và mọi thứ xung quanh. Còn tôi, chỉ là một con “mọt sách” vừa bước khỏi giảng đường đại học, nhìn mọi thứ màu hồng và luôn sợ hãi rủi ro ập đến với mình và người thân. Không dám dấn thân, dù chỉ là trong suy nghĩ.
Anh có công việc ổn định, bố mẹ làm công chức và có nền tảng kiến thức tốt, không như bố mẹ tôi- những người nông dân quanh năm chân lấm tay bùn, cả đời chỉ biết đến đồng ruộng và không ra khỏi lũy tre làng. Tất cả những điều đó khiến tôi mặc cảm khi đứng trước mặt anh, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt anh, đối diện với anh và luôn lẩn tránh ánh mắt của anh dành cho tôi.
Tôi từ chối cả những lời yêu thương của anh, từ chối cả lời cầu hôn anh dành cho tôi. Nhưng tôi lại không nói thật lý do của mình, rằng tôi chưa sẵn sàng, tôi không tự tin khi đứng bên anh, tôi bịa ra lý do mình đã có người yêu và chỉ coi anh là bạn. Anh rất buồn, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi, anh chúc tôi hạnh phúc.
Sau đó vài tháng, tôi quyết định vào Nam lập nghiệp, trước khi đi, tôi hẹn gặp anh một buổi, tôi định sẽ nói tất cả rồi ra đi, nhưng đến khi gặp anh, không hiểu “ma sui quỷ khiến” như thế nào, tôi lại nói với anh rằng tôi vào trong đó với người yêu và chúng tôi sẽ cưới nhau.
Anh ôm tôi khóc và nói tôi quá tàn nhẫn với anh. Anh nói, cứ ngỡ tôi hẹn anh đến để nói lời yêu thương, để cho anh cơ hội. Anh đã rất hy vọng điều đó vậy mà. Nếu hẹn anh ra đây chỉ để nói điều này thì tốt nhất tôi nên lẳng lặng ra đi, đừng làm anh đau khổ.
Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm anh, muốn nói hết tất cả, nhưng khoảng cách, mặc cảm trong tôi vẫn rất lớn, nên tôi đã không làm được điều mình mong muốn. Tôi không chỉ tàn nhẫn với anh mà tãn nhẫn với chính trái tim của mình, cảm xúc của mình.
Tôi vào trong đó không được bao lâu thì anh cưới vợ, anh điện thoại mời tôi và muốn tôi về dự, tôi đã khóc mất một ngày khi nhận tin anh cưới vợ. Muốn về gặp anh lần cuối, nhưng tôi không thể, vì tôi sợ tôi sẽ khóc trước mặt anh.
Video đang HOT
2 năm sau anh cưới vợ, tôi cũng lấy chồng, tôi cũng điện thoại mời anh và nói cho anh và lần này tôi nói thật hết tất cả. Không giấu giếm anh nữa. Anh trách tôi không nói sớm, bây giờ anh không thể làm khác được, vì anh còn vợ, con. Anh tôn trọng cuộc sống gia đình.
Tôi càng cảm thấy trân trọng anh hơn, tôi nói với anh, cũng không mong thay đổi mọi chuyện, mà để một lần thành thật với anh, thành thật với trái tim mình. Dù rằng, sự thành thật ấy quá muộn màng để chúng tôi đi đến một kết thúc có hậu. Lỗi do tôi, và tôi phải trả giá cho cả quãng đời còn lại của mình.
Tôi lấy chồng, người ấy yêu tôi, còn tôi chẳng biết mình có yêu người ấy hay không. Chỉ biết rằng, tôi vẫn nhớ về anh, vẫn thầm gọi tên anh trong những giấc mơ của mình, vẫn nhớ về những kỷ niệm với anh và thầm nghĩ, giá như thời gian quay trở lại được, tôi sẽ mạnh dạn thàhh thật với tình yêu của mình, chứ không lé tránh để rồi ân hận như vây giờ?.
Cả đờ này, có lẽ tôi vẫn sẽ không bao giờ hết yêu anh, tôi biết, nói ra điều này thật có lỗi với chồng, nhưng đó là cảm xúc thật mà tôi không thể suy nghĩ khác được!
Theo Đất Việt
Ngập mặt trong nợ nần vì phải đèo bồng 4 đứa em chồng ăn học
Gần 10 năm cưới nhau, nhìn lại kinh tế của hai vợ chồng, chúng tôi không có một cái gì trong tay. Thậm chí con cũng không dám đẻ thêm đứa nữa vì lo không nổi... Tất cả chỉ vì chúng tôi phải nuôi lần lượt 4 đứa em chồng ăn học.
Hơn 3 năm sau ngày cưới tôi mới dám đẻ con vì không thể trì hoãn thêm được nữa. Kể từ khi đứa con ra đời, mọi thứ lại càng thêm chật vật, khó khăn. (Ảnh minh họa)
Với tôi lúc này, cuộc sống thực sự quá mệt mỏi và chán chường. Tôi muốn tung hê hết mọi chuyện và không phải có trách nhiệm hay nghĩa vụ gì nữa.
Tôi muốn được sống cho riêng mình, được chăm lo cho tổ ấm của mình thay vì việc lao vào làm như một con trâu để rồi được bao nhiêu tiền thì đi lo cho em chồng hết.
Ngày bước về làm dâu nhà anh, tôi biết áp lực của mình rất lớn khi chồng tôi là con trưởng. Anh là con trai lớn trong một gia đình kinh tế rất nghèo, lại đông con.
Khi biết tôi yêu anh, bố mẹ ra sức ngăn cản vì thương tôi sẽ vất vả. Mặc dù nhà tôi không quá giàu nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ như nhà chồng tôi.
Nhìn cảnh nhà chồng "nghèo không có gì ăn sống người", lại bao nhiêu miệng ăn, mẹ tôi khóc hết nước mắt ngăn tôi đừng cưới. Nhưng ngày đó, vì yêu, tôi bất chấp tất cả.
Tôi mường tượng ra cảnh mình là người chị dâu đảm đang, một tay lo liệu cho hết cho nhà chồng rồi được mọi người quý mến... Nhưng... giờ tôi mới biết đó chỉ là ảo tượng, thực tế khắc nghiệt hơn nhiều.
Tôi mường tượng ra cảnh mình là người chị dâu đảm đang, một tay lo liệu cho hết cho nhà chồng rồi được mọi người quý mến... Nhưng... giờ tôi mới biết đó chỉ là ảo tượng, thực tế khắc nghiệt hơn nhiều. (Ảnh minh họa)
Cưới nhau về, vợ chồng tôi thuê nhà trên thành phố để làm ăn. Hai em chồng của tôi khi đó học đại học nên cũng ở cùng. Nhà trọ chật chội, 4 người lớn chui rúc.
Thậm chí vợ chồng tôi không có lấy một chỗ riêng tư. Nhưng vì không có tiền, là anh cả nên buộc phải lo cho các em, chúng tôi đành chấp nhận cảnh sống đó.
Hai vợ chồng tôi lao vào làm cật lực, thậm chí chẳng cả dám sinh con mới đủ tiền trang trải cho 4 người ở thành phố. Chưa kể, hàng tháng lại còn phải gửi tiền về quê hỗ trợ bố mẹ nuôi 2 em nhỏ ở nhà. Bố mẹ chồng tôi già cả, không làm gì ra tiền, đã thế lại còn ốm đau liên miên...
So với nhiều người, tôi cũng kiếm được kha khá... Nhưng chừng đó là không đủ so với những gánh nặng mà tôi phải cáng đáng nhà chồng.
Hơn 3 năm sau ngày cưới tôi mới dám đẻ con vì không thể trì hoãn thêm được nữa. Kể từ khi đứa con ra đời, mọi thứ lại càng thêm chật vật, khó khăn.
2 đứa đầu học xong, còn chưa tìm được việc thì lại đến 2 đứa em sau của chồng nhập học. Chúng tôi buộc phải thuê một cái nhà khác to hơn, tất nhiên, đi kèm với việc tốn kém hơn.
Đẻ xong tôi chỉ nghỉ có hơn 3 tháng là lại lao vào làm... Tôi cảm thấy mệt mỏi, cay cực vì trong nhà không bao giờ có nổi lấy vài triệu phòng thân.
Ngần ấy năm đi làm dâu, tôi chưa báo đáp được gì bố mẹ đẻ mình. Tết về cũng chỉ biếu được hộp bánh kẹo là hết. Vì bao nhiêu tiền tôi phải dồn vào hết cho nhà chồng với đủ thứ trách nhiệm đè lên đầu.
Tôi chỉ biết khóc, tấm tức và tủi hờn... Nếu không phải ở hoàn cảnh này, chắc chắn tôi đã có một cuộc sống rất khá giả vì bản thân tôi cũng kiếm ra tiền...
Tôi cam chịu và nhẫn nhịn đến thời điểm này là vì nghĩ chồng cũng tốt với mình. Anh yêu thương, chăm sóc và lo lắng cho tôi từng chút một. Hơn nữa, nghĩ con cần có bố buộc lòng tôi phải gồng mình lên...
Tôi cam chịu và nhẫn nhịn đến thời điểm này là vì nghĩ chồng cũng tốt với mình. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi đến ngày hôm qua, khi con tôi ốm nặng, phải vào viện, không có lấy một đồng trong người... tôi chỉ muốn bật khóc. Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến việc ly hôn để thoát khỏi cảnh sống tồi tệ này.
Tôi đã nhiều lần đề nghị với chồng, các em lớn rồi, cũng có thể tự lo cho bản thân, hãy nghĩ cho gia đình, cho vợ con một chút... Nhưng chồng tôi cứ động viên tôi cố thêm vài năm nữa, khi các em lập gia đình ổn định thì hai vợ chồng sẽ toàn tâm toàn ý lo cho tổ ấm của mình.
Tôi quá mệt mỏi rồi. Tôi đã bỏ ra gần 10 năm để cung phụng nhà chồng, với tất cả sức lực và tiền bạc. Tôi quyết định ôm con về nhà ngoại sống.
Dù không ly hôn đi chăng nữa tôi cũng muốn thoát ra khỏi cái gánh nặng đó. Thiên hạ hay nhà chồng có chửi rủa tôi là nàng dâu vô trách nhiệm hay thế nào cũng được...
Theo Eva
Cướp chồng từ tay người khác chưa bao lâu, tôi đã phải nhận hậu quả đắng chát Cứ ngỡ có được anh, cuộc sống của tôi sẽ hạnh phúc hơn nhưng không ngờ lại ê chề và nhục nhã như thế này. Vợ anh ấy là người phụ nữ hiện đại, mạnh mẽ nhưng hơi vô tâm - Ảnh minh họa: Internet Tôi gặp anh trong một ngày nắng đẹp ở Hà Nội. Anh là người đàn ông thành đạt...